ZingTruyen.Asia

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 109: Phong Thủy Môn

hoanglong04101995

Giang Văn Võ phất tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Sau đó xoay người nhìn chằm chằm vào Thiệu Thiết Trụ rồi nói: "Những người này đều là người nhà của các nạn nhân mà ông đã ra tay sát hại. Hôm nay cho dù ông có nói là tôi ngụy tạo chứng cứ hay có thể nói là tôi vu oan cho ông cũng được. Nhưng bây giờ ở đây có nhiều người như vậy, cho dù ông có một trăm cái miệng thì tôi cũng muốn xem ông chối làm sao đây!".

Thiệu Thiết Trụ lâm nguy không loạn, hừ lạnh nói: "Được lắm! Xem ra các người đã lên kế hoạch từ lâu, cố ý nhằm vào ngày đại hỉ của Thiệu gia mà kiếm chuyện.".

Lão bước lên đài chủ trì, nhìn về phía mọi người lớn tiếng nói: "Đám dân ngu cu đen các người hôm nay lá gan cũng lớn lắm. Dám tới lãnh địa của ta mà kiếm chuyện. Các người không muốn sống nữa hay sao hả?!".

Câu nói của lão cũng phần nào khiến cho mọi người xung quanh muốn chùn bước.

Thiệu Thiết Trụ nhìn phản ứng của những người này, bộ mặt lộ vẻ khinh thường, nói tiếp: "Những sự cố mà Giang Văn Võ vừa kể ta đều đã bồi thường, hơn nữa là bồi thường rất nhiều tiền. Với lại những vụ án này đã được giải quyết từ rất lâu rồi. nếu như hôm nay các người cố tình gây náo loạn tại nơi đây thì đừng trách ta không khách khí.".

Người xung quanh trố mắt nhìn nhau, không ai dám mở miệng cả, vì lúc này đây bọn họ đang vô cùng hoảng sợ.

Bạch Thường âm thầm gật đầu. Thiệu Thiết Trụ này không hổ là bá chủ của giới thương trường. Chỉ với hai ba câu nói đơn giản, cùng với khí thế tỏa ra đã có thể khiến cho người đối diện phải run sợ.

Đảo mắt nhìn xung quanh một vòng. Giọng điệu của Thiệu Thiết Trụ bỗng nhiện dịu dàng lại, chậm rãi nói: "Hôm nay là lễ đính hôn của con trai tôi. Dù gì tôi sống cũng được nửa đời người rồi, tóc tai thì sắp bạc trắng cả đầu. Chỉ sợ không kịp nhìn thấy ngày đứa con trai bé bỏng của tôi thành gia lập thất, nhưng cũng may là ông trời còn thương, tôi vẫn có thể đợi được tới ngày này. Tôi biết những người tới đây ngày hôm nay, ít nhiều cũng đã và đang làm cha làm mẹ, chắc sẽ hiểu được tâm trạng của tôi lúc này. Còn về phần những chuyện đáng tiếc kia thì tôi nghĩ mọi người đã hiểu lầm về tôi rồi. Tôi chỉ mong mọi người phải thật bình tĩnh, đừng để những lời lẽ của người khác kích động đến mình. Tất nhiên là lương tâm của tôi luôn cảm thấy dằn vặt. Mọi người biết không?! Đã từ rất lâu rồi tôi chưa được ăn ngon ngủ yên một ngày nào cả, kể từ khi có những sự cố cứ liên tiếp xảy ra. Không chỉ riêng mọi người mới đau buồn không đâu, mọi người đau một mà tôi đau mười đây nè. Nhưng biết làm sao bây giờ, người mất cũng đã mất rồi, còn người sống thì vẫn phải sống tiếp. Cho nên nhân dịp hôm nay là ngày đại hỉ của Thiệu gia, mọi người tới đây thì cũng coi như là khách quý. Tôi đứng đây xin thề trước danh dự của mình là khi lễ đính hôn này kết thúc, tôi sẽ tặng mỗi người hai trăm ngàn đồng, coi như là chút thành ý của tôi đối với mọi người.".

Lão vừa đấm vừa xoa. Những lời này khiến cho đám người bắt đầu do dự, nhìn nhau, không lên tiếng.

Thật ra phần lớn những người này chủ yếu là muốn kiếm thêm chút tiền, nên mới đồng ý tham gia náo nhiệt mà thôi.

Dù sao thì người chết cũng không thể sống lại được, kiện thì cũng đã kiện rồi. Bọn họ thật sự không còn cách nào có thể đụng đến Thiệu Thiết Trụ được.

Cho dù có kiện lão ra tòa lần nữa thì cùng lắm là được bồi thường thêm ít tiền là xong.

Với lại ban nãy nghe Thiệu Thiết Trụ có nói là sẽ tặng mỗi người hai trăm ngàn tiền an ủi. Trong đám người bắt đầu có người hối hận vì lúc nãy không kéo thêm người nhà đến.

Đúng là có tiền mua tiên cũng được. Giang Văn Võ nhìn thấy những người này bị lời cám dỗ của Thiệu Thiết Trụ làm cho dao động, đành phải sải bước đi lên.

"Không sai, tự nhiên được nhận thêm bồi thường thì ai lại không thích cơ chứ, nhưng đây cũng chỉ là phương án đối phó tạm thời. Các vị chỉ nhận tiền mà có bao giờ nghĩ đến hậu họa về sau không? Các vị có bao giờ nghĩ là để cho một con người đáng sợ như vậy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật là nguy hiểm đến nhường nào không? Hắn chỉ xem mạng người như cỏ rác mà thôi. Đến lúc đó không phải chỉ mấy mạng người, mà là mười mấy, thậm chí là mấy chục đến mấy trăm người sẽ chết dưới tay hắn. Có khi ngay cả chúng ta cũng có thể bị hắn ra tay bất kỳ lúc nào. Cái loại tiền rác rưởi như vậy mà các vị cũng dám nhận sao? Các vị dám xài số tiền mà mình phải đánh đổi bằng mạng sống người thân của mình sao?".

Câu nói của Giang Văn Võ làm cho đám người một lần nữa nhốn nháo cả lên. Đột nhiên, từ đâu có một người trẻ tuổi kích động cầm lên một cái ghế, xông tới, đập vào đầu của Thiệu Thiết Trụ.

"Đ*o ai muốn mấy tờ tiền vừa thối vừa dơ bẩn của ngươi đâu. Ta nguyền rủa tám đời nhà ngươi sinh con không có lỗ đít. Mau trả mạng anh trai lại cho ta.".

Lần này, khung cảnh lại trở nên hỗn loạn.

Đám thanh niên tính tình nóng nảy cũng ồ ạt lao lên.

Vị Cổ lão tiên sinh vốn đang ngồi im lặng ở hàng ghế đầu. Bỗng nhiên nhíu mày một cái, cầm chén trà lên nhấp một ngụm.

Sau đó, sắc mặt của thanh niên cầm ghế có chút thay đổi, cả người lẫn ghế ngã ngửa ra đằng sau.

Khóe miệng sủi bọt mép màu đen. Trong nháy mắt, cả khuôn mặt trở nên đen xì xì.

Đại sảnh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn thanh niên này.

Ngay sau đó, trong đại sảnh không ngừng vang lên những tiếng "Bịch... Bịch".

Khi chén trà trên tay của Cổ lão tiên sinh đặt xuống là lúc mọi âm thanh ồn ào ban nãy biến mất. Đám người trong đại sảnh bây giờ đều nằm lăn lóc trên sàn nhà.

Vào thời khắc này, thời gian như đóng băng lại.

Nụ cười của Bạch Thường cứng lại. Hoảng sợ nhìn tình huống đang xảy ra trước mặt, không dám tin vào mắt mình nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà hàng trăm khách mời trong đại sảnh, bao gồm cả những nhân viên phục vụ, nhân viên bảo vệ và những người đến sau, tính luôn cả vợ chồng Giang Văn Võ, tất cả đều ngã phịch xuống đất. Mặt mũi ai nấy cũng đen xì xì, cả miệng sủi đầy bọt đen.

Hắn bỗng nhiên xoay người, đảo mắt nhìn chung quanh. Đại sảnh lớn như thế, vậy mà bây giờ chỉ còn chưa tới mười người vẫn bình yên vô sự.

Trừ mình ra thì ở hàng ghế đầu cũng chỉ còn vị Cổ lão tiên sinh kia, rồi tới thanh niên lạ mặt cùng với Thiệu Thiết Trụ và Khâu Bách Thịnh là được bốn người.

Ngay cả chị em của Miêu trại và Hà Vũ Thần cũng đều ngã sõng soài trên mặt đất.

Hắn vội vàng lao tới đỡ lấy Hà Vũ Thần, chỉ thấy nàng hai mắt đã nhắm chặt lại, hỏi gì cũng không trả lời, giống như một người đang bị bất tỉnh nhân sự vậy.

Bạch Thường cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Thiệu chủ tịch, đây là ý gì?".

Thiệu Thiết Trụ cười lên quái dị một tiếng rồi hỏi ngược lại: "Ý gì là ý gì? Cậu nói gì tôi không hiểu? Những lời này phải là tôi hỏi mới đúng chứ. Ông chủ Bạch, tôi mời cậu đến làm đầu bếp chính cho bữa tiệc của gia đình chúng tôi. Cậu thấy đó, khi khách khứa trong đại sảnh ăn thức ăn do cậu làm thì tất cả đều trở thành như vậy đây. Thế này là thế nào đây?".

