ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 103: 8 Món Ăn Kỳ Lạ

hoanglong04101995

"Hả..?".

Trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy không một tiếng động, bây giờ ngay cả một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy.

"Cái quái quỷ gì thế này, Meituan ... Take.... Takeaway?".

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Thiệu Thiết Trụ, lòng thầm nghĩ đây là cái trò gì vậy? Đường đường là tiệc đính hôn con trai của một chủ tịch hội đồng quản trị thuộc tập đoàn lớn như Thiệu Thị, lại đi đãi tân khách ăn đồ ăn bên ngoài là sao?

Thiệu Thiết Trụ sững sờ, trợn to mắt, vì đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió trên thương trường, cho nên khả năng ứng biến của lão với các tình huống bất ngờ vô cùng nhanh, ấy thế mà ngay lúc này lão lại như một pho tượng, cả thân thể đứng bất động, há to miệng ngạc nhiên, nửa ngày cũng chưa khép lại được.

Trong phút chốc, lão lộ ra vẻ tức giận.

"Cái tên chủ quán cơm họ Bạch này lại dám làm như thế, hắn không muốn sống nữa hay sao?!".

Đúng lúc này, ngay cửa đại sảnh, bỗng nhiên có một người xuất hiện.

Đó là một thanh niên gọn gàng, sạch sẽ, trên người đang mặc một cái sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, khuôn mặt tươi cười, đôi mắt như ánh sao trong bầu trời đêm, thâm thúy mà lại sáng ngời.

"Xin lỗi, ngoài đường nhiều xe quá cho nên có hơi kẹt một chút, tôi không có làm trễ nãi tiệc rượu của các vị chứ?".

Bạch Thường trong tay cũng mang theo một túi đựng thức ăn, mặc dù đứng ở cửa, nhưng lời nói của hắn lại truyền rõ ràng từng chữ một đến tai mỗi tân khách.

Thiệu Vô Ưu vội vàng đi tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt cũng tức giận mắng: "Bạch Thường, cậu đang làm cái trò gì vậy? Tôi mời cậu đến làm đồ ăn chứ không phải là nhờ cậu mua giùm thức ăn ở bên ngoài.".

Bạch Thường nhún vai: "Nhiều thức ăn như vậy, không gọi giao hàng thì anh muốn tôi làm gì bây giờ hả? Tôi nói cho anh biết, vì bữa tiệc ngày hôm nay mà tôi đã tiêu tốn không ít sức lực, đã vậy còn phải gọi điện đến trụ sở chính của người ta để gọi người đó.".

Hắn tự tay đẩy cửa ra, hô to: "Các anh em đã vất vả rồi, tất cả mau vào đi.".

Ở trong đại sảnh, tất cả mọi người đều ngửa cổ nhìn ra.

Bên ngoài có tầm hai ba chục nhân viên của công ty Meituan, mỗi người một chiếc xe điện, cả đoàn xe kéo dài đến hàng chục mét.

Sau khi nghe được hiệu lệnh của Bạch Thường, cả nhóm người dỡ túi đựng đồ ăn xuống, xếp thành một hàng dài trước đại sảnh, bắt đầu di chuyển.

Bạch Thường đi trước dẫn đầu, chỉ huy đoàn người lấy thức ăn từ trong túi ra. Ngay sau đó, những nhân viên phục vụ lập tức nhận lấy và bắt đầu bày biện thức ăn lên bàn.

Tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều ngẩn ra, sững sờ nhìn tình cảnh đang xảy ra trước mắt.

Mọi thứ không hề hỗn loạn, các nhân viên giao hàng và nhân viên phục vụ chuyền tay nhau các món ăn rất nhuần nhuyễn, thao tác vô cùng thuần thục.

Dưới sự chỉ đạo của Bạch Thường, ước chừng chưa đến mười phút thì tất cả các món ăn đã được dọn lên bàn.

