ZingTruyen.Info

[Duyên Gái] Càn Khôn Xoay Chuyển

Chương 8: Bảy tà vật

dvien0307

Nam Phương được Đài Trang dẫn đến trước một chiếc kệ sách lớn ngay phòng ngủ của cô ấy. Nàng nhìn trên tủ, ngoại trừ sách thì chính là trưng bày rượu, cô ta đang muốn khoe của hả? 

Thông cảm, một đứa vừa sinh ra đã nếm mùi nghèo khó như nàng, đối với hành động nào của giới nhà giàu nàng cũng đều thấy ghét bỏ. 

Ngón tay Đài Trang lướt trên từng ngăn gỗ của chiếc tủ, trong vô cùng có quy luật. Lát sau, cô khẽ ấn tay vào một khung tủ. 

Một tiếng động trầm thấp vang lên, dưới sàn nhà có hơi động đậy, cánh tủ nhanh chóng được chia ra làm hai. Nam Phương trợn mắt mà nhìn, phát hiện ở giữa đó có một con đường đủ cho hai người đi vào. Trời mẹ, nhà giàu đúng là có khác, còn xây mật thất ở ngay trong nhà! 

Đài Trang vừa đi vào đã gõ gõ mấy cái lên vách tường đá, bức tường liền đóng lại, mà hai bên căn mật thất cũng dần trở nên sáng đèn. 

Nam Phương đưa ánh mắt quan sát kĩ xung quanh, căn mật thất này được bao bọc bằng những viên đá nhẵn, sờ vào lạnh tanh. Lúc vừa bước vào đây, không khí xung quanh khiến nàng thật cảm thấy rùng mình. 

Đường đi này không quá dài, đi một chút liền tiến được vào căn phòng bên trong. Phòng không quá nhỏ, nhưng vô cùng tăm tối. Đài Trang cầm theo chiếc đèn dầu, sau đó nhẹ nhàng thắp mấy ngọn nến được đặt ở xung quanh căn phòng này, khiến cho nó sáng bừng lên. 

Nam Phương nhíu mày, sao nhà giàu mà không gắn đèn đi. 

"Không mắc điện vào đây được." Đài Trang biết Nam Phương nghĩ gì trong đầu, liền giải đáp thắc mắc cho nàng ta.

Mà cũng phải, tự ý xây mật thất như vậy, triều đình mà phát hiện là bị bế đi ngay. 

Lúc căn phòng trở nên sáng đèn, Nam Phương mới có thể nhìn rõ được khung cảnh bên trong. Ở bên phải có một tấm bảng lớn, trên đó treo đầy những bức hình kì dị, được đính vào bảng bằng mấy cái ghim, trên ghim đều có các dây nối lại với nhau, giống như một cái sơ đồ nào đó vậy. Bên cạnh là một cái bản đồ miền Nam, ở trên chấm qua ba điểm màu đỏ, kèm thêm vô số điểm mực xanh. 

Nam Phương thử nhìn một bức hình trong bảng, đều là tử trạng của mấy người lạ mặt, cuối cùng nàng không nhịn được nữa mà hướng tầm mắt sang chỗ khác. Có khác gì đang xem phim ma không cơ chứ. Nếu như người ta không hiểu rõ cảnh ngộ của thiên kim Vũ Ngọc, hẳn là người ta còn tưởng cô ấy bị biến thái.

Sống hai mươi lăm năm cuộc đời chưa từng sợ ma, vậy mà lại sợ cái thứ này!

"Tôi gọi cô vào đây để cho cô nhìn qua ba thứ mà dòng họ tôi đã tìm được." Đài Trang dẫn Nam Phương đi đến trước một cái giá. Cô để cái đèn dầu lên bàn, sau đó từ trên giá lấy xuống mấy món đồ. 

Phương nhìn mấy món trên bàn, liền nhăn mặt: "Cô đùa tôi đấy hả?" 

"Trông tôi giống đùa lắm sao?" Đài Trang nhướn mày. 

