ZingTruyen.Info

[Duyên Gái] Càn Khôn Xoay Chuyển

Chương 4: Thư mời

dvien0307

Cứ ngỡ như chuyện chiếc la bàn sẽ khó nhằn lắm, nhưng không ngờ chỉ cần vẽ thêm vài đường mà thôi. Nam Phương nhìn cái vật trên tay, thở dài thườn thượt. Biết vậy nàng đã không chạy bán sống bán chết ra bên ngoài, chỉ cần ở lại căn nhà viết lại chú là ổn. 

Con Lan sáng ra tấm tắc khen nàng, khiến cho nàng cũng có chút nở mày nở mặt. Dẫu sao thì đây cũng là việc quá dễ trong mắt Nam Phương.

Phải, nàng chính là thiên tài về bùa chú, là kẻ thao túng thần lực, là tinh túy của dòng họ Huỳnh - bà đồng Huỳnh Nam Phương.

Nhưng dù gì thì đêm qua nàng đã chạy trối chết vì cái đơn giản như vậy cũng xem như là một nỗi nhục. Nhưng xem ra cũng khó lòng mà trách nàng được.

Thứ nhất, đám vong hồn trong căn nhà con Lan rất nhiều. Thứ hai, vì đêm qua nàng cũng say khướt nên không còn đủ sức chống cự, cũng không tỉnh táo để phán đoán tình hình nữa. Thế là đành phải tốn một đêm tiền khách sạn.

Nhưng mọi chuyện cũng đã xong rồi.

Sáng sớm hai nàng nhanh chóng trả phòng rồi trở về. Ai dè đâu, ngay lúc đi tới đầu đường đã phát hiện có rất nhiều người dân vây quanh trước cửa.

Vừa nhìn các thấy các nàng trở về, mấy dì đi chợ sớm đã chạy tới hỏi thăm. 

"Trời ơi con ơi, hôm qua dì nghe hai đứa hú hét, tưởng đâu là bạn bè gì lại chơi. Ai dè sáng ra thấy căn nhà không có một ai, trước cửa để cái cây chổi máu me không nè. Tụi con bị sao vậy?" Người hỏi là dì Hạnh, hàng xóm của Lan. 

"Hôm qua con Phương rủ con nhậu, uống say quá nên cắt máu ăn thề. Dì coi, tay con Phương còn máu nè." Con Lan cười trừ, tìm đại một lí do để trả lời cho qua chuyện, thậm chí còn giơ cái ngón út của Phương lên để làm chứng.

Nam Phương thở dài trong lòng. Mẹ nó, lấy cái lí do gì khôn hơn chút đi.

"Thì ra là như vậy, dì yên tâm rồi." Nghe vậy, dì Hạnh cười cười, ôm ngực mình mà thở phào.

Nam Phương trợn mắt, vậy mà cũng tin nữa hả?! Dì còn khó hiểu hơn cả con Lan!

Nghe thế, đám người xung quanh bắt đầu tặc lưỡi rồi tản ra dần. Dì Hạnh hơi nghiêm mặt nhắc nhở: "Hai cái đứa này, con gái con lứa đó, làm cái gì cũng phải tem tém lại một chút. Người ta đánh giá chết đó đa." 

"Dạ con biết rồi, mai mốt con không có như vậy nữa." Lan thở dài, quay sang cầu cứu Phương. 

"Dì đừng có lo, có con ở đây với nó, con quản nó được." Phương đặt tay lên vai Lan, làm một bộ dáng chị em thân thiết.

Lan có hơi đen mặt, bộ nó nói chuyện mà không biết ngượng cái mỏ hả, nói chuyện mà không biết nhìn lại bản thân mình hả? Nó đi chơi kém gì nàng đâu.

"Hôm nay dì có làm canh chua sả nghệ đó, lát nữa dì đem qua cho hai đứa. Nhớ đừng có đi ăn trưa bỏ dì đó nghen." Dì Hạnh sống rất tình cảm, hàu như trên mặt lúc nào cũng cười. Ngày nào dì cũng làm một nồi đồ ăn thật lớn. Dì chỉ sống có một mình nên khẩu phần ăn không nhiều, đa phần thức ăn toàn chia cho bà con lối xóm. 

"Trời đất, con khoái món đó lắm!" Con Lan nghe xong liền thèm chảy nước miếng. Đó là món đặc sản quê nhà, không ai làm ngon được qua dì. 

Phương thì tất nhiên biết món này, dì Hạnh là đồng hương với hai nàng. 

Các nàng đi vào nhà, căn nhà lúc này như một bãi chiến trường vậy, gạo nếp rải đầy trên sàn, bàn ghế thì ngả nghiêng. May là không có đồ vật nào bị đổ bể, con Lan nhìn một màn này, khóc hết nước mắt. 

"Thôi dọn đi nghen, tao đi tắm." Cả một đêm qua vô cùng khó chịu, bây giờ nàng chỉ muốn tắm rửa cho khỏe khoắn. Con Lan muốn chống cự nhưng ngẫm lại mạng của mình cũng là do một tay người nọ thu về, vậy nên cũng chỉ biết còng lưng ra dọn nhà. 

Đợi cho đến khi Phương tắm xong, căn nhà đã hết sức sạch sẽ. Phương gật đầu tán thưởng, con Lan cũng tính là tiểu thư nhà giàu, vậy mà mấy việc này có khi nó còn làm giỏi hơn nàng. 

"Ê mày, có thư nè." Lan chỉ lên bàn: "Tao để đó đó. Thư gửi chiều hôm qua, nhưng mày lo ăn nhậu chẳng thèm về."

Lan không quá xa lạ với việc này, hầu như ngày nào Phương cũng nhận được thư. Phải chi thư tình cũng đỡ, ai dè đâu chủ yếu là có người nhờ trừ yêu ma gì đó. Lan là sinh viên đại học, không hiểu lắm mấy chuyện này, cũng không có dính dáng gì tới cái ngành tâm linh như vậy, nhưng nó vẫn biết Phương vô cùng có tiếng tăm trong nghề.

Bằng chứng là từ khi Phương lên Sài Gòn tới bây giờ, không ngày nào thư không gửi đến, nhưng nàng ta đã từ chối chừng chục cái công việc rồi. 

"À mà chừng nào mày về?" Con Lan thấy Phương chăm chú đọc thư, hỏi. 

"Xong việc cuối rồi về. Ban đầu tao định ở một tuần thôi, nhưng ở đây nhiều người cần tao giúp quá, tao còn chưa đi được." Phương nhàn nhạt trả lời. 

"Mày nói thiếu rồi, phải là ở dây nhiều người có tiền cần mày giúp mới đúng." Lan trợn mắt, nàng còn lạ gì với cái tật ham tiền của nhỏ này hay sao: "Việc đợt này đi tới đâu?" 

"Thư mời tao đến đại lộ Trần Quốc Toản." Phương cong môi, nhẹ nhàng đáp, cố ý không phản biện câu trước.

"Mẹ, thảo nào coi chăm chú dữ, khu đó nhà giàu không à!" Con Lan nhìn Phương bằng nửa con mắt: "Mà nhà nào, biết không? Tao quen biết vài tay chơi ở khu ấy." 

Lẽ dĩ nhiên, dù gì con Lan cũng là bà hoàng ăn chơi, cuộc vui nào cũng thấy mặt.

"Không để rõ, người gửi tên là... " Phương nhìn lại bao thư: "Vũ Ngọc Đài Trang? Tên gì dài thấy bà cố." 

"Mày nói cái gì?" Con Lan trợn mắt, buông cây chổi xuống: "Vũ Ngọc Đài Trang?" 

Vừa nói, nó vừa lập tức chạy đến gần, nhìn kĩ cái bao thư: "Trời đất, là thật nè! Mày ơi, con gái cưng của nhà Vũ Ngọc đó, mày mà làm trúng thì không chừng mày về quê cất nhà lầu xe hơi luôn còn được." 

"Nè, nói gì nói quá vậy. Mà Vũ Ngọc là sao?" Phương hỏi Lan. 

"Mày chưa nghe xứ này kháo nhau à? Bao giờ hai cửa Tiền - Hậu cạn nước, nhà Vũ Ngọc mới có thể lụi bại." Lan nghiêm túc nói: "Gia tộc này giàu từ thời Pháp đến bây giờ đó, tổ tiên nhà này là ông Vũ Ngọc Tấn Tài, năm đó ông Ngũ Minh vừa xuống thì ông này lên ngay, giàu nứt đố vách từ thời ấy rồi." 

"Ờ rồi, có nghe qua." Phương đọc lại nội dung một lần nữa: "Nhưng lạ quá, tao hơi bất an. Mày đọc thử xem." 

Con Lan thấy sắc mặt Phương có hơi không tốt, nàng mới cầm thư lên mà đọc. 

"Gửi quý cô Nam Phương,

Nghe tin cô từ Kiên Giang lên miền Đông để khưu tà trừ ma, tôi vô cùng cảm kích. Hiện tại nhà Vũ Ngọc có việc cần nhờ, thù lao không nhỏ, mong cô có thể hợp tác.

3xx, Đại lộ Trần Quốc Toản, mến chờ."

"Ê, nghe lừa đảo quá ba." Nam Phương buồn cười mà nói.

"Không, tao có từng xem qua rồi, đây đúng là bút tích của cô ta." Lan nhíu mày.

"Sao mày xem qua rồi?" Phương khó hiểu cái này hơn: "Mà lại còn nhớ rõ nét bút?"

"Hì." Lan cười ngượng ngùng như thiếu nữ đôi mươi: "Anh bồ cũ của tao từng yêu thầm con nhỏ này, trao đổi thư là lẽ dĩ nhiên, chữ viết của nó tao cũng từng được xem qua. Thiên kim học giỏi mà chữ viết xấu như vậy, không muốn nhớ thì tao cũng phải nhớ."

Khóe môi của Nam Phương giật giật, lại vô thức nhìn vào hàng chữ kia. Ừ, đúng là xấu thật. Nhưng chẳng phải vì con Lan ghen tuông nên cố bới lông tìm vết hả?

Có điều, nàng vẫn không vạch trần bạn mình.

Trong thư chỉ nói có việc cần nhờ, sau đó đưa địa chỉ, còn lại không nói gì thêm. Lan hơi nhíu mày, gia tộc có tiếng vậy mà chảnh chọe quá, đã nhờ tới người ta rồi mà lại còn kiệm chữ đến thế?  

Lại nói, lai lịch nhà Vũ Ngọc này cũng khó dò lắm. Ngày xưa đột nhiên từ một nhà bình thường lại trở thành đại phú hộ, mà rốt cuộc người ta cũng chẳng biết cái ông tổ Tấn Tài nhà ấy rốt cuộc đã làm sao mà giàu một cách nhanh chóng mặt như vậy. Người ta biết Hứa Bổn Hòa cũng từ ngành bán phế liệu mà đi lên, vậy mà mọi thông tin trước đó của ông Vũ Ngọc Tấn Tài chẳng ai hay biết. 

Cái gì mà càng bí mật thì lại càng thâm sâu khó lường, chẳng ai dám chui vào một cái hang mà không biết trong hang chứa gì bao giờ cả. 

"Không chừng làm ăn khó chịu quá nên bị người ta ghétx xong bị thư đó mày ơi." Lan đưa lại cho Phương: "Mày thấy không thoải mái thì đừng nhận, về quê nghỉ ngơi đi." 

"Mày có bị ai ghét đâu, cũng bị chơi bùa đó thôi." Phương lườm Lan, vừa dứt câu thì nó liền đen mặt. 

Con Lan đích thực là đã bị người đàn bà Hương Cảng kìa chơi bùa. Nói sao nhỉ, đó là một dạng bùa cầu tự, nhưng cái cách cầu của nó lại vô cùng cực đoan. Thầy bùa sẽ tìm kiếm người có bát tự thích hợp, sau đó sai âm binh đến bắt hồn của người bị trúng bùa. Vẫn theo nguyên tắc lấy một mạng đổi một mạng, chỉ cần người nọ chết thì thai nhi sẽ được an toàn mà sinh ra. 

Hẳn là có một nhà khó sinh nào đó đã mướn người đàn bà kia làm bùa này.

Thông thường những người cần đến loại bùa này là những người khó có con, hoặc dễ bị sảy thai, nhưng loại này vốn dĩ đã thất truyền từ lâu lắm rồi, nếu như Phương ngày nhỏ không siêng năng đọc sách, hẳn là cũng sẽ vô pháp cứu chữa cho con Lan. 

Nói đi nói lại, cái người có thể triển thuật này cũng có thể xem như là cao thủ trong giới. Thời thế đã hiện đại, kẻ buôn thần bán thánh thì nhiều, người có năng lực thật sự dần thưa thớt, loại biết dùng âm binh như người nọ thì có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. 

"Nhưng mà, tao cảm giác tao phải nhận vụ này." Phương đưa tay vuốt từng nét chữ trên tờ giấy, chữ rất ngay hàng thẳng lối, cách chấm phá cũng rất dứt khoát, hẳn là người viết vô cùng lí tính. 

"Sao cũng được, mày cứ xem thử, nhắm không làm nổi thì nhớ về. Tao không có rành mấy vụ tâm linh này, mày có bề gì tao cũng không biết đường kiếm." Con Lan lại quay sang lau nhà. 

Nghe ngữ điệu của nó giống như là châm chọc, nhưng Phương biết nó đang thật sự lo lắng cho mình. Dẫu gì cũng chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, hai đứa giống như chị em ruột vậy, bình thường thì ít thể hiện ra ngoài, nhưng có chuyện gì vẫn lo cho nhau. 

 "Bàn này mày thờ ai?" Phương nhìn cái bàn thờ ở phòng khách, hỏi Lan. 

"Thì thờ cửu huyền thất tổ nhà tao chứ còn ai." Lan nói: "Tía tao ổng bảo tao thỉnh cửu huyền lên ở cùng đi cho đỡ cô đơn, thế là tao đành phải thờ nhiều như vậy đó." 

Phương nhìn thấy hoa quả trái cây được sắp xếp ngay ngắn trên bàn thờ, có hơi tán thưởng. Con Lan là người Hoa, vậy nên mấy vụ cúng kiến này làm ăn rất kĩ lưỡng. Những lúc ở nhà, đôi khi Phương cũng sẽ quên thắp nhang cho ông bà vào mỗi buổi sáng, vậy mà nàng chưa bao giờ thấy con Lan quên mất chuyện này. 

"Tao nhờ cửu huyền nhà mày chút nha." Phương đứng dậy, rút hết chân nhang trên lư hương ra: "Mày lấy cái thau đựng với, cả cát mới luôn." 

"Trời ơi con quỷ! Chưa Tết mà mày lại rút ra, ông Táo nhà tao biết về trời báo cái gì!" Con Lan muốn hét lên, nhưng nó vẫn nhanh chóng lấy thau cùng cát ra. Phương đổ hết cát trong lư hương cùng mấy cái chân nhang vào trong thau. 

"Lát nữa mày cứ cắm chân nhang cũ vào lại là được." Phương thay cát mới vào trong, khẽ thắp lên ba cây nhang, khấn cái gì đó mà Lan chẳng nghe rõ. 

Lát sau, Phương cắm ba cây nhang song song lên bát hương, lần lượt cắm ở giữa, sau đó tới bên phải, rồi lại bên trái. Lan nhìn hành động này, có hơi nhíu mày khó hiểu. 

Lại càng khó hiểu hơn nữa là, khi nãy con Phương châm nhang rất cháy, lửa nghi ngút, nhưng khi nhang vừa cắm vào bát hương thì lại tắt lửa ngay, chỉ để lại khói đen. Trông thấy cảnh này, Phương liền nhăn mặt lại, con Lan biết đây chẳng phải là điềm lành gì. 

"Nhang không rụng, quầng nhang lúc sáng lúc mờ. Sự tình biến thiên, cát hung lẫn lộn." Con Phương quan sát kĩ ba cây nhang trên lư hương: "Lần đầu tiên trong sự nghiệp tao gặp phải tình huống thế này." 

"Thôi mày, đừng đi... " Con Lan nghe thấy sự tình như vậy, trong lòng cảm thấy bất an. 

Phương không trả lời, vẫn lặng im mà quan sát. Lan nhìn ba cây nhang, thấy hai cây bên ngoài đã cháy gần hết, chỉ còn lại cây ở giữa đang chĩa cao lên trời mà thôi. 

"Đại thiên chân. Đây là việc mà tao không thể bỏ được, là sứ mệnh của tao rồi." Phương trông thấy đồ phổ này, trên thái dương đổ một giọt mồ hôi: "Chuyến này buộc phải đi." 

"Khoan đã, thế rốt cuộc là cát hay hung?" Con Lan lo lắng hỏi. 

Phương quay sang nhìn bên cạnh tủ thờ, phát hiện có một bóng đen nhìn mình, chầm chậm lắc đầu. 

Phương cười mà nói với Lan: "Là quẻ cát, mày cứ yên tâm." 

Lúc này, Lan mới thở phào nhẹ nhõm: "Trời má, thế thì đi đi, khi nào có tiền nhiều nhớ khao tao đi ăn." 

"Ok luôn." Phương nhìn lên bàn thờ, lại nói với Lan: "Sau này có chuyện gì khó khăn thì mày cứ khấn cửu huyền là được, cửu huyền nhà mày mạnh lắm. Tới cả tao còn không thể bì lại." 

Lan bán tín bán nghi mà nhìn: "Mạnh thiệt hả, chả tin." 

Qua cái chuyện Lan bị chơi ngải tới sắp chết, niềm tin dành cho ông bà của Lan ngày càng ít dần. 

Nam Phương nhíu mày: "Chính vì mày không tin tưởng nên ông bà mới không giúp được đó. Nhớ kĩ lời tao dặn, phải vững tin với cửu huyền nhà mày, đặc biệt là đừng đi chơi đêm nhiều nữa, cũng đừng cầm đồ vật lạ về nhà." 

"Rồi rồi, mày cứ như má tao vậy." Lan cắm chân nhang cũ lên lư hương, thầm nghĩ, sao tự nhiên hôm nay Phương dặn dò nhiều vậy ta? 














Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info