Sau đó, Bạch Thường mỉm cười và nói với Thiệu Vô Ưu: "Thiệu đại công tử, thức ăn đã chuẩn bị đầy đủ, còn về chi phí vận chuyển thì mong cậu nhớ nói người tính thêm vào cho tôi đó.".

Thiệu Vô Ưu sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng vẫn ráng kìm nén xuống, xoay người phân phó cho trợ lý Hoàng đi tính tiền.

Nhưng lúc này, mấy trăm khách mời trong đại sảnh đều như hóa đá, mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào bàn "Thức ăn", tất cả đều lặng yên như tờ.

Nhớ mới vừa rồi Thiệu Thiết Trụ có nói, hôm nay sẽ đãi một ít "Rượu nhạt và thức ăn chay" để tỏ lòng biết ơn.

Rượu thì chưa nói đến làm gì, nhưng không phải là lão tính đãi mấy món ăn chay thật đấy chứ?

"Không thể nào sai được, đây chắc chắn là những món ăn chay, nhất định là lão già này muốn khiến người ta tức lộn ruột đến phát điên mà."

"Không thể nào, cho dù là những vị hòa thượng ở trong chùa cũng không bao giờ ăn mấy món này.".

"Không, đây không phải là thức ăn, ngay cả heo nó còn không thèm chứ nói gì tới người!.

"Nhìn một chút đi, những thứ này là gì vậy?!".

Toàn bộ đều là bắp cải luộc, lá cần tây, rau mùi, vỏ cà rốt.....

Ngoài ra, còn có một khay bánh ngô được nấu từ bột ngô và lá cây du, một nồi cháo rau khổng lồ nấu từ gạo tẻ và lá cây kì lạ, rồi thêm một đĩa vỏ dưa hấu cắt thành sợi mỏng.

Tất cả đều là đồ chay, trên bàn còn có một đĩa thức ăn đen thùi lùi nhưng lại thoang thoảng mùi thơm, hình dạng cứ như là phần mỡ thừa còn sót lại sau khi mỡ được đun sôi lấy dầu.

Nhìn thấy phản ứng của những người xung quanh, Bạch Thường nhẹ nhàng nói: "Thiệu công tử, dựa theo phân phó của cậu, tôi đã chuẩn bị sáu món đặc biệt và độc đáo, bao gồm một món mặn, hai món nguội, ba món chay, còn có một món bánh ngô, một phần cháo thập cẩm nữa, vậy là đủ tám món nha.".

"À! Chuyện này.... Chuyện này...".

Thiệu Vô Ưu cũng trợn mắt há mồm nhìn những món ăn kia, nhất thời không biết là mình nên giết hắn hay là khen hắn nữa.

"Con mẹ nó! Cái này mà cũng gọi là thức ăn sao?".

Trịnh Kiều Ân ngây ngẩn nãy giờ, bỗng nhiên lúc này có một người ngồi cạnh lão, thì thầm gì đó vào tai, đồng thời chỉ tay về phía Bạch Thường.

Người kia là Trịnh Vũ, cháu nội của Trịnh Kiều Ân, hắn đã nhận ra từ lúc Bạch Thường bước vào cửa.

Trịnh Kiều Ân nhất thời giận tím mặt, vỗ bàn một cái, lại đứng lên một lần nữa.

"Tiểu tử, con mẹ nó! Ngươi chính là tên lừa gạt mở tiệm cơm ở phía sau trường học đúng không? Mẹ kiếp! Từ khi nào mà tới lượt ngươi đến đây nấu ăn vậy hả? Ngươi nhìn xem, đây là những món ngươi nấu sao? Ngươi nghĩ chúng ta là heo hả? Theo ta thấy thì ngươi đến đây để quấy rối là chính thì có!".

Trịnh Kiều Ân là một người thô thiển, từ trước đến nay chưa bao giờ biết giữ mồm miệng, lần này lão cũng không cần phải giữ mặt mũi nữa, khiến cho khách khứa xung quanh bắt đầu châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ.

"Này này... Tôi nói này, Thiệu gia hôm nay có ý gì vậy, làm những món ăn như vậy không phải là cố ý hạ nhục chúng ta sao?".