Nam Phương nhìn ngang nhìn dọc ba cái thứ trên bàn, nhìn kiểu gì cũng thấy đó giống như là vật dụng bình thường, có điều tuổi đời hơi lâu một chút thôi. Món đầu tiên là một cây viết máy, chẳng biết được sản xuất từ thời bà cố lũy nào rồi. Món thứ hai là một cây son, thứ ba là một con cúp bế. 

"Niên đại như nào?" Nam Phương nhìn con cúp bế được làm tinh xảo kia, đây còn chẳng phải là cúp bế bisque sao? Thời nay nàng còn không thể chơi được con này, vậy mà ngày trước lại có người dùng được, thật là quá giàu đi! 

"Khoảng hơn trăm năm rồi. Tất cả những vật này đều có cùng tuổi với nhau." Đài Trang trông thấy nét mặt chẳng thể tin được của Nam Phương, liền nói: "Chớ có xem thường chúng... "

Nàng vừa chưa nói hết câu, đã thấy Nam Phương cầm con cúp bế lên mà ôm. 

"Trời đất ơi, đời tôi chưa bao giờ được chơi thứ này đâu đó!" Nam Phương ôm cúp bế, lại đem nó xoay vòng vòng, giống như là chơi với con nít vậy: "Nè, tự nhiên cô đeo kính râm lên cho nó làm gì, cũng thích chơi đồ hả?" 

Đài Trang chưa kịp ngăn cản, Nam Phương đã lấy chiếc kính râm trên mặt con cúp bế ra. 

"Vút!" 

Một cơn gió kéo tới, Nam Phương bỗng chốc bị kéo ngược ra sau, khiến cho nàng cùng con cúp bế hoàn toàn tách ra. Đài Trang chạy đến che mắt Nam Phương lại, rồi cũng tự động nhắm mắt mình. Cô không chịu nổi mà quát: "Có khùng không vậy hả, đó là tà vật, cô là bà đồng mà còn phải để tôi chỉ dạy mấy cái này sao!" 

Từ lúc gặp đến bây giờ, đây là lần đầu Đài Trang nạt nộ nàng.

"Nè nè, vì sao lại che mắt tôi?" Nam Phương hơi khó chịu, hơi thở của Đài Trang ở bên tai khiến nàng cảm thấy hơi nhột, nàng nói: "Tất nhiên tôi biết thứ đó là tà vật, nhưng tôi không cảm nhận được cái gì cả... " 

Nhưng lời chưa kịp nói ra, mắt trái của Nam Phương bỗng dưng run lên. Khiến cho nàng đổ một tầng mồ hôi lạnh. 

"Tất nhiên, thứ tà vật như vậy đã bị phong ấn. Chiếc kính râm đó chính là vật phong." Đài Trang nghiến răng: "Cô dám cầm nó lên chơi thì thôi, vậy mà lại gỡ phong ấn ra!" 

Nam Phương nghe thế, bỗng cảm thấy mình ngu thật rồi.

Nhưng nàng không rõ vì sao mình lại cầm con búp bê ấy lên, vì sao lại đem nó xoay vòng vòng, lại còn tiện tay cởi kính nó ra. Nàng vốn không phải người thay táy máy tay chân. Sau khi tỉnh táo lại một chút, đến cả nàng cũng thấy khó hiểu về hành động của bản thân mình.

Lẽ nào nàng bị nó mê hoặc?

Nghĩ vậy, Nam Phương gỡ đôi tay của Đài Trang ra, nhắm mắt phải lại. 

Mắt trái nàng lờ mờ thấy một luồng khói đen tích tụ lại, đang dần dần trở nên dày đặc. Không đợi Đài Trang ngăn cản, nàng nhanh chóng cầm lấy chiếc kính râm kia, đeo lại vào mắt cho con cúp bế. Làn khói đen nơi mắt trái cũng dần dần tan biến đi mất. 

"Cô mở mắt được rồi." Làm xong một loạt động tác, Nam Phương mở mắt ra, lại nói: "Rốt cuộc con quỷ này có lai lịch như thế nào?"

