ZingTruyen.Asia

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 107: Hồng Môn Yến

hoanglong04101995

"Con trai! Đừng sợ. Mau qua đây!".

Tố Lan bất ngờ đưa tay ra gọi Thiệu Vô Ưu.

Hắn từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn chỉ đứng ngây ngẩn nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt. Thật ra thì hắn chỉ nhớ những ký ức về mẹ khi hắn còn mười tuổi.

Nhưng lúc đó, người mẹ trong trí nhớ của hắn chỉ là một người phụ nữ bình thường không hơn không kém.

Vậy mà người phụ nữ kiều diễm xinh đẹp đang đứng trước mặt lúc này lại tự xưng là mẹ của mình.

Hắn mơ hồ nhớ ra. Trước đây trong nhà hắn đã từng có một tấm ảnh của mẹ lúc còn trẻ. Nhưng sau này không biết cha đã giấu đi đâu, từ đó hắn không bao giờ thấy lại nó nữa.

Cho nên trong trí nhớ của hắn chỉ phảng phất một chút ký ức về mẹ.

Lúc thấy người phụ nữ đang gọi mình. Thiệu Vô Ưu ngẩn người đi tới, nhìn chằm chằm vào nàng.

Tố Lan đưa tay ra, yêu thương xoa xoa đầu hắn một cách nhẹ nhàng. Nàng giống như một người mẹ đang cưng nựng một đứa con trai nghịch ngợm vậy.

"Con trai! Con còn nhớ lúc nhỏ con rất là thích châu chấu không, nhưng chẳng lần nào con bắt được cả, toàn phải chạy về nhà khóc ầm lên đòi mẹ bắt cho. Vì thương con nên sau đó mẹ Tố Lan đã làm cho con một cái lồng nhỏ. Có phải là từ đó trở đi con luôn luôn bắt được nhiều nhất đúng không?".

Thiệu Vô Ưu sững sờ nhìn người phụ nữ ở trước mặt. Ký ức tuổi thơ dần dần hiện về trong tâm trí.

Khi đó quả thật là hắn có một cái lồng bắt châu chấu thần kỳ như vậy.

"Còn nữa, khi con học tiểu học thì có thích một cô bé cùng lớp. Cho tới tận bây giờ con vẫn chưa kể với bất kỳ người nào về chuyện này cả. Nhưng không may là cô bé đó không hề thích con, con mít ướt chạy về nhà kể lại cho mẹ biết. Con có nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó không?".

Lần này, cả người của Thiệu Vô Ưu như bị đóng băng.

Đây là một bí mật mà ngoại trừ hắn và mẹ ra thì không một ai khác có thể biết được.

Hắn theo bản năng trả lời: "Sau đó, mẹ Tố Lan đã gấp cho con một lá bùa, bảo con len lén nhét vào hộc bàn của cô bé kia. Con lập tức làm theo, nhưng từ đó trở đi cô bé kia càng không để ý đến con nữa, thậm chí là còn tránh mặt con. Một tháng sau đó thì cô bé chuyển trường.".

Trong giọng điệu của Thiệu Vô Ưu có một chút tiếc nuối. Tố Lan khẽ mỉm cười: "Là do mẹ sợ con yêu sớm không tốt, cho nên mẹ đã cố ý dùng một chút phép lên cô bé kia. Nhưng không phải nhờ vậy mà con đã đậu điểm cao vào trường trung học có tiếng hay sao? Con trai à! Con phải biết một điều, mặc dù mẹ không phải là người sinh ra con, nhưng trong lòng mẹ luôn coi con như là con ruột của mình, chưa bao giờ mẹ ghét bỏ con cả.".

Thiệu Vô Ưu trợn to hai mắt, nói bằng giọng khó tin: "Nói như vậy, người.... Người thật sự là mẹ Tố Lan sao? Nhưng tại sao mẹ lại biến thành bộ dạng như vậy?".

Tố Lan gật đầu: "Thật ra thì đây mới chính là bộ dạng của mẹ. Chỉ là lúc trước mẹ bị người cha đáng kính của con hãm hại, cho nên nhan sắc mới ngày càng xấu xí, người không ra người, quỷ không ra quỷ.".

Nàng không đợi Thiệu Vô Ưu trả lời, lập tức quay đầu lại, nhìn những vị khách đang ngồi trong đại sảnh.

"Hình như hôm nay Triệu tổng Triệu Quốc Cường của tập đoàn Hằng Nguyên cũng có mặt ở đây. Nếu vậy xin phiền Triệu Tổng sau khi quay về thì cho tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến chị nhà một chút. Với lại cho tôi hỏi là mấy năm trước tôi có tặng cho nàng một món đồ chơi làm bằng thủ công. Không biết bây giờ nàng còn giữ bên người không ta?".

Ở đâu đó trong đại sảnh, có một người đàn ông tóc bạc trắng, mặt đỏ đứng lên.

Năm đó lão len lén bao nuôi nhân tình, bị vợ phát hiện đã làm ầm ĩ cho một trận. Sau đó Tố Lan đã tặng cho vợ của lão một cái Xuyên Tâm khóa nhỏ nhắn. Từ đó trở về sau, hai người lúc nào cũng ân ân ái ái, không rời xa nhau nửa bước.

Cho tới bây giờ, Triệu Quốc Cường cùng với vợ của lão lúc nào cũng nhớ tới công ơn của Tố Lan.

Đây là chuyện mà chỉ có ba người bọn họ biết. Không lẽ người vừa có dáng dấp giống như Tố Lan lúc còn trẻ, vừa biết được bí mật của lão, lại thật sự là ân nhân năm đó hay sao?

Đám người trong đại sảnh nhìn phản ứng của Triệu Quốc Cường như vậy, đồng loạt hướng ánh mắt về phía Thiệu Thiết Trụ, tâm lý cũng đã tin đến bảy tám phần.

Sắc mặt của Thiệu Thiết Trụ càng ngày càng khó coi, tức giận la lên: "Nói bậy nói bạ!! Đúng là vớ va vớ vẩn!! Lời của bọn họ chả có bằng chứng gì cả. Bảo vệ đâu... Bảo vệ đâu? Các ngươi còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì nữa hả? Còn không mau đuổi đám đàn bà điên này ra ngoài cho ta!!!!".

Đám nhân viên bảo vệ trố mắt nhìn nhau. Mới vừa rồi bọn họ đã chứng kiến ​​tình cảnh thê thảm của Thiệu Thiết Trụ. Mặc dù đã đi theo Thiệu Thiết Trụ từ lâu lắm rồi. Cũng từng làm không ít chuyện thương thiên hại lý, Nhưng với tình cảnh lúc này, không một ai dám tiến lên ngăn cản cả.

Thiệu Thiết Trụ cực kỳ tức giận, không ngừng la hét.

Tố Lan ngẩng đầu nói với lão: "Thiệu Thiết Trụ! Tôi khuyên ông nên dừng tay lại, mọi chuyện vẫn còn chưa đi quá xa đâu. Bây giờ cho dù ông có tìm ra người khống chế được Cổ Độc đi chăng nữa, thì ông cũng đã vi phạm lời thề của Phệ Tâm Cổ. Căn bản là ông không thể hóa giải được nó.".

Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn liếc sang người đàn ông xấu xí kia.

Người này thực sự có khả năng trấn áp được Cổ Độc của nàng. Rốt cuộc hắn là ai vậy?

Từ đầu cho tới giờ, Bạch Thường vẫn luôn một mực thờ ơ lạnh nhạt, quan sát sự tình đang xảy ra. Đột nhiên lúc này, hắn lại lên tiếng nói chuyện.

"Thiệu chủ tịch! Thật ra thì trước khi tới đây, tôi cũng gặp phải một chuyện. Tôi tính là nhân lúc không có ai sẽ nói với ông. Nhưng mà với tình hình hiện tại thì tôi không muốn nói cũng không được.".

Hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Tối ngày hôm qua, tôi có gặp được hai người. Bọn họ nói mấy năm trước Thiệu chủ tịch đây chính là chủ mưu ra tay giết hại con trai của họ. Cho nên bọn họ muốn tìm ông để tính sổ. Nhưng mà hôm nay họ lại không nhận được thư mời nên không thể tới tham gia chung vui được.".

