ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 110: Chân Tướng Chỉ Có Một

hoanglong04101995

Bạch Thường trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ không ổn.

Phong Thủy Môn là một môn phái đứng hàng thứ hai trong Âm Dương Bát Môn.

Nghe nói trong Âm Dương Bát Môn, đây là môn phái có nguồn gốc lâu đời nhất, số lượng môn hạ thì miễn bàn, cho nên trong lúc làm việc cũng chả coi ai ra gì cả.

Đệ tử của môn phái này trải dài khắp nơi trên cả nước. Đâu đâu cũng có thế lực của họ tồn tại.

Cho dù là công chức Nhà nước hay là trong thương trường đi chăng nữa thì bọn họ đều có người nằm vùng cả.

Ngay cả cuộc tỷ thí của Bát Môn mười năm một lần cũng do Phong Thủy Môn đứng ra tổ chức.

Mặc dù Bạch Thường đã từng nghĩ đứng sau bữa tiệc này chính là người của Âm Dương Bát Môn. Nhưng điều hắn không ngờ đến lại chính là do Phong Thủy Môn đứng trong bóng tối âm thầm giở trò.

"Thì ra là lão đại của Phong Thủy Môn. Tôi! Ngũ Tạng Môn, Bạch Thường. Hôm nay có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn. Đã để cho tiền bối chê cười rồi.".

Bạch Thường ôm quyền hành lễ rồi nói: "Nhưng cho hỏi mấy vị đứng đằng sau ngài là ai vậy? Xin lỗi! Tôi chỉ là một người trẻ tuổi chưa trải sự đời, kiến thức nông cạn. Mong Cổ lão tiên sinh đừng có trách tội.".

Lời nói của hắn cực kỳ trôi chảy. Vẻ mặt không hề mất bình tĩnh.

Cổ lão tiên sinh mỉm cười nói: "Ha ha ha ha, quả là hậu sinh khả úy. Lão già họ Bạch kia lại có phước có được hậu nhân như vậy. Đúng thật là có chết cũng yên lòng.".

Lão bỗng nhiên ho khan hai tiếng, phất phất tay. Người mặt vuông bên cạnh lập tức hiểu ý, liền đứng dậy ôm quyền nói: "Ông chủ Bạch không nên khách khí quá làm gì. Tại hạ là Từ Tôn, đến từ Phong Thủy Môn.".

Vừa nói xong, hắn lại chỉ vào người đàn ông gầy gò đối diện: "Vị này là Dư Đồng, cũng là người trong Phong Thủy Môn.".

Hắn từ từ giới thiệu từng người một. Sau đó chỉ vào người xấu xí đối diện nói: "Vị tiên sinh này là cao thủ của Vu Cổ Môn, Xích Mộc.".

Bạch Thường giật mình một cái. Khó trách cái tên này có thể chế trụ được Cổ Độc của chị em Miêu gia. Thì ra hắn là người do Vu Cổ Môn phái tới.

Vu Cổ Môn là môn phái đứng thứ tư trong Âm Dương Bát Môn. Thứ hạng còn cao hơn cả Âm Sơn Môn.

Vu Cổ Môn trước giờ chỉ một mực hoạt động ở khu vực Miêu Cương. Hành tung lúc nào cũng thần thần bí bí, rất ít khi lộ diện. Không ngờ lần này họ cũng tới.

Hắn trầm giọng nói: "Thì ra là còn có cả cao nhân của Vu Cổ Môn. Hèn gì mọi người trong đại sảnh đều trúng chiêu. Đây chắc là tác phẩm của vị Xích Mộc tiên sinh này đúng không?".

Xích Mộc cười toe toét, lộ ra hàm răng ố vàng kinh tởm, nói: "Ông chủ Bạch lại khiêm tốn quá rồi. Từ nãy đến giờ ta vẫn ngồi yên ở đây, không hề nhúc nhích một chút nào cả. Những người đó rõ ràng là đã ăn thức ăn của ông chủ Bạch, cho nên mới trúng độc ngã xuống đất. Mọi chuyện đã rành rành trước mắt rồi, ông chủ Bạch cũng đừng đổ tội cho ta chứ.".

