ZingTruyen.Com

Duyen Gai Can Khon Xoay Chuyen

Nam Phương cùng Đài Trang chẳng biết đã cắm đầu chạy được bao lâu. Nàng quay đầu nhìn ra đằng sau, phát hiện ma nữ kia vậy mà vẫn đuổi theo, kéo theo một trận gió lớn, khiến cho bụi đất đều bay vào mắt, khó chịu vô cùng. Quái lạ là các nàng đã leo rào chạy ra bên ngoài, khu vực này tuy vắng vẻ nhưng vẫn có nhà dân, vì sao động tĩnh lớn như vậy mà chẳng hề có ai bước ra xem tình hình.

Nam Phương thấy rằng cứ chạy mãi như vậy cũng không phải là cách, bèn vừa chạy vừa lục lọi từ trong cặp một vật gì đó. Đến khi xong chuyện, nàng mới quay sang ném vật đó vào người ma nữ.

Lúc vừa ném đi, nàng còn tưởng hai nàng đều sẽ thoát được. Nhưng không, ma nữ nọ cầm lấy hai con hình nhân bằng rơm ấy, dừng lại. Nếu như để ý, có thể thấy khóe miệng của nó đang nở một nụ cười trào phúng. 

Các nàng vẫn cứ tiếp tục chạy, nhưng dù đã cách ma nữ kia ở khoảng cách xa, các nàng vẫn nghe rõ được giọng nói của nó một cách rõ mồn một.

"Hình nhân thế mạng, lại làm tinh vi như này, không hổ danh là hậu duệ của dòng họ Huỳnh nhỉ. Mày làm tao ấn tượng đó." Ma nữ cầm con hình nhân kia, chẳng biết nó đang nghĩ gì, sau đó đập hai con ấy vào nhau. 

Nam Phương nghe thế, trên trán túa ra một tầng mồ hôi. Ma nữ kia biết nàng, ma nữ kia còn biết đến dòng họ Huỳnh hay sao? Rốt cuộc lúc còn sống nó là thứ gì vậy? 

Lúc hai con hình nhân ấy rơi lộp bộp xuống đất, cả Nam Phương và Đài Trang đều trợn to mắt. Các nàng cùng nhau dừng bước chân lại, ngã quỵ xuống con đường đất lạnh lẽo. 

Nam Phương ôm chặt lấy tim mình, cảm giác khó thở không tài nào chịu nổi, quả tim giống như bị ai bóp chặt lấy. Nàng nhắm mắt phải lại, phát hiện trước ngực của mình hiện lên một sợi dây đỏ, mà đầu bên kia của sợi dây là ngực của Đài Trang. Gương mặt cô ta lúc này cũng thống khổ như nàng vậy. 

Cho đến lúc ý thức được các nàng bị gì, Nam Phương đã nghe thấy tiếng cười khanh khách phía đằng sau. 

"Nhất thể đồng tâm, người mất ta mất, người còn ta còn. Đây là chiêu thức độc quyền của dòng họ Huỳnh, mày đâu có xa lạ gì với nó đâu, nhỉ?" Ma nữ kia dùng giọng điệu giễu cợt mà nói tiếp: "Đúng là loại thuật ngu ngốc nhất mà dòng họ này đã tạo ra."

"Cô!" Nam Phương lúc này không thể chịu nổi, nàng là người cuối cùng còn sống của họ Huỳnh, cũng là người bắt buộc phải tiếp bước gia nghiệp tổ tiên để lại. Nàng tuyệt đối không để ai giẫm đạp lên cái dòng họ từng danh giá một thời ở xứ Lục tỉnh này. 

Nhưng nàng lập tức bị cứng họng, hiển nhiên ma nữ kia đã khiến cho cả cơ thể nàng cứng lại như đá, thứ duy nhất có thể chuyển động chính là đôi đồng tử. Nàng liếc sang Đài Trang, phát hiện cô ta cũng chịu chung cảnh với mình. 

Nam Phương sợ hãi, nghĩ rằng mình sắp không xong rồi. Rốt cuộc ma nữ này là thứ gì mà có thể mạnh mẽ được như thế, dù ở khoảng cách xa nhưng vẫn có thể dễ dàng khống chế các nàng. 

Ma nữ kia đến gần Đài Trang, nhìn ngắm gương mặt của cô ta một hồi, sau đó đưa bàn tay trắng ngần lên vuốt ve, lại buồn cười mà nói: "Mày không phải Vy, Vy chưa bao giờ dùng ánh mắt buồn chán như vậy mà nhìn tao. Nhưng trái tim của ả lại lạnh lẽo đến cực điểm, bộ dạng giả dối của ả làm tao phải phát ghét." 

Nếu như biết nói chuyện, Nam Phương đã trực tiếp mắng con ma nữ này có bệnh. Khi nãy còn nói yêu Vy này Vy nọ gì đó tha thiết, bây giờ lại buông lời cay nghiệt như vậy. Mà thôi, nàng cũng không trông mong gì ở một con ma nữ. 

"Sợ hãi sao?" Ma nữ kia nhìn bộ dáng của Đài Trang, hỏi: "Ngươi tên gì?" 

Đài Trang ngậm chặt cánh môi, cô không hề muốn trò chuyện cùng một con ma nữ. Nhưng nó lại bóp hàm cô thật chặt, khiến cho xương hàm như muốn vỡ ra. Cô nhíu chặt hàng mày lại, ngăn bản thân mình phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. 

Nam Phương thấy Đài Trang lì lợm như vậy, thật sự vô cùng tức giận, chỉ một cái tên thôi mà cũng không nói, ma quỷ có biết tên cô thì cũng chẳng bị làm sao đâu! 

"Đài Trang!" Cô ta không nói, vậy nàng sẽ nói. 

Đài Trang trừng mắt nhìn Phương.

Lời nguyền chết tiệt này khiến cho xúc cảm của nàng cũng liên kết với Đài Trang, chỉ cần người kia đau đớn hoặc bị thương, tim của nàng cũng sẽ nhói lên đau đớn. Cái thứ thuật này vậy mà lại bị một con ma nữ vận dụng tài tình, đúng là oan nghiệt. 

"Cái tên mỹ miều làm sao." Ma nữ kia buông cằm của Đài Trang ra, khẽ bật cười quay sang nhìn Nam Phương: "Niệm tình mày là người nhà họ Huỳnh, tao khuyên mày một câu, đừng dính líu gì tới cái dòng họ Vũ Ngọc bạc bẽo vô tình này. Mọi chuyện, cứ thuận theo tự nhiên." 

Tiếng cười kia pha lẫn vào trong tiếng gió, lạnh lẽo đến buốt da buốt thịt. Cho đến khi gió tan đi, ma nữ cũng biến mất. 

Lúc này cả hai người đã có thể thoải mái cử động. 

Nam Phương nhanh chóng gượng đứng dậy, thở hồng hộc. Nàng vươn tay đỡ Đài Trang lên, cả hai nhìn nhau, trên gương mặt đều cùng một vẻ thắc mắc. 

Rốt cuộc ma nữ kia là ai? 

Dù gì thì ma nữ ấy cũng đã chịu tha cho các nàng, tuy rằng chẳng biết cái mạng quèn của Nam Phương còn giữ được bao lâu. Nhưng có một điều quan trọng hơn, đó chính là... 

"Này, tôi đã bị trúng lời nguyền rồi. Tôi và cô sinh tử không rời, cô mất thì tôi cũng mất." Nam Phương vừa đi trở về, vừa nói với Đài Trang. 

"Tôi biết." Đài Trang không ngu ngốc, nàng đã nghe hết sự việc. 

"...Nếu như lời nguyền không giải được, trước năm bốn mươi tuổi tôi sẽ chết cùng với cô?!" Nam Phương trợn trắng mắt, lúc này đây nàng mới nhớ tới thảm cảnh tương lai của Đài Trang, hận không thể nào đập đầu vào đá chết ngay tại đây. 

"Lạc quan lên, tôi tin cô mà." Đài Trang cầm chìa khóa mở cửa phòng trọ, bật đèn sáng lên. 

"Cái mẹ gì, cô nói thì hay lắm! Trời đất, tôi còn trẻ còn trinh thế này, vậy mà tôi phải chết cùng cô sao!" Nam Phương quả thật không thể nào chấp nhận được. Một người đang sống sờ sờ, sống khỏe mạnh như nàng, mang trong mình nhiều ước mơ hoài bão, vậy mà tất cả đều bị chôn vùi cùng người nọ. 

Nam Phương tức giận muốn đi đến khu nhà mồ liều sống liều chết với con ma nữ ban này, dù rằng biết sức mạnh của nó hoàn toàn vượt xa nàng, nhưng nàng nhất định phải tiễn nó về dưới cửu tuyền, quả thật là đáng giận!

Nhưng nhìn gương mặt của Đài Trang, lúc này Nam Phương mới thấy mình hơi quá lời. 

Vừa sinh ra đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chờ chết, đã vậy còn là cái chết chẳng toàn thây, rốt cuộc đó là loại tra tấn đến nhường nào vậy? 

"Đây là thuật độc quyền của dòng họ cô, thế nào cô cũng biết cách giải mà." Đài Trang không cho đó là vấn đề. 

"Nó đã thất truyền từ bốn đời trước rồi, nói thì hay lắm." Nam Phương bực bội mà nói. Tất nhiên là nàng biết điều này, nhưng nàng chỉ còn biết nó qua lời kể của cha mà thôi. Sách học của dòng họ nàng đã bị xé đi rất nhiều trang, trong đó có trang chỉ về thuật này.

Nàng vừa sửa soạn thay đồ xong đã lên giường nằm ngay. Bây giờ điều cần thiết nhất là nghỉ ngơi, chớ để tâm mấy chuyện này nữa, càng nghĩ càng đau đầu. 

Chết sao, chưa dám nghĩ.

Đài Trang xoa xoa cằm: "Nếu đó là độc quyền nhà cô, vậy có khi ma nữ kia là tổ tiên của cô đấy." 

Tuy đây chỉ là suy đoán, nhưng Đài Trang đã chắc chắn tới hơn 90%. 

Nam Phương nghe đến đây, có điều hơi suy nghĩ, lát sau, nàng đáp lại: "Có khả năng, nhưng tổ tiên nào lại hại con cháu mình đến vậy?" 

Tuy nàng hỏi vậy, nhưng lòng cũng đã có câu trả lời. Sở dĩ ma nữ kia cũng không phải là hồn ma bình thường, mà đã trở thành lệ quỷ rồi. Nếu xét theo lẽ, chết đi hơn bốn đời nếu không làm thần thì cũng đã thành quỷ, mất đi hết phần người lúc sinh thời, chỉ còn lại phần con mà thôi, làm sao mà quan tâm nàng có phải con phải cháu không.

Huống hồ nữ quỷ kia có gương mặt y như đúc với nàng.  

Nhưng xét về sức mạnh khổng lồ đó, chắc chắn địa vị của nữ quỷ kia lúc còn sống vô cùng cao. Nhà họ Huỳnh trước nay chưa từng phân thứ bậc theo con trai - con gái, mà phân theo quyền năng. Đứa trẻ càng có năng lực thì sẽ càng được kính trọng.  

Khoan đã, nếu nói vậy, chẳng lẽ... 

Nam Phương ngồi dậy, trợn mắt mà nhìn theo bóng người đang ngồi trên bàn. Nếu như vậy, chẳng lẽ lời nguyền của dòng họ Vũ Ngọc chính là do nhà nàng... 

Cũng đúng, bởi họ Huỳnh ngoại trừ nổi tiếng về khoản khưu tà trừ ma, còn là cao thủ số một về các loại chú nguyền. 