"Đúng vậy... Đúng vậy, nhìn tiểu tử này tuổi cũng không lớn, bộ dạng cũng chả giống đầu bếp tí nào cả, vậy thì sao mà làm ra thức ăn ngon được, nhìn mấy món này đi, ngay cả chó nhà tôi cũng không thèm ăn đó chứ!".

"Khinh người quá đáng, quá quắt lắm rồi, Thiệu gia lần này chả coi ai ra gì cả, lão nghĩ chúng ta đều là heo chó sao?".

"Tiệc rượu như vậy không tham gia cũng được. Các vị, ta đi trước đây, xin cáo biệt....".

Nhân lúc ồn ào, có một người đứng dậy muốn rời đi, còn những người khác vì giữ thể diện cho Thiệu gia nên vẫn ngồi lại, mặc dù họ đang rất tức giận, nhưng vẫn ráng kìm chế.

Khi Thiệu Thiết Trụ nhìn thấy cảnh này, cũng vô cùng bất ngờ.

Thật ra thì, lão căn bản cũng chả biết quán cơm Bạch gia là cái gì cả, hết thảy mọi thứ đều là do vị Cổ lão tiên sinh kia an bài cho lão làm.

Mặc dù Thiệu gia có tiềm lực tài chính mạnh, gia thế khủng, nhưng cũng không dám làm mất lòng vị Cổ lão tiên sinh này.

Nguyên nhân rất đơn giản, vị lão nhân này chỉ cần tùy tiện chớp mắt thôi, cũng có thể khiến cho Thiệu gia lâm vào vạn kiếp bất phục lúc nào không hay.

Nhưng mắt thấy khách khứa đang náo loạn cả lên, Thiệu Thiết Trụ không còn cách nào khác ngoài việc bước ra khỏi sân khấu chủ tọa, định làm dịu đi không khí xung quanh một chút.

Đúng lúc này, vị Cổ lão tiên sinh bỗng nhiên mở mắt, ung dung nói chuyện.

"Mọi người đừng làm loạn nữa, theo như ta được biết, vị Bạch gia tiểu ca này được thừa hưởng tài nấu ăn gia truyền của dòng tộc, tinh xảo phi phàm. Nếu như hôm nay hắn làm đầu bếp chính của yến hội thì không cần gì phải lo nữa. Tại sao, chúng ta không ngồi xuống và lắng nghe lí do của hắn chứ?".

Trong đại sảnh đang vô cùng ồn ào, vậy mà câu nói này của lão lại có thể truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng.

Tất cả mọi người đều dừng lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thường.

Bọn họ không phải là vì giữ thể diện cho Bạch Thường, hay là hiếu kỳ tài nấu nướng của hắn, mà là bởi vì vị Cổ lão tiên sinh kia, cái người mà ngay cả Thiệu Thiết Trụ cũng nể mặt mấy phần.

Lời của lão nói, ai mà dám không nghe cơ chứ?

Bạch Thường cũng nhìn về phía vị Cổ lão tiên sinh kia, mỉm cười gật đầu.

Hắn hắng giọng nói: "Không sai, vị lão tiên sinh này nói rất đúng. Kỳ thực những món ăn này chỉ mới là công đoạn sơ chế, cho nên các vị mới nhìn thấy bộ dạng như vậy. Bây giờ mong mọi người cho tôi một chút thời gian nữa, bảo đảm các vị sẽ thấy được sự khác biệt.".

Hắn nở một nụ cười tự tin, sau đó quay sang nói với Thiệu Vô Ưu: "Bây giờ xin làm phiền Thiệu đại công tử, giúp tôi chuẩn bị một ít đồ.....".

Hắn thì thầm gì đó vào tai của Thiệu Vô Ưu, nhất thời hai mắt của hắn sáng lên.

Trong lòng thầm nghĩ, Bạch Thường quả nhiên là người có năng lực.

Để xem lần này, hắn sẽ giở trò gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com