Nam Phương không nghĩ rằng những cái vật trên bàn lại có tà khí nặng nề như vậy, bản thân nàng cũng không nhận ra phong ấn. Cho đến khi nàng sờ kĩ vào chiếc kính râm, cảm giác cách phong ấn này có gì đó quen thuộc quá. 

Đài Trang mở mắt ra, còn không quên mắng: "Lần sau đừng đụng tà vật lung tung, nhà tôi cùng thầy bà phải tốn cả đống công sức để có thể tìm và phong ấn bọn chúng! May mắn tà khí chưa kịp tích tụ, nếu không thì... " 

'Nè nè, tôi biết rồi, chuyện cũng qua rồi." Nam Phương ghét bỏ mà đặt con cúp bế lên bàn, hỏi: "Thế cô nói lai lịch của nó cho tôi nghe được chưa?" 

Đài Trang nhìn cái mặt của người kia, quả thật là bực tức quá, còn chưa có ai dám cà rỡn trong công việc với cô như vậy đâu. 

"Vật ấy có từ thời của ông sơ Vũ Ngọc Tấn Tài, không biết vì sao lại có, chỉ biết nó được sản xuất ở Pháp." Đài Trang ngồi xuống bàn, kể lại cho Nam Phương: "Bảy món đồ này được lan truyền ở khắp miền Nam từ đó cho đến bây giờ, ở bảy khu vực khác nhau. Con cúp bế này là do ông cố tôi tìm được ở tỉnh Định Tường, nay là Kiến Tường." 

Theo như ghi chép của ông cố, con cúp bế này được một tay buôn người Pháp bán cho một gia đình giàu có. Người mua là quan chủ tỉnh của Định Tường, ông Trịnh Quốc Mẫn. Ông ta mua để tặng quà sinh nhật cho đứa con út của mình. Ban đầu mọi chuyện rất bình thường, nhưng càng ngày con gái út ông ta lại càng mê mẩn con cúp bế này, ngày nào cũng ăn cùng ngủ cùng. Mãi đến khi tới tuổi lấy chồng, cô con gái ấy cũng nhất định phải đem con cúp bế theo. 

Nhưng kì lạ là, cô gái ấy đã mang thai ba lần, cũng sảy thai ba lần.

Cho đến đúng năm mười tám tuổi, cô gái kia chẳng biết có phải vì nỗi ám ảnh mất con hay không mà dần trở nên điên điên dại dại, ai nói gì cũng không quan tâm, chỉ ru rú trong buồng để chơi cùng con cúp bế mà thôi. Cả nhà chồng thấy chuyện này tâm linh, vậy nên chồng cô ta cuối cùng không chịu nổi mà đem con cúp bế ra ngoài mà vứt. 

Lạ ở chỗ, chồng cô ta từ lúc cầm con cúp bế, không những không vứt đi mà còn có sở thích chơi cùng vợ. Hai người xem cúp bế giống như con gái, ban đêm thì vợ hò ru ngủ, ban sáng thì chồng cõng đi chơi. 

Chuyện này tới tai của ông cố Đài Trang, vậy nên ông ta mới bắt đầu dẫn thầy bà đi đến điều tra. Rốt cuộc phát hiện con cúp bế chính là một trong bảy món đồ cần tìm. Con cúp bế này vô cùng mạnh mẽ, năm lần bảy lượt điều khiển cả một gia đình nọ chém giết lẫn nhau, chính ông cố của cô cũng có vài lần xém chết, may sao kì kèo qua lại thì cũng thu phục được. 

Lúc đem về, người thầy pháp kia đã nói con cúp bế này có khả năng điều khiển tâm trí của người khác qua đôi mắt. Việc cần làm chỉ là phong ấn đôi mắt nó lại mà thôi. Nhưng không nghĩ rằng chỉ một con cúp bế mà họ phải đối đầu với nó gần cả một năm trời. 

Nam Phương nghe kể xong, gật đầu xem như đã biết. Có điều rõ ràng phong ấn kia vẫn không thể an toàn tuyệt đối, xét từ tình huống lúc nãy, nàng có thể khẳng định như vậy.

Chỉ là không thể tìm ra giải pháp tối ưu.

Nam Phương vẫn còn có thắc mắc: "Khoan đã, thế tức là để đi tìm bốn món còn lại, chúng ta bắt buộc phải đi nhiều nơi nghe ngóng tin tức?"

Đài Trang gật đầu: "Đúng, nó nằm rải rác, khó mà xác định được." 

Nàng nhìn cây viết được dán bùa trên bàn, hỏi: "Vật này thì như thế nào?" 

"Thứ đó được tìm thấy ở Vĩnh Long, do ba tôi lấy được từ trên người của một tên ma đề. Đây cũng là vật dễ tìm nhất." Đài Trang nhớ lại, nhàn nhạt kể: "So với con cúp bế thì thứ này vô cùng tầm thường, chỉ cần đặt bút viết là sẽ viết ra số đề, đánh theo là trúng. Trúng nhỏ trúng lớn gì cũng được." 

Nam Phương nghe vậy, nhìn chăm chăm vào nó. Bỗng dưng nàng hơi ngứa tay, bỗng dưng nàng hơi thèm khát... 

"Một lần viết là ba năm tuổi thọ, cô cứ mơ đi." Đài Trang trông thấy gương mặt tham lam của Phương, nàng khinh bỉ nói: "Lúc ba tôi tìm thấy thì tên ma đề đó đã thành một bộ xương khô rồi."

Nam Phương nghe thế, liền cố kiềm lòng tham của mình xuống. Thôi kệ, nàng đã có phú bà bao ăn bao ở, nàng đã có tiền rồi. Không thèm dăm ba con số đề đó làm gì.

"Cây son này thì sao?" Nhưng còn nốt một vật cuối, Nam Phương vẫn hỏi qua. 

"Đó là vật được tìm thấy sớm nhất, nó nằm ở Gia Định. Vật này rơi vào tay một tiểu thư người Hương Cảng, nàng ta từ khi có cây son đều từ bỏ hết mọi loại phấn son khác, đêm đêm đều thức dậy tô son, rồi tự khen mình xinh đẹp, rất quỷ dị." 

"Tử trạng cô ta thế nào?" Nam Phương nghe vậy, thầm nghĩ cô gái nọ không xong rồi. 

"Không, cô ta không chết, chỉ là mắc chứng thèm máu thịt động vật, tới cuối đời cũng không chữa khỏi. Cô ta bảo, máu của chúng tắm lên trên môi, nhuộm đỏ môi, rất đẹp." Đài Trang kể lại chuyện này, khiến cho Nam Phương nổi hết cả da gà, con nhỏ này đang kể chuyện cười hay chuyện kinh dị vậy, sao nó bình tĩnh quá vậy!

"Khoan đã, giả sử nhà cô có thể dò la tin tức đi, vậy thì làm sao để xác định được cái vật đó?" Nam Phương nhíu mày. 

"Mỗi một vật đều có lời đề riêng về nó, được lưu lại trong phủ đường của bọn tôi, những năm qua đều dựa vào đó mà tìm kiếm." Đài Trang nhíu mày: "Ví như con cúp bế này thì... " 

Cúp bế ngồi trên cái chạn, cúp bế lăn dài dưới đất, cúp bế điên dại vì nhớ người yêu, ngày đêm ngó về phía Đông. Phía Đông thì xa xôi, phía Đông lại náo nhiệt, biết tìm người yêu ở nơi nao. 

Nam Phương nghe lời chỉ dẫn này, nhíu mày. Nếu theo như những gì Đài Trang kể, thì Sài Gòn đích thực nằm ở phía đông của tỉnh Kiến Tường, cũng là nơi phát hiện ra con cúp bế. 

Người rủa giấu đi bảy tà vật, mà cũng chính người rủa viết ra bảy lời đề. Nè, có khác gì cao nhân ra câu đối để hậu thế đáp lại đâu chứ?

Mà còn lại là câu đối kiểu: Da trắng vỗ bì bạch.

Đùa nàng chắc!

Thôi kệ, vạn sự khởi đầu nan. Nam Phương thầm an ủi mình.



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info