Bạch Thường mỉm cười nói: "Cả hai chúng ta đều biết chuyện này không phải là do thức ăn, cho nên ông đừng có mà vu oan giá họa cho tôi. Chưa kể vẫn còn rất nhiều người chưa hề đụng vô đồ ăn, vậy thì tại sao họ vẫn ngã xuống vậy? Ông là người chủ trì bữa tiệc ngày hôm nay nên chắc ông biết rõ lí do tại sao mà phải không? Tôi không ngờ là ông dám làm như vậy! Ông không nghĩ hậu quả về sau sao?".

Hắn vừa nói vừa liếc ánh mắt sang những người kia.

Trong số ít những người còn sót lại thì ông lão kia là người có khí độ bất phàm nhất. Chắc chắn đây là nhân vật đặc biệt của buổi yến hội lần này. Kể cả những người đứng xung quanh lão trông cũng cực kì quái dị.

Nhất là cái người tướng mạo xấu xí kia. Ban nãy khi Cổ Độc trong người Thiệu Thiết Trụ phát tác, hắn chỉ cần quệt quệt cái gì đó lên người của lão thì mọi thứ ngay lập tức biến mất.

Những người này nhất định đều là cao thủ đứng ở sau lưng Thiệu Thiết Trụ.

Nhưng kỳ quái là tại sao Khâu Bách Thịnh vẫn không bị như mấy người kia?

"Ha ha ha ha, tôi trước giờ chưa từng nghĩ tới hậu quả của việc mình đã làm cả. Nhưng dù sao thì hôm nay cậu cũng là bếp trưởng, tất cả món ăn trong bữa tiệc này đều là do cậu làm. Chúng tôi chưa hề nhúng tay vô gì cả, riêng việc lấy đồ ăn cậu còn không cho mà. Vậy theo cậu thì lỗi này tính lên đầu ai đây?".

Thiệu Thiết Trụ cười lên đắc chí giống như một con cáo già. Sắc mặt Bạch Thường có chút thay đổi.

Không sai, những người này quả thật là khi ăn xong thức ăn do chính tay mình làm mới đột nhiên ngã quỵ xuống đất.

Mặc dù những phục vụ viên kia, cùng với đám người đến sau, chưa từng chạm vào món ăn nào cả. Nhưng họ vốn dĩ là chả có quan hệ gì đối với cái thủ đoạn thâm sâu của Thiệu Thiết Trụ.

"Ha ha ha ha, tôi thật là hãnh diện khi có cơ hội được mang một cái oan ức to như vậy. Nhưng hình như các người quên rằng tôi chỉ là một tên đầu bếp quèn thôi sao. Với lại tôi cũng chả có liên quan gì đám người này để mà phải ra tay sát hại họ cả. Thôi! Hay là bây giờ chúng ta nói thẳng vào chuyện chính đi. Các người mở ra buổi yến hội hôm nay với mục đích gì? Còn có vị lão tiên sinh này! Cho hỏi ngài là vị cao nhân nào trong Âm Dương Bát Môn vậy?".

Câu cuối cùng hắn cố tình hướng về vị Cổ lão tiên sinh kia hỏi.

Đại sảnh lại tiếp tục yên lặng. Lúc này, Thiệu Thiết Trụ mới quay đầu cười nịnh nói: "Cổ lão tiên sinh! Thành thật xin lỗi người. Buổi yến hội ngày hôm nay xem ra không thể tiến hành được nữa. Người xem...".

Vị Cổ lão tiên sinh bỗng nhiên cười lên ha hả. Mấy người ngồi cạnh lão cũng nở một nụ cười quái dị, đồng thời xoay người, nhìn về phía Bạch Thường.

Lúc đang chuẩn bị dọn đồ ăn lên, Bạch Thường cũng đã chú ý tới khách khứa của ngày hôm nay. Khi đó hắn cảm thấy trong đám quan khách có vài người không có điểm gì giống như một doanh nhân hay quan chức cả. Không ngờ mấy người đó lại chính là những vị khách "Đặc biệt" của ngày hôm nay.

"Ha ha! Không tồi, năm đó Bạch gia danh chấn thiên hạ đúng là có lý do riêng của nó. Mặc dù bây giờ có chút suy yếu, nhưng tay nghề lẫn nhãn lực thì không thể lầm đi đâu được. Đúng là hậu sinh khả úy, quả là không làm mất mặt của tổ tiên.".

Một người đàn ông trung niên mặt vuông, tai to đứng dậy, chỉ vào vị Cổ lão tiên sinh kia rồi nói: "Vị này cũng nằm trong Âm Dương Bát Môn. Là môn chủ của Phong Thủy Môn, gọi là Cổ Trì, cổ lão tiên sinh.".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia