ZingTruyen.Info

[Duyên Gái] Càn Khôn Xoay Chuyển

Chương 3: Tháo chạy

dvien0307

"Bây giờ cái la bàn ấy mày để ở đâu?" Phương bắt đầu quay sang hỏi Lan. Nàng cầm cây chổi lên, dùng nó làm pháp khí.

"Ở bên ngoài phòng khách rồi. Ê khoan, mày tính lấy cây chổi đánh nhau với tụi nó hả?" Con Lan khó hiểu mà hỏi, trừ ma hay ma trừ vậy?

"Đừng có xem thường cây chổi và máu của trinh nữ." Phương đứng nép sát vào cửa, cố gắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Vừa nghe đến hai chữ trinh nữ, con Lan bán tín bán nghi nhìn bạn mình, nhưng hiện tại nỗi sợ đã lấn át đi tất cả những nghi ngờ của nó. Tiếng động ngoài cửa càng ngày càng lớn, khiến Lan không tài nào mà bình tĩnh nổi. 

Chúng nó đang cào cửa. 

Lan nghe thấy những tiếng động dồn dập như vậy, nàng đang tưởng tượng tới khung cảnh đám ma nữ với móng tay nhọn hoắc đang cà cà lên chiếc cửa gỗ, những tiếng động ấy vang lên khiến cho hàm răng của nàng tê dại. Nàng khó khăn nói với Phương: "Giờ phải đi ra lấy hả?" 

"Hỏi thừa, không đi thì sao mà trừ tà được." Phương đã làm tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Lan đứng sau người nó, hơi run rẩy: "Nhưng mày ơi, tao không dám..." 

Lan còn chưa kịp nói hết câu, Phương đã nhanh chóng kéo cửa ra, một luồng khói đen xộc thằng vào bên trong căn phòng. Phương nhíu mày, giơ cây chổi sang ngang để luồng khói ấy tách thành hai hàng. Vừa thấy cả đám yêu quỷ chạy hết vào trong phòng, nàng liền ném con Lan ra ngoài phòng khách, bản thân cũng nhanh chân chạy theo, đóng sầm cửa lại. 

Tiếng rầm to tướng vang lên khiến con Lan sực tỉnh. 

Cánh cửa ấy bắt đầu phát ra ánh sáng vàng nhạt, Phương vẽ vài đường trên không trung, một tiếng "Giữ" vừa hét, cả căn phòng của Lan bắt đầu sáng rực, hiện lên mấy đường vẽ bùa chú nối đuôi nhau như mắt xích, tựa như một ngục tù vô hình giam tất cả lũ yêu quỷ vào bên trong.  

"Chà." Phương nhìn cây chổi cũ nát trong tay: "Mày cũng siêng quét nhà dữ." 

Chính vì cây chổi này được quét tước thường xuyên nên mới có uy lực đến vậy. 

Lan nhìn hiện tượng vừa nãy, mắt chữ a mồm chữ o: "Mày ơi, đánh tao chết đi, tao vừa thấy cái gì thế này!" 

"Đi kiếm cái la bàn lẹ coi, khùng điên không!" Phương lườm nó: "Tao không có pháp khí nên không có giữ được lâu đâu, kiếm xong thì cuốn đồ chạy ra ngoài đi." 

Lan ngay lập tức kéo cái tủ phía bên dưới chiếc TV ra, chiếc la bàn vẫn còn nằm yên trong ấy. Không nghĩ nhiều, Lan cầm nó thảy cho Phương. 

Một tay Phương chụp lấy la bàn. Tức thì, mắt trái của nàng có hơi run rẩy, giống như nó đang cảm ứng với vật mà nàng đang cầm trên tay vậy. 

Thấy thế, Phương càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình. 

Vừa cầm được chiếc la bàn thì Phương đã chạy vội ra ngoài ngay, bên tay còn nghe được tiếng hét của con Lan: "Khoan, đợi tao lấy tiền với giấy tờ tùy thân! Đợi tao đợi tao!" 

Phương nghe nó nói, có hơi đau đầu, nó có biết tình huống của nó đang nguy kịch không vậy? Ma nó không phải ăn trộm, nó ham muốn tiền bạc với giấy tờ cá nhân của con Lan chắc?!

Giả sử như bây giờ đang cháy nhà, nàng chắc chắn con Lan thế nào cũng sẽ bị chết cháy vì cái tật lề mề.

Nghĩ thế, nàng liền không thèm đợi nữa mà chạy thẳng ra bên ngoài. May mắn là con Lan cũng có một chút thức thời, lấy xong những thứ cần thiết thì chạy ra rất nhanh. 

Phương đóng chặt cánh cửa lại, mắt trái của nàng lại run lên rồi, nàng biết thời gian không còn nhiều nữa. Chợt nhìn ngón tay cái của mình, bỗng cắn răng nhận ra rằng vết máu trên ấy đã khô lại rồi. 

Nàng quay sang nhìn con Lan, đôi mắt trở nên u ám đến đáng sợ.

Lan vốn chơi với nàng từ thuở cởi truồng tắm mưa, chỉ một cái liếc mặt từ nàng thì nó cũng đã biết nàng tính làm gì, lập tức lắc đầu trợn mắt: "Nếu đồng chí muốn lấy máu của tôi thì xin hãy dẹp tan ý định đó. Tôi không còn là trinh nữ."

Dẫu gì thì máu của tiểu đồng, trinh nữ mới thật sự có uy lực trừ tà.

"Trời, nhỏ cái họng lại. Mẹ biết mẹ buồn đó!" Phương nghe vậy thì nhướn mày nhìn xung quanh, lúc này người đi đường cũng không nhiều, nhưng khu phố hiện tại vô cùng yên tĩnh, một giọt nước rơi xuống còn có thể nghe được, huống hồ gì là tiếng thét thất thanh của một cô gái giữa đêm khuya, khẳng định mình chính thức trở thành đàn bà. 

Con Lan nghe thế liền che miệng, chột dạ nhìn xung quanh. 

Hết cách, Phương liền dứt khoát cắn ngón tay của mình, vết thương vừa khô lại bị bung ra, máu tươi không kìm được nữa mà chảy thành từng hàng. Nàng rưới nó lên cây chổi, rồi đem cây chổi ấy đặt trước cửa nhà.

Một luồng sáng chạy xuyên qua dòng máu, khiến cho cây chổi sáng bừng. Kịp thời chặn lệ khí bên trong thoát ra ngoài.

Vừa xong một loạt động tác, ở bên trong nhà đã truyền đến tiếng hét thất thanh. Cả Lan cùng Phương đều không chịu đựng được mà che kín lỗ tai lại, tiếng hét này vô cùng đinh tai nhức óc, các nàng nhanh chóng chạy ra ngoài đường, sợ rằng ở lại lâu hơn một chút liền sẽ bị thủng màng nhĩ. 

Các nàng chạy đi thật xa, nhưng chẳng ai biết từng nhất cử nhất động đều bị ai đó dõi theo. 

Một chiếc xe Rolls-Royce Phantom IV đang trú tại một góc tối trong phố. Trên xe, một người con gái yên lặng nhìn vào hai cái dáng người đang chạy bán sống bán chết kia, chẳng biết rốt cuộc đã có chuyện gì diễn ra.

Trông cái dáng chạy của hai người kia, cô hơi nhướn mày, trông có khác nào hai con tinh tinh không cơ chứ. 

"Cô ơi, không thể nào là sai được, đó chính là người mà chúng ta cần tìm." Gã đàn ông ngồi ở ghế lái đẩy gọng kính, quả quyết nói. 

"Anh có nhìn được gì ở ngôi nhà ấy không?" Để chắc chắn, cô vẫn hỏi. 

"Có, làn khí tỏa ra mù mịt. Là khí đỏ, hẳn là âm binh rồi." Gã trai mở cửa kính xe, nhìn về hướng nóc nhà bên ấy: "Nhưng nếu dựa vào danh tiếng của nàng ta, hẳn là cũng có thể êm gọn giải quyết được, vì sao lại chạy?" 

Cô gái nọ nhún vai, làm sao mà cô biết được.

"Bây giờ cô tính làm sao?" Gã đàn ông dần dần sốt sắng mà hỏi: "Dù rằng cô chỉ vừa trưởng thành, thời gian cũng còn dài nhưng... lời nguyền cũng bắt đầu có hiệu lực rồi."

"Nhờ người dõi theo đi, sáng mai tôi có cuộc hẹn quan trọng với một thương nhân ở Chợ Lớn, chắc là không thể tiếp tục được rồi." Cô gái đưa tay trái lên để nhìn đồng hồ, lúc này đã gần một giờ sáng. 

Nghe vậy, gã trai liền bắt đầu quay xe trở về nhà. 

... 

Chẳng biết chạy được bao lâu, cho đến khi tìm thấy một cái khách sạn, Phương và Lan mới điều chỉnh tốc độ để dừng lại. Cả hai chống tay lên đùi, thở hổn hển. 

"Nó, nó có đuổi theo không vậy mày... " Con Lan che ngực, lâu lắm rồi mới vận động mạnh như này, còn kích thích hơn chơi chọc chó ở dưới quê nữa. 

"Mau vào khách sạn đi, nó có đuổi theo." Phương nhìn làn khói đen mịt mù phía xa, nhanh chóng dẫn con Lan vào khách sạn. 

Lan không hiểu, khách sạn này có gì để cho Phương yên tâm trú ngụ hay sao? Vốn dĩ nơi này hay bị đồn là có ma mà.

Nhưng chuyên môn của bà đồng, nó cũng không tiện hỏi gì nhiều. 

May mắn khi nãy con Lan có đem tiền và giấy tờ tùy thân theo, vì vậy mới có thể thuê khách sạn ở qua đêm được. Lễ tân là một người phụ nữ trung niên, lúc các nàng đến tìm, bà ta vẫn còn đang ngái ngủ.

Bị đánh thức, bà ta tất nhiên không vui. Nhìn thấy hai người con gái mặc áo quần xộc xệch đi vào khách sạn giữa đêm khuya thanh vắng như vậy, lại càng thêm khinh thường.
 
"Nè, còn mỗi phòng này thôi." Lễ tân đưa cái chìa khóa phòng số 37 cho hai người nọ, nói tiếp: "Phòng đơn, chịu khó chen chúc đi." 

Cả hai không nói gì, dù biết thái độ người nọ không tốt nhưng vẫn miễn cưỡng nhanh chóng nhận phòng. Bây giờ cái phòng chỉ có chiếu thôi cũng được, các nàng đã vô cùng mệt mỏi rồi. Đứa gấp gáp nhất là Lan, vừa thấy số phòng đã chạy vào mở cửa ngay, Phương giơ tay định cản lại nhưng chẳng kịp nữa rồi.

Một luồng khí lạnh lẽo từ trong căn phòng chạy ra, khiến cho cả hai đều rùng mình. 

Phương thở dài, nhanh chóng cùng bước vào đây. Cả hai vệ sinh cá nhân một chút liền trèo lên giường.

Phương với tay bật đèn ngủ, trông thấy con Lan đang mơ màng trong cái mền, nàng buồn cười bảo nó: "Mày còn ngủ được sao?" 

"Sao lại không? Trời đất, lâu rồi tao mới được yên tâm ngủ như vậy nè..." Lan rất thưởng thức khoảnh khắc yên bình này. Một chốn ngủ không ma quỷ quấy phá, quả thật là tốt quá đi.

Phương không nói gì, mạnh tay kéo cái đầu nó dậy, để cho nó được nhìn rõ xem bên dưới chân giường đang có cái gì. 

Lan vừa nhìn thấy, thiếu điều muốn hét lên. Mẹ nó, không phải chứ!

Dưới giường là ba bóng người đang đứng, lúc thì đi xung quanh, lúc thì lấy tay quơ quơ vào không trung, giống như là đang cố gắng tìm kiếm cái gì đó. Lan đang tính hét lên thật, nhưng Phương đã nhanh chóng bịt chặt miệng nó lại. 

Phương viết vài chữ lên tay nó: "Chỉ cần đắp mền, nó sẽ không thấy."

Mền ở khách sạn được nhiều người đắp qua, lâu dần tích tụ dương khí, cũng giống như cây chổi, nó giúp che mắt ma quỷ, khiến bọn chúng không thể nhìn người được. 

Im lặng một lúc lâu, mắt trái của Phương lại run lên. Đúng như nàng dự đoán, ba bóng ma ấy bắt đầu đồng loạt nhìn ra bên ngoài cửa, rồi nối đuôi nhau đi mất. 

Bên ngoài truyền đến một trận gió xào xạc, Phương biết bọn chúng đang làm gì. 

"Mẹ mày, mày dẫn tao đi trốn ma sao vẫn lại gặp ma thế kia. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà." Con Lan thấy bọn chúng đi ra ngoài, mới dám nói nhỏ với Phương. 

"Có ma mới tốt." Phương nhíu mày nghe tiếng động bên ngoài, nhẹ nhàng giải thích: "Hồn ma cũng có tính bảo vệ lãnh thổ, cảnh giác vô cùng cao đối với những vật thể đặt chân vào vùng đất của mình, kể cả là người hay ma. Nếu như tao và mày chui vào đây, tạm thời có thể trốn được. Lấy độc trị độc." 

