ZingTruyen.Info

[Duyên Gái] Càn Khôn Xoay Chuyển

Chương 2: La bàn

dvien0307

Con quỷ trên chiếc đèn chùm bắt đầu há to cái miệng đầy máu me của nó, phả ra một mùi hôi thối đầy kinh tởm. Cái khớp hàm của nó mở rộng như một con rắn, bắt đầu nhảy vồ xuống người Phương. 

Phương mở to mắt, lập tức lách người dậy. Thoáng chốc, chiếc sofa xinh đẹp khi nãy nàng nằm đã nhiễm mấy tầng máu tươi. 

Phương nhíu mày, nàng quan sát xung quanh căn phòng khách. Không nhìn đến thì thôi, vừa nhìn là phải trợn mắt kinh ngạc. Số lượng so với những ngày bình thường còn gấp mười lần.

Này, đây cũng chỉ là cái nhà mà thôi, nào phải bệnh viện đâu. Nam Phương xoa xoa trán, bây giờ nàng vẫn còn chưa tỉnh rượu, đầu thật sự rất đau.

Đám cô hồn lượn lờ trong căn nhà, chúng nó hình như biết rằng Phương có thể cảm nhận được chúng, thế là cả đám như có thần giao cách cảm, đồng loạt quay sang nhìn Phương. Đám u hồn ấy mặt mũi xám xịt, có đứa ngũ quan còn chẳng được nguyên vẹn, nhưng có một điểm chung là chúng đều cười, một nụ cười quỷ dị đến cực điểm.

"Mày thấy được tao à." 

Những giọng nói lạnh lẽo vang lên, khiến Phương hơi chần chừ lùi lại một bước. 

"À, rõ ràng mày thấy được tao." 

Giọng điệu ấy nâng cao lên một chút, kèm theo tiếng cười khanh khách đầy đáng sợ. Phương móc tay vào cái áo khoác đang treo trên giá đỡ đồ, từ trong túi lấy ra cái gì đó chẳng rõ.

"Mày thấy được tao!" 

Đám cô hồn vừa dứt lời, tứ phía bắt đầu quy lại đến chỗ của Phương. Phương ngay lập tức vung hết tất cả những gì trong lòng bàn tay nàng ra. Trong mắt ma quỷ, thứ ấy giống như là tia lửa đang phun đến, nhiều đến độ có thể thiêu rụi chúng.

Thật ra nó chỉ là gạo nếp mà thôi. Đống gạo bay tung tóe khắp nhà, vang lên từng tiếng lạch tạch.

Trong đôi mắt trái của Phương, từng hạt gạo tọa ra một vầng linh quang, vừa chạm đến những thực thể đen xì kia thì bắt đầu bốc cháy. 

"Nóng, nóng quá, nóng..." Đám ấy bắt đầu không chịu nổi mà rên rỉ, né xa xa những hạt gạo ấy ra. Đống gạo được ném rất chuẩn, tạm thời có thể tách bọn chúng cùng Phương ra làm hai bên.

Những hạt gạo rớt trên sàn dường như vẫn còn có thần lực, khiến chúng ma quỷ không dám giẫm chân đạp.

Phương không chần chờ gì nữa. Khung cảnh này khiến cho nàng bắt đầu tỉnh táo lại hơn một chút. Nàng bấm tay tính toán, thì ra đêm nay là đêm rằm, thảo nào đám cô hồn này lại đông như vậy.

Có khi một đứa như nàng còn chẳng chịu nổi huống hồ gì một người phàm như con Lan. Nghĩ vậy, Phương lập tức nhân cơ hội lũ cô hồn còn sợ hãi gạo nếp mà chạy thật nhanh vào phòng đứa bạn của mình. 

Lúc nàng mở cánh cửa ra, một cảnh tượng kì dị bỗng đập vào mắt.