Bạch Thường khẽ mỉm cười: "Bạch gia Ngũ Tạng Môn trước giờ đều nhún nhường người khác, chưa bao giờ tham gia tranh chấp của giang hồ, nhưng danh tiếng vẫn luôn bị người đời bôi xấu. Hôm nay ngay trước mặt nhiều cao nhân tiền bối như vậy, lại trực tiếp ra tay hạ độc trong thức ăn. Nếu như chuyện này truyền ra chỉ sợ mọi người sẽ càng có cớ bôi nhọ danh dự của Bạch gia hơn. Haizzzz.... Đúng là nên cảm tạ vị Cổ lão tiên sinh và các bậc tiền bối đây đã tác thành cho gia tộc của tôi.".

Hắn vừa nói vừa ôm quyền hành lễ lần nữa. Sự tình đã đến bước này thì hắn cũng chỉ biết cười bất lực, chứ bây giờ có thể làm gì được đây.

Cổ lão tiên sinh khẽ cau mày rồi thản nhiên cười nói: "Những chuyện nhỏ nhặt này, cậu cũng đừng để trong lòng làm gì. Thật ra thì bọn ta cũng không muốn hãm hại cậu đâu. Chẳng qua ý của Xích Mộc tiên sinh vừa rồi là tay nghề của quán cơm họ Bạch xuất quỷ nhập thần. Cho nên đám phàm phu tục tử này làm gì có diễm phúc được ăn món do chính Bạch gia nấu chứ, bất tỉnh thôi đã là may mắn cho bọn họ lắm rồi. Vì vậy chúng ta chỉ cần được thưởng thức món Tiên Nhân Chỉ Lộ thì chắc chắn đám người này chắc chắn sẽ không có chuyện gì cả.".

Xích Mộc cười lên khà khà, vẻ mặt đặc ý nhìn Bạch Thường. Chứng tỏ những thứ vừa rồi chính là do lão làm ra.

Tất cả những người còn lại trong đại sảnh, đều quay sang dùng ánh mắt háo hức nhìn Bạch Thường.

Nghe được câu nói này của lão, Bạch Thường đã có thể hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra món Tiên Nhân Chỉ Lộ này không phải là do Thiệu Thiết Trụ muốn ăn.

Với lại lão cũng chả thể nào biết đến món ăn gia truyền này của Bạch gia được.

Mọi thứ đã quá rõ ràng. Tất cả đều là do vị Cổ lão tiên sinh này đã mượn lễ đính hôn của Thiệu gia để yêu cầu mình làm món Tiên Nhân Chỉ Lộ.

Nhìn mọi người đang hôn mê bất tỉnh trên sàn nhà. Bạch Thường biết, nếu như hôm nay không xử lý mọi chuyện thật tốt thì ngay cả mình cũng không thoát được cái chết, nói chi là những người đang nằm ở đây.

Hắn từ từ buông lỏng nắm đấm. Trên mặt lại lộ ra một nụ cười khẩy.

"Thì ra là như vậy. Vị Cổ lão tiên sinh đây thật là lo xa quá rồi. Nếu như ngài muốn ăn món gì thì chỉ cần alo cho tôi một tiếng là tôi có thể nấu ngay cho ngài mà. Cần gì phải bày ra đủ kế hoạch như vậy để làm gì cho cực cơ chứ?".

Cổ lão tiên sinh cũng mỉm cười: "Thật lòng ta chỉ muốn xem bản lĩnh của truyền nhân Bạch gia tới đâu mà thôi. Nhưng không nghĩ tới, Thiệu gia chỉ mời một mình cậu tới làm đầu bếp chính, cậu lại dẫn theo cả đám người đến phá rối để lật đổ hắn. Cậu không thấy mình làm như vậy là quá đáng hay sao?".

Bạch Thường nhún vai vô tội: "Cổ lão tiên sinh hiểu lầm rồi. Tôi đã nói tôi chỉ là một đầu bếp quèn, chỉ có biết nấu nướng kiếm sống qua ngày. Chính là do Thiệu chủ tịch có lỗi với chị em Miêu gia và vợ chồng Giang thị, cho nên họ mới kéo tới đây tìm lão để báo thù. Tôi vì nghĩ cho sự trong sạch của Thiệu chủ tịch nên mới dẫn họ tới đây. Chứ thật ra mọi chuyện đâu có liên quan gì đến tôi đâu?".