"Ờ ờ, nghe sợ vãi... " Con Lan nhanh chóng đi ra bật sáng đèn khắp cả căn phòng, nó không thể chống chịu được nữa, màn đêm lúc này làm cho nó khiếp đảm không thôi. 

"Nhưng có một việc quan trọng hơn." Phương nhíu mày: "Mày có thể nhìn rõ được đám oan hồn rồi, âm khí trên người mày đã nhiễm nặng tới như vậy... " 

Con Lan nghe thế, lại lập tức trèo lên giường: "Ừ ha, mày nói tao mới nhận ra, tao có thể nhìn tụi nó rõ mồn một... Mà khoan, sao mày tỉnh rượu nhanh vậy, hồi nãy còn say lướt khướt mà?

"...Chạy thục mạng gần hai cây số, cắn tay chảy máu mấy lần, tao không tỉnh rượu cũng uổng. Nhưng mà sao lúc này mày vẫn còn để ý chuyện này?!" Chân mày của Phương có hơi giật giật, nhưng nàng vỗ lên vai nó, xem như trấn an: "Thôi, có người muốn nhìn cũng không được. Mày đã có diễm phúc hơn cả khối người rồi đó." 

"Mày thà giết tao luôn đi!" Con Lan cắn răng, thật sự rất muốn khóc. 

Phương lấy chiếc la bàn khi nãy nàng cầm theo ra bên ngoài, lặng lẽ mà quan sát hình thù của nó.

Con Lan nói đúng, chiếc la bàn này trông rất dị hợm, cái nắp lại được điêu khắc hình đầu lâu. Đằng sau khắc một loạt chú. 

Khi nãy vì gấp quá nên không nhìn rõ, bây giờ nhìn được, Phương nhoẻn miệng cười: "Ra là thế, kèo này dễ chơi rồi." 

"Thật hả mày?" Con Lan trông thấy bộ dáng tự mãn của Phương, bình thường thì nó sẽ khịa bạn mình vài câu, nhưng riêng hôm nay thì nó phải không ngừng lấy lòng: "Đúng là bạn của tao, cảm ơn ba má tao ngày xưa đã cho tao đi chơi với mày, cảm ơn mày đã chịu làm bạn với tao, cảm ơn..." 

"Câm." Phương xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, rồi lại nhìn cái chú kia, hỏi Lan: "Mày có đem cái gì cưng cứng theo không, mà sắc nhọn một chút. Dao cũng được." 

"Có cây kiềm cắt móng." Con Lan lập tức lục túi, đưa cho Phương. Phương không thể tin được mà nhìn nó, khi nãy gấp vậy mà nó còn đem cả bộ dụng cụ làm móng theo chẳng sót mất một cái nào.

"Hì hì, một ngày không dũa móng tao chịu không được."

Phương hết nói nổi.  

Có điều bây giờ cái tính dở hơi của nó cũng trở nên hữu ích, Phương cầm cái kiềm, quẹt mấy đường lên dòng chú được khắc trên la bàn. 

Tiếng gió rít gào bên ngoài liền dừng lại. 

Phương đặt cái la bàn lên chiếc tủ đầu giường: "Bây giờ thì yên tâm rồi nha, thành cái la bàn bình thường rồi." 

Cách làm này có hơi ác một chút, nhưng âu cũng là gậy ông đập lưng ông. Nghĩ vậy, Phương liền thoải mái quay sang nằm ngủ. Mà con Lan cũng mệt mỏi quá độ, vừa chạm gối nằm được ba giây là ngủ li bì. 

... 

"Ông chủ ơi, ông chủ, bà không ổn rồi!" Một đám người hầu chạy ra ngoài thông báo, lão già đang đọc sách lập tức hoảng hốt chạy vào xem vợ mình. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến là lão muốn ói hết cái đống vừa nhét vào ra bên ngoài. 

Bà vợ của ông ôm cái bụng đau đớn trên giường, đôi khi sẽ thấy phần bụng dưới nhô lên mấy cái, giống như một đứa trẻ đạp mẹ vậy. Bà ta đau đớn vùng vẫy đến nỗi rớt xuống giường, máu tươi từ dưới hạ bộ chảy ra, thấm đẫm trên chiếc sàn gỗ, bốc lên một mùi tanh tưởi đến khó chịu. 

"Không xong rồi, không thể giữ con được rồi!" Bác sĩ tư nhân nghe tin lập tức chạy vào bên trong, vừa nhìn thảm cảnh liền hét. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info