Bốn, năm, sáu. Những cô hồn tỏa ra mấy làn khói đen xì, chúng nó thì thầm cái gì chẳng rõ. Chúng nắm tay nhau thành hình vòng tròn, sau đó cùng đi quanh cái giường của con Lan. Dù đã hành nghề biết bao nhiêu năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mà Phương nhìn thấy một cảnh này.

Từng tiếng niệm u ám của quỷ vang lên trong đầu, từng tiếng bước chân nặng nề in trên sàn nhà, giống như chúng nó đang cùng nhau thực hiện cái nghi thức kì lạ nào đó từ một cõi hư vô.

Phương nghe câu chú này, đôi mày nhíu lại thật chặt.

Con Lan nằm đó, trên đầu giường nó là cây thánh giá đã bị vỡ nát, rùng rợn hơn là thất khiếu của tượng Bồ Tát đang rỉ ra từng giọt máu. Lan trùm kín cái chăn, hình như nó cảm nhận rất rõ từng hành động của tụi quỷ, sợ hãi mà run kín mít.

Khung cảnh này rất giống với mấy đứa trẻ ngủ một mình. Chúng thường trùm kín mền lên toàn thân mình, sợ rằng chỉ một sợi tóc rơi ra ngoài cái mền cũng sẽ khiến chúng bị yêu ma kéo đi.

Khác ở chỗ, trường hợp này là sắp bị kéo đi thật.

Chẳng biết chúng nó thực hiện nghi lễ gì nữa, nhưng có vẻ như là không thể bị gián đoạn được. Lúc nàng đi vào, chúng vẫn không hề mảy may quan tâm, chỉ chăm chăm đi xoay vòng quanh giường của Lan.

Phương cảm giác chuyện có gì đó không ổn rồi, nàng lập tức cắn ngón tay cái của mình thật mạnh, máu rỉ ra từng giọt từng giọt. Phương cầm đại cây chổi treo ngay cửa phòng Lan, thấm máu lên cán chổi.

Nàng nhắm mắt phải lại, phát hiện những làn khói đen kia đang quy tụ về một điểm. Thế là nàng không nghĩ nhiều nữa, lập tức cầm chổi đánh vào cái điểm ấy.

Nàng nhảy lên trên giường, con Lan đang trùm mền sợ quá mà giật nãy lên, nó mở mền ra.

Không mở thì thôi, vừa nhìn thấy Phương, nó đã ôm lấy đùi nàng như ôm cọng rơm cứu mạng: "Trời ơi cứu tui cứu tui, chết tui trời ơi!"

"Ngậm miệng." Phương cầm chổi quét vào cái đám cô hồn kia, chúng nó lập tức tản ra bớt, sau đó quy lại thành một luồng khói lớn chạy ra khỏi buồng.

Chổi là vật có dương khí rất mạnh, bởi vậy nếu như người nào thường xuyên quét tước nhà cửa, ma quỷ sẽ sợ hãi mà lánh xa. Dân gian còn truyền rằng nếu như chủ nhân ngôi nhà cảm giác nhà mình có gì đó dơ bẩn bám vào, họ có thể lấy chổi quét tất cả ngóc ngách trong nhà để xua đuổi.

Phương lập tức chạy ra đóng cửa buồng lại, nàng dùng ngón tay cái dính đầy máu của mình mà vẽ lên những hình thù kì dị trên cánh cửa. Cho đến khi vẽ xong, nàng mới quỳ sụp xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Lan nhìn quanh cái phòng, lắp bắp mà hỏi: "Mày ơi, rốt cuộc mày cũng có lương tâm mà cứu tao rồi, huhu..."

Đêm nào cũng nghe mấy tiếng như vậy, cuối cùng con nhỏ ở chung với nàng bây giờ mới chịu trừ ma. Nàng đợi ngày này biết bao lâu rồi!

"Mày ơi dẫn tao đi uống nước với, tao khát quá mà hồi nãy lo chửi mày nên quên đem chai nước theo." Cổ họng con Lan hơi khàn khàn vì thiếu nước, nó van xin Phương.

"Bây giờ mà ra ngoài cái gì, mày muốn chết hả?!" Phương trợn mắt nhìn nó.

"Cái gì mà chết thấy ghê vậy?" Con Lan run lẩy bẩy: "Tao sống lương thiện đàng hoàng, cùng lắm thì ma trêu ma hù một chút chứ sao mà chết được..."

"Mày nói tao nghe, mấy nay mày có đi đâu hay đụng cái thứ gì không được sạch sẽ không? Sao cái nhà mày nhiều ma tới cỡ này." Phương thở hổn hển, men say khiến cho đầu óc nàng đau như búa bổ: "Tao mà không vào kịp chẳng biết hồn mày lúc này đang đi về đâu rồi!"

"Con quỷ, nói cái gì thấy ghê quá!" Con Lan nghe vậy thì sợ, nó lập tức nhảy xuống giường, lết lết lại gần Phương: "Mày nói vậy là sao hả Phương, chẳng phải nó có ma từ lúc mày dọn vào đây hả..."

"Nói khùng nói điên." Phương thở dài: "Từ lúc mới dọn vào nhà mày tao đã thấy tà khí rồi. Tao cứ tưởng đất nhà mày mới xây, có ma quỷ chút cũng là chuyện bình thường, rồi từ từ nó cũng dọn đi. Rốt cuộc vì sao mà càng ngày càng nhiều vậy?"

Lại nhớ đến cái đám quỷ dị vây quanh con Lan khi nãy, Phương dám chắc rằng nó đã động vào cái gì không sạch sẽ rồi mới dẫn tới hậu quả như vậy.

Con Lan nghe vậy, nó thủ thỉ mà nói: "Trời đất, tao đi nhiều chỗ lắm, giờ mày hỏi sao tao biết được. Với cả mày ơi, sáng nào ra tao cũng thấy dấu chân quanh giường tao hết, tao sợ lắm. Mà lần nào mày về mày cũng kêu tao chỉ cần đừng ra khỏi phòng là được."

Nhìn nó lúc này như thỏ đế, cái mắt đo đỏ, như đang trách móc nàng vậy.

Phương xoa xoa huyệt thái dương. Thôi thì nó trách cũng đúng. Nó bị đến mức này, mà nàng là bạn thân nó, lại cũng là một bà đồng mà đến bây giờ mới phát hiện ra.

"Vậy ra mày đã bị lâu rồi à. Tao thấy chắc là mày bị nguyền rồi." Phương nhìn nó, bây giờ mới để ý cái ấn đường nó thâm đen như người bệnh tật lâu ngày vậy.

"Mấy dấu chân thì tao phát hiện hơn cả tháng trước thôi... " Con Lan cố nhớ lại rồi nói. Nó vừa nghe đến bị nguyền, lại càng run rẩy hơn.

"Thôi mày ráng nhớ kĩ xem, mày có từng tới chỗ nào đông người, hay là có ai đưa cho mày vật gì lạ, hay là mày nhặt cái gì kì cục về hay không... " Phương cố gắng hỏi Lan, bây giờ nó đang vì sợ hãi mà tâm trí không được bình thường, vậy nên muốn cạy miệng ra cũng khó.

Lan cố gắng hít thở thật sâu để bình ổn tâm tình. Không sao, không sao, có bà đồng ở đây, nàng sẽ không sao.

Lan nhắm mắt lại, cố nhớ xem vào khoảng trước khi Phương đến đây, nàng đã từng đi những loại địa phương nào.

Đi đến quận Nhứt ăn chơi xả láng, đến quận Hai cặp kè cùng mấy anh sinh viên, hoặc là xuôi thuyền về vùng miệt thứ Cà Mau. Trời ạ, chỗ nào nàng cũng cầm quà lưu niệm về hết!

"Mày ơi chết rồi, nhiều quá nên tao không nghĩ ra được." Con Lan túng quẫn mà nói.

"Mẹ mày, ăn chơi cho cố." Phương bực bội như muốn hét vào mặt nó: "Nhớ kĩ đi, có món gì lạ nhất không?"

Lan trợn mắt, thứ như Phương cũng dám chê cô ăn chơi hả!

"Để coi..." Nhưng Lan vẫn nhịn, cố lục lọi trí nhớ của mình mà nói rằng: "À à, tao nhớ rồi, có một món lạ lắm!"

"Món gì?" Phương nhíu mày.

Thế là cả hai ngồi chồm hỗm tám chuyện, dù rằng đám âm binh trong căn phòng vẫn đập cửa rầm rầm.

Chuyện phải kể vào nửa năm trước, Lan có tập tành đi vào một cái phòng trà. Hôm ấy có danh ca nức tiếng Sài Thành vào hát nên đông đúc dữ lắm, nhiều quý ông quý bà ngồi chật kín cả hàng ghế.

Trong lúc thưởng thức mấy câu hát, Lan có quen một quý bà người Hương Cảng, nhưng bà ta nói tiếng Việt vô cùng rành rỏi. Lan vốn là đứa hoạt ngôn lại được lòng người, vậy nên chưa đầy một tiếng trò chuyện mà Lan cùng bà ta đã giống như chị em thân thiết lâu năm vậy.

Chỗ chị em thì có những buồn rầu nào cũng chia sẻ nhau nghe. Lan than thở với bà ta chuyện bị cha mẹ ép đi du học Mỹ, nàng không sợ chuyện du học, nàng chỉ lo lắng thân đơn côi ở nơi xứ người mà thôi.

Quý bà nghe xong, hình như bà ta đồng cảm lắm. Bà ta rút trong túi ra một chiếc la bàn, sau đó nói: "Cái này xem như là quà gặp mặt tôi tặng cô. Hướng đi đã có kim la bàn, chúc cô luôn thuận buồm xuôi gió trên chuyến hành trình của mình."

Tất nhiên thôi, Lan nhận lấy.

"Khoan đã." Phương nghe xong, hỏi lại: "Cái đó là quà bình thường thôi mà, tới chỗ kì lạ chưa?"

"Mày không biết đâu, cái la bàn đó ngộ lắm." Con Lan cãi: "Cái nắp nó in hình đầu lâu, mà phía sau khắc đống chữ gì nữa, kì lắm. Chừng nào ra ngoài được tao đem cho mày xem."

"Kim chỉ nam mà lại khắc đầu lâu, có khác nào chỉ đi đến tử lộ đâu." Phương nghe đến đây, trong đầu có hơi suy nghĩ: "Nếu như mày thấy đồ như vậy, sao mày còn nhận cho được?"

"Người ta cho với thành ý, chả nhẽ tao lại từ chối thẳng thừng." Con Lan muốn khóc thét đến nơi: "Nhưng tao với bà đó không quen không biết, sao bả phải hại tao!"

"Quen biết hay không là một chuyện, cái hồn cái vía của mày có phải là thứ mà người ta cần không lại là chuyện khác." Phương chỉ chỉ lên cái trán của con Lan, có vẻ như nó sống thực tế quen rồi, vậy nên mấy cái hiểu biết về tâm linh xem như bằng không: "Mày hay rồi, đụng phải thầy bà tài giỏi, âm binh trực tiếp kéo tới kiếm luôn chứ chẳng phải ma quỷ thường nữa."

"Trời ơi, tao là bạn thân mày, tao cho mày ở chực cả mấy tháng rồi, mày phải cứu tao!" Con Lan nghe đến đây, chẳng còn để ý hình tượng gì nữa mà ôm đùi Phương. Thì ra cái đám phá phách nàng nhiều đêm liền lại là âm binh, lại còn muốn bắt hồn nàng!

"Mai mốt nhớ đừng có cái gì cũng tùy tiện đem về nhà." Phương đứng dậy, nhếch môi: "Xem ra đằng ấy cũng xui lắm mới đụng phải Huỳnh Nam Phương này."

Trên cánh môi kia dần lộ ra nụ cười tự mãn.






Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info