Nam Phương không dám tin vào cái giả thiết này. Những tấm hình đáng sợ mà Đài Trang từng đưa cho nàng xem hiện lên trong đầu từng chút một, khiến cho nàng phải cảm thấy lạnh sóng lưng. 

Tất cả thảm kịch này, chẳng lẽ đều do dòng họ Huỳnh...

Trông thấy Đài Trang dù đã biết nhưng chẳng có một thái độ gì ghét bỏ, Nam Phương lại càng khó chịu hơn. 

"Tôi mệt mỏi, phải đi ngủ rồi." Nam Phương không dám nghĩ tiếp nữa, lại nằm xuống, xoay mặt vào tường: "Ngày mai sẽ nghĩ cách lấy sợi dây chuyền kia về."

Ban đầu còn có dự tính sẽ dùng số tiền cực lớn để mua sợi dây chuyền kia, nhưng nhìn trên dưới nhà họ Phù si ngốc như vậy, tất nhiên có bao nhiêu tiền họ cũng không thèm đổi. Lại nói chiếc dây chuyền ấy có ma lực, chắc chắn đã tìm đủ mọi cách dẫn dụ người nhà họ Phù cả rồi. Bây giờ nàng không có cách nào đối phó với ma nữ kia, cùng lắm thì nàng sẽ phong ấn được, nhưng không thể diệt trừ.

Bên giường bắt đầu truyền đến động tĩnh. Nam Phương biết Đài Trang đã lên giường nằm rồi.

"Đêm mai chúng ta sẽ lấy dây chuyền." Đài Trang biết Nam Phương còn chưa ngủ.

"Ở đó có lính gác, ổn hay không?" Nam Phương quay người sang hỏi.

Lúc này, nàng cùng Đài Trang có thể mặt đối mặt. Chiếc giường của phòng trọ này có hơi chật chội, vậy nên hơi thở của người nọ như có như không phả lên chóp mũi nàng, lên bờ môi nàng, có chút ấm nóng.

Bỗng dưng nghĩ đến ma nữ kia, rồi lại nhớ về những lời yêu của nó dành cho Đài Trang, gương mặt nàng hơi đỏ lên. Tự dưng mình lại giống nó quá mần chi vậy nè, để giờ này mình lại có thể nghĩ bậy nghĩ bạ.

May mắn lúc này căn phòng tối đen như mực, vậy nên chẳng ai có thể nhìn rõ mặt nhau.

"Ngày mai không có lính gác." Đài Trang biết rằng Nam Phương sẽ thắc mắc nữa, vậy nên nói tiếp: "Cứ mỗi năm, dòng họ này sẽ tụ tập lại một lần. Chẳng biết là làm nghi lễ gì, nhưng tất cả người nhà họ Phù đều phải tham dự. Lễ làm liên tiếp ba đêm, trong thời gian đó không tiếp người ngoài. Cứ độ mười hai giờ đêm thì toàn bộ người canh miếu sẽ rời đi, đến đúng ba giờ sáng sẽ có người đến đem chiếc dây chuyền ra ngoài nhà chánh. Trùng hợp ngày mai chính là ngày làm nghi lễ, là cơ hội cho chúng ta."

"Vậy chúng ta sẽ đột nhập vào thời điểm nửa đêm?" Nam Phương ngẫm nghĩ một hồi, lại nói: "Thời gian ba tiếng, quả thật là hời cho chúng ta. Tôi nói trước, tôi không thể trừ ma, nhưng sáng mai tôi sẽ chuẩn bị một số thứ, chúng ta có thể phong ấn sợi dây chuyền đó lại được."

"Thật sao?" Đài Trang nghe như vậy, trong đầu có điểm hi vọng: "Những thầy bà thế hệ trước cũng không ai diệt được, việc diệt trừ tà ma là không cần thiết, cái cốt yếu ở đây chỉ cần vô hiệu hóa ma lực của tà vật đó, sau cùng là đem cất đi, chờ ngày bảy tà vật hội ngộ."

Bàn bạc xong, cả hai liền mệt mỏi mà thiếp đi. Cả ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể được yên giấc.




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com