"Thế nhưng tôi nghĩ Thiệu chủ tịch là một người ngay thẳng, chắc chắn sẽ không làm những chuyện như vậy. Cho nên, vì muốn tìm ra được chân tướng cũng như chứng minh sự trong sạch của Thiệu chủ tịch. Tôi đã tự tiện làm chủ, mời bọn họ tham gia bữa yến tiệc ngày hôm nay. Hy vọng Thiệu chủ tịch sẽ bỏ qua cho!".

Vừa nói xong, hắn liền giơ hai tay, vỗ ba tiếng "Bốp, bốp, bốp!". Từ bên ngoài đại sảnh có thêm hai người xuất hiện.

Những chuyện kinh thiên động địa cứ liên tiếp xảy ra. Những người trong đại sảnh lập tức nhìn ra bên ngoài không chớp mắt.

"Là... Là Giang Văn Võ. Tại sao lại là ngươi..."

Trong đại sảnh truyền tới những âm thanh kinh hãi. Trong đó còn có nhiều người không tin vào mắt mình mà đứng bật dậy.

Hai người đang đứng ở cửa lại chính là Giang Văn Võ và vợ của lão.

Lúc chưa tán gia bại sản, Giang Văn Võ chính là người duy nhất trong cái thành phố này có thể cạnh tranh một một với tập đoàn Thiệu Thị.

Lão và vợ là Trần Hiểu Ninh đã thành lập ra tập đoàn Giang Ninh, một trong những tập đoàn đứng nhất nhì thành phố, là một gã khổng lồ đích thực.

Đương nhiên, đó đã là chuyện của mấy năm trước.

Lúc đó, đứa con trai mà Giang Văn Võ yêu quý nhất đã chết yểu, vợ chồng thì bất hòa. Tập đoàn Giang Ninh cứ như vậy mà sa sút thảm hại.

Nhưng nghe nói từ đó Giang Văn Võ cũng đã mai danh ẩn tích. Ngay cả người vợ đầu gối tay ấp bấy lâu cũng đoạn tuyệt, cả hai chính thức như nước với lửa.

Vậy mà bây giờ tại sao bọn họ lại cùng lúc xuất hiện ở yến hội này vậy?

Có một số tân khách lúc này đã âm thầm hối hận.

Sớm biết như vậy, thì hôm nay có cho vàng cũng không dám bén mảng tới đây.

Tại vì cái này có phải là lễ đính hôn đâu. Đây rõ ràng là một trận Hồng Môn Yến mới đúng.

Giang Văn Võ lúc này đã thay đổi quần áo. Sắc mặt tuy có chút tiều tụy, hốc hác nhưng vẫn bộc lộ ra được vẻ cao quý của một đại phú hào. Phong thái của lão hoàn toàn khác hẳn so với vẻ chán nản mấy ngày trước.

Trần Hiểu Ninh đi bên cạnh lão nhìn còn sang trọng hơn, trên người khoác một bộ quần áo vô cùng đắt tiền. Đám người trong đại sảnh thấy hai người bọn họ bước tới, đều đứng dậy chào hỏi.

Đúng là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Tập đoàn Giang Ninh mặc dù bây giờ chỉ còn một nửa giang sơn, nhưng vẫn có một vài người nể phục cũng như kính trọng họ.

Đương nhiên, cũng có không ít người im lặng, thờ ơ lạnh nhạt, hoặc là cố ý làm bộ như không nhìn thấy, nghiêng đầu sang chỗ khác.

Những người này thuộc dạng tọa sơn quan hổ đấu, nhân lúc mọi chuyện kết thúc sẽ làm ngư ông đắc lợi.

Cũng có một số người bắt đầu xì xào bàn tán, châm chọc, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Giang Văn Võ.

Nhưng mà vợ chồng Giang Văn Võ chả để ý đến họ làm gì.

Cuộc sống của họ đã trải qua biết bao nhiêu là thăng trầm thống khổ, có khi phải chọn lựa giữa sự sống và cái chết. Cho nên họ đã sớm không còn quan tâm tới miệng đời nữa, cứ sống sao mà mình cảm thấy thoải mái là được.

Lão bây giờ chỉ muốn tìm ra sự thật về cái chết của con trai mình năm đó.

Về phần tập đoàn Giang Ninh có thể Đông Sơn Tái Khởi hay không cũng không còn là chuyện quan trọng nữa.

"Chủ tịch Thiệu! Đã lâu không gặp.".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia