ZingTruyen.Info

[Duyên Gái] Càn Khôn Xoay Chuyển

Chương 5: Vết sẹo

dvien0307

"Cảm ơn cô đã cất công đi đến đây, cô Nam Phương." Một gã đàn ông đón tiếp Phương vào trong căn nhà, mời nàng ngồi trên bộ ghế sofa, thoạt nhìn đã biết có giá vô cùng chua chát trên thị trường.

Phương tỉ mỉ đánh giá xung quanh, trong nhà toàn đồ hạng sang, thiết kế tuy đơn giản nhưng toàn bằng những nguyên liệu đắc tiền. Trên kệ trang trí có mấy chai rượu ngoại lâu đời, thậm chí cả cổ vật có giá trị liên thành. Xem ra con Lan không hề nói ngoa, nhà này thật sự còn hơn một chữ giàu, chính xác là thượng lưu.

"Hiện tại cô chủ của chúng tôi đang có việc, vẫn còn chưa về, thật thất lễ quá." Gã đàn ông ân cần rót trà, sau đó lại nhìn đồng hồ treo tường: "Cô cứ thong thả, hẳn là cô ấy cũng sắp về rồi."

"Không sao." Tuy trong lòng có hơi bực tức nhưng Nam Phương vẫn cố giữ bình tĩnh, nhàn nhạt trả lời.

Bình thường người có việc nhờ nàng đều phải tự mình đến tận nhà mà tìm. Bây giờ nàng đã chủ động đi đến, thế mà chủ lại không có nhà.

Nghĩ vậy, ác cảm đối với cái người tên Trang này lại càng thêm sâu. Nếu như không phải được người khuất mày khuất mặt chỉ điểm trực tiếp, nàng nhất định không thèm lui tới cái nơi này.

Nàng cầm tách trà lên, khẽ uống một ngụm. Đắng chát, dở tệ. Nhưng vì món trà này chắc chắn không rẻ, nên dù nó không phải gu của nàng, nàng cũng đành ráng nuốt xuống.

Nam Phương hôm nay chỉ mặc một cái quần tây, kết hợp với áo kẻ sọc đơn giản, bên ngoài khoác thêm một cái khoác mỏng, đầu tóc bới lên gọn gàng. Bình thường đi hành nghề nàng toàn bận đồ như vậy, dễ hoạt động, lại dễ tẩu thoát.

Lúc Nam Phương đang xem xét những món cổ vật được trưng trong nhà, bên tai bắt đầu truyền đến tiếng động cơ xe rầm rộ, cùng lúc đó là tiếng cổng được kéo ra.

Nam Phương buông tách trà xuống, nàng biết chủ nhân của ngôi nhà này đã về.

Nàng thật muốn xem gương mặt kia ra sao mà dám để cho Huỳnh Nam Phương nàng đợi chờ như thế.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng guốc lộc cộc. Nam Phương theo bản năng quay sang nhìn người nọ, vừa trông thấy dung nhan kia, nàng liền mở to mắt.

Gương mặt tươi trẻ, mắt yến đa tình, mũi cao vương giả, đôi môi cũng căng mộng tựa trái đào mùa xuân. Trên người là một bộ trang phục đắc tiền, cổ đeo vòng ngọc trai, trông vô cùng thanh lịch. Tổng thể thì đẹp đấy, so với các quý bà mà Nam Phương từng hợp tác, người này là trẻ nhất, cũng là người đẹp nhất.

Dù đã hợp tác với rất nhiều diễn viên, mẫu ảnh, Nam Phương vẫn dám khẳng định một câu như thế trong lòng.

Nhưng mà khoan đã.

Đây còn chẳng phải cái người mà nàng gặp ở trong vũ trường tối qua sao?! Cái vị mà trả tiền giúp nàng, còn bo cho phục vụ một số tiền khủng!

"Là cô?" Nam Phương nhướn mày.

"Hân hạnh được gặp lại cô, Nam Phương." Đài Trang khẽ liếc mắt nhìn sang đám người hầu, tất cả liền hiểu ý mà rời khỏi phòng khách, chỉ chừa lại gã trai thường hay đi theo nàng mà thôi.

Gã trai ấy họ Trần, tên Trí Khải, tuổi đã ngoài hai lăm, tuy còn trẻ nhưng đã là cánh tay đắc lực cho nhà Vũ Ngọc. Hắn là quản gia của nhà này.

Nam Phương vốn không có ấn tượng tốt với người này, hôm nay biết cô ta là chủ nhân của căn nhà, nàng lại càng thêm chán ghét.

Nàng sinh ra trong nghèo khó, nàng yêu tiền, nhưng nàng lại ghét giới thượng lưu. Vì sao hả? Vì nàng đang ganh tị, thế thôi.

Trong lúc nàng phải liều cả mạng của mình để kiếm sống thì bọn chúng đã ngậm thìa vàng từ lúc mới sinh.

Ai ngờ ghét của nào trời trao của đó đâu.

"Xin thứ lỗi khi đã để cô đợi lâu như vậy, tôi không ngờ cô sẽ đến vào ngay sáng hôm nay." Đài Trang ngồi phía đối diện Nam Phương, khẽ cởi bỏ găng tay của mình.

"Tôi đây có nhiều việc, lúc nào rảnh thì tranh thủ lúc ấy. Thế rốt cuộc cô tính nhờ tôi làm cái gì?" Nam Phương không khách sáo mà nói.

"Chuyện cũng đơn giản thôi." Đài Trang rót thêm trà cho Nam Phương, lại nói: "Tôi đi làm nhiều, tiếp xúc với rất nhiều thể loại người khác nhau. Cô biết mà, trong giới nghệ sĩ và giới thương nhân như chúng tôi đây, bùa ngải hoạt động rất mạnh."

"Thế thì?" Nam Phương hơi nhướn mi. Nhưng không thể phủ nhận rằng Đài Trang nói đúng, những đơn giải ngải của nàng đa phần đều do một trong hai giới này nhờ vả.

"Tôi nghi ngờ mình bị bỏ bùa." Đài Trang nhàn nhạt mà nói.

"Haha." Nghe đến đây, Nam Phương liền bật cười.

Trí Khải thấy người nọ khiếm nhã như vậy, liền quát: "Nè, có gì đáng cười hả?"

Nam Phương xua tay: "Cô nói đúng, bản thân cô là thương nhân, cô cũng nhận thức được mình dễ bị người ta thư đến như nào, vậy mà trước nay cô không dùng biện pháp bảo hộ mình hay sao? Tiền nhiều cỡ như cô, tìm ở Thái Lan đại một thầy bà để làm bùa trắng hộ thân cũng được mà."

Đài Trang lẳng lặng nhìn người nọ, không nói tiếp, cô biết nàng ta vẫn còn chưa nói xong.

"Sao nào, hay là đã dùng đủ cách rồi nên không được, phải tìm tới tôi?" Nam Phương nhếch miệng cười.

Trí Khải trông thấy nàng ta không biết điều như vậy, định mắng thêm cái nữa, nhưng lời chưa kịp nói ra đã phải thu lại. Đài Trang đưa tay lên, ý bảo hắn câm miệng.

"Cô nói phải." Đài Trang không hề phủ nhận chuyện này: "Tất cả thầy bà gặp qua trường hợp của tôi đều lắc đầu bó tay. Hộ thân cũng không được, mà chữa trị lại càng không được."

Nam Phương nghe vậy thì bắt đầu lưu ý. Dù rằng nàng đã giải quyết qua nhiều ca khó nhằn, nhưng mà đối với ca này thì nàng phải suy nghĩ lại. Nhà Vũ Ngọc nhiều tiền như vậy, hẳn là đã chiêu mộ được rất nhiều cao nhân đến rồi mới tới lượt nàng, nếu nói tất cả bọn họ đều bó tay thì phải là vô cùng khó.

"Biểu hiện như nào?" Suy nghĩ một lúc lâu, Nam Phương mới nhướn mi hỏi.

Đài Trang trông thấy Nam Phương chịu xem xét, trong ánh mắt hiện lên một tia vui mừng nho nhỏ. Cô đứng dậy rồi nói: "Cảm phiền đi theo tôi."

Nam Phương hiếu kì mà đi theo người nọ, phát hiện cô ta đang dẫn nàng lên một cái buồng ngủ. Trí Khải lúc này không đi theo, vậy nên khu vực tầng trên này chỉ có hai người đang đứng. Nam Phương thấy hơi lạnh sống lưng, từ khi bước vào căn nhà này nàng đã thấy lạnh lẽo rồi.

Đài Trang dẫn Nam Phương vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng rồi khóa cánh cửa lại. Cô thong thả đi đến bên giường, còn Nam Phương thì thoải mái ngồi trên chiếc ghế cạnh tủ.

"Sao thế, biểu hiện nặng đến mức phải chui vào đây nói thầm hả?" Nam Phương hứng thú nói.

Lát sau, nàng cảm thấy hành động của người kia có chút là lạ. Cho đến lúc biết người kia làm cái gì, nàng mới hả miệng kinh ngạc.

Nam Phương trợn trắng mắt.

Người nọ đứng cạnh giường, ban đầu cởi áo khoác ngoài của cô ta ra, nhưng ai ngờ đâu cô ta lại tiếp tục cởi áo bên trong. Khiến cho Nam Phương đơ đến chẳng biết nên phản ứng như nào. Sau khi người nọ mở đến chiếc áo ngực, Nam Phương mới có thể hoàn hồn, lập tức theo bản năng mà che hai mắt mình lại, phi lễ chớ nhìn!

"Cô cô cô, cô làm cái trò gì vậy hả!" Nam Phương vừa che vừa lắp bắp mà nói: "Có bị biến thái hay không!"

"Mở mắt ra." Chất giọng lạnh lẽo ấy vang lên, tựa như là mệnh lệnh, khiến cho Nam Phương không thể trái lời. Nàng biết người nọ không hề đùa giỡn, mất một lúc lâu sau mới từ từ gỡ tay ra, nhìn vào Đài Trang, cái mặt còn hơi đỏ.

Kệ mẹ, cô ta có cái gì thì nàng cũng có, nàng sợ cái gì!

Nhưng vừa nhìn thấy cơ thể kia, nàng như bị sốc, cái miệng hơi mở ra, hàng mày cũng nhíu lại thật chặt.

Nước da Đài Trang trắng nõn, nhưng chính vì quá trắng nên mới nổi bật lên những vệt đỏ đến rợn người. Những vệt ấy trông giống như vết cào của dã thú, trên phần hông có, phần vai cũng có. Tuy rằng không nhiều, nhưng nhìn qua ai cũng đều phải khiếp sợ.

"Khoan đã, chó cắn mèo cào thì tìm bác sĩ, sao lại tìm tôi?" Nam Phương nhướn mày: "Trường hợp này... "

Đài Trang khẳng định chắc nịch: "Nó tự có."

Trường hợp này, nàng chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nhìn thấy ở trong sách.

Nam Phương đánh giá lại những vết kia, nó khá giống vết sẹo, lại quay sang nhìn tấm lưng của Đài Trang, đằng sau ấy cũng có một vết nhỏ. Nàng đưa bàn tay chạm lên ấy dò xét, nhiệt độ ấm áp từ nó khiến Đài Trang hơi cứng người lại, nhưng vẫn để nàng thăm dò.

Da thịt cô ta thật lạnh lẽo, Nam Phương sờ đến mà giống như đang rờ phải xác chết vậy, không có chút độ ấm nào.

"Đã bao lâu rồi?" Nam Phương rờ đến eo người nọ, nghiêm túc mà hỏi.

"Ba tháng." Đài Trang nhẹ nhàng đáp.

Nam Phương nhìn cơ thể trưởng thành của người nọ, vòng eo thon gọn, lại vô thức nhìn lướt lên trên, săn chắc, làm cho nàng có chút ghen tị: "Bao tuổi rồi?"

"Tôi không cho rằng chuyện này có liên quan đến công việc?" Đài Trang hỏi ngược lại, gương mặt vẫn là một vẻ vô cảm, thế nhưng cô vẫn trả lời: "Mười tám."

"Được rồi, mặc áo vào đi." Nam Phương nghe đến tuổi này, nàng có chút ngạc nhiên. Mới bây lớn mà đã thừa kế sản nghiệp của gia đình, có phải là sớm quá rồi không?

Nàng ngồi lại vào ghế, hơi xoa xoa cằm: "Thú thật với cô, tôi chưa từng gặp qua tình huống này."

"Tiền bạc đối với tôi không là vấn đề, nếu cô có thể giúp được, tôi xin chân thành cảm tạ." Đài Trang mặc lại áo, đánh phủ đầu bằng một câu nói, hoàn toàn không cho Nam Phương cơ hội chối từ.

Ai mà chẳng biết bà đồng này ham tiền tới cỡ nào cơ chứ.

Khóe miệng Nam Phương hơi giật giật: "Nè, dù rằng tiếng tăm tôi không được tốt, nhưng có thể đừng hở mộ chút là đánh tới tiền bạc được không? Chưa nói đến vụ tiền, cô biết tình trạng của mình nguy hiểm chưa?"

"Tôi biết." Đài Trang hiển nhiên nói.

"Tôi chắc chắn sẽ giúp cô." Ông bà đã chỉ điểm, đây xem như là định mệnh của nàng, muốn tránh cũng chẳng được nữa rồi: "Nhưng tôi nói trước, tôi không chắc mình có thể thành công được."

Lần đầu rút ra một lời chỉ điểm mờ mịt như vậy, cũng là lần đầu Nam Phương không tự tin với chính bản thân mình.

"Nếu cô đã đồng ý, xin hứa với tôi vài điều." Đài Trang nhìn người nọ, lại nói: "Thứ nhất, phải dốc hết sức mình."

Nam Phương cảm thấy yêu cầu này không quá khó khăn, nàng hoàn toàn có thể chấp nhận: "Ok."

"Thứ hai, tất cả những mọi chuyện cô biết được về dòng họ Vũ Ngọc, những chuyện phát sinh sau khi cô làm việc cho tôi đều phải được giữ kín. Rõ?" Đài Trang giơ lên ngón thứ hai.

"Rõ, rõ." Nam Phương thấy phiền ghê, nếu kể thì nàng cũng chỉ kể con bạn thân mình mà thôi, hẳn cô ta sẽ không biết đâu.

"Tôi hỏi lại lần nữa, rõ?" Đài Trang nhướn mày.

"Rõ, chắc chắn." Nam Phương có hơi giật mình, con nhóc này đọc được suy nghĩ của nàng hả?

"Thứ ba, khi làm việc cho tôi, cả trí và lực đều dành cho công việc, không được có tư tâm nào khác." Đài Trang đưa lên ngón thứ ba.

"Tất nhiên." Nam Phương đang suy nghĩ tư tâm mà người kia nói là gì?

Tiền bạc? Cô ta có thừa, còn sợ nàng có tâm tư sao?

Dù không rõ nhưng nàng vẫn đồng ý, vì dù sao đây cũng là việc nàng bắt buộc phải làm rồi.

"Tốt." Đài Trang mở hộp tủ, bên trong là một tờ giấy. Cô rút cây bút bên mình ra, sau đó đó đưa cho Nam Phương: "Đây là bản giao kết hợp đồng, đọc cho rõ rồi kí vào chỗ này."

Nam Phương cầm tờ giấy, đọc sơ qua một hồi. Nàng liền trợn mắt há mồm.

Cái mẹ gì, công việc hoàn thành thì được thưởng một căn nhà lầu hai mặt tiền ở Sài Gòn, kèm theo một trăm bảy mươi lăm triệu đồng, ngoài ra còn được bao ăn bao ở trong suốt thời gian làm việc, vẫn chu cấp đều đều tiền lương mỗi tháng?!

Bà mẹ, giết nàng đi, phần thưởng này còn khủng hơn là trúng vé số độc đắc nữa!

Nhưng có một điều kiện, đó là nàng phải dọn sang đây ở, cũng không được tự ý ra ngoài mà không có sự giám sát của người hầu nhà này. Ngẫm lại thì có khác gì đi tù đâu chứ? Lại còn thêm một yêu cầu vô lí nữa, đó chính là nàng không được nhận thêm một công việc nào khác cho tới khi hoàn thành.

Nhưng nhìn cái phần thưởng kia, Nam Phương có nghĩ được tới gì nữa đâu, nhanh chóng vui vẻ mà kí giấy cái rẹt. Thành giao.











Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info