Cổ lão tiên sinh mỉm cười không nói gì. Thiệu Thiết Trụ ở bên cạnh nghe mà sắc mặt cũng lộ ra vẻ khó chịu, nhưng cũng im lặng không lên tiếng.

Từ Tôn mặt vuông bỗng nhiên lên tiếng: "Ông chủ Bạch! Hay là chúng ta vào thẳng vấn đề đi, chứ cứ như thế này thì thật là mất thời gian quá. Bọn ta cũng không có hứng thú gì với ân oán nhà họ Thiệu cả, nhưng mà....".

Lão chỉ chỉ xung quanh nói: "Những người này mặc dù tạm thời không có chuyện gì cả. Nhưng Xích Mộc tiên sinh có nói, nếu như trong vòng một giờ nữa không giải độc ra khỏi cơ thể thì bọn họ chắc chắn sẽ phải chết. Cậu không muốn phải mang cái danh hung thủ hạ độc suốt đời chứ?".

Thật ra trong lòng Bạch Thường đã sớm không nhịn được nữa. Nhưng bên ngoài vẫn phải làm bộ như  là không có chuyện gì xảy ra. Hắn đang định lên tiếng thì ánh mắt chợt liếc nhìn sang Khâu Bách Thịnh. Thấy lão đang ngồi ở một cái bàn khác với vẻ mặt lo lắng bất an.

Những nghi ngờ lúc trước lại nổi lên. Thật kỳ lạ, mọi người đều ngã xuống, tại sao lão lại không bị gì hết vậy?

Huống chi, mình và đám người này nói chuyện cả nửa ngày trời rồi. Khâu Bạch Thịnh chắc chắn là đã nghe được không ít, vậy mà ngoại trừ vẻ mặt lo lắng ra thì lão không có lấy một chút kinh ngạc hay hoảng sợ cả.

Chẳng lẽ, lão còn thân phận khác mà không muốn mình biết hay sao?

Thấy Bạch Thường do dự. Từ Tôn lại tiếp tục nói: "Ông chủ Bạch! Chúng ta đều là người trong giang hồ, nên chỉ cần để ý đến chuyện trong giang hồ thôi. Hôm nay, vị Cổ lão tiên sinh đây cố tình lặn lội đường xá xa xôi đến đây chủ yếu là để thưởng thức món Tiên Nhân Chỉ Lộ của Bạch gia. Còn những chuyện khác thì để sau mới nói đi. Tôi chỉ muốn khuyên cậu một câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Với lại dù sao ông chủ Bạch đây chắc cũng không muốn gây khó dễ cho Cổ lão tiên sinh đâu đúng không?".

Riêng việc Phong Thủy Môn đứng hạng thứ hai là đủ hiểu thực lực ra sao rồi. Bây giờ mà trở mặt thì chỉ có đi tìm con đường chết. Bạch Thường cũng không phải dạng não phẳng, biết có kì kèo cũng vô dụng nên đành gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh. Xin Thiệu chủ tịch tiếp tục mở đồ ăn.".

Thiệu Thiết Trụ lại đi lên, đưa tay chuẩn bị mở tấm vải đỏ.

Vị Cổ lão tiên sinh chợt lên tiếng nói: "Chờ đã!! Hãy để cho con trai của ông mở đi.".

Thiệu Thiết Trụ không dám trái lời. Đành phải im lặng lui về sau.

Thiệu Vô Ưu cắn răng đi lên, ngẩng đầu nhìn Thiệu Thiết Trụ. Lấy hết can đảm đưa tay vén tấm vải đỏ.

Ánh mắt của mọi người vào giờ khắc này đều tập trung vào Thiệu Vô Ưu.

Thần Quỷ Toàn Tịch của Bạch gia danh chấn thiên hạ. Vậy mà cái món Tiên Nhân Chỉ Lộ này giang hồ cũng chỉ mới nghe tên chứ chưa có ai từng thấy qua bao giờ cả.

Ánh mắt của Cổ lão tiên sinh dán chặt vào bên trên tấm vải đỏ, không dám chớp lấy một cái.

Thiệu Vô Ưu dường như cũng cảm nhận được nguồn áp lực kinh khủng đang ép xuống bản thân. Nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức bình sinh nắm lấy một góc của tấm vải đỏ vén lên.

Bỗng nhiên, có một luồng khí màu xanh từ trong hộp xông ra, bắn thẳng lên trên trời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com