ZingTruyen.Com

Duyen Gai Can Khon Xoay Chuyen

Lúc đi đến Bạc Liêu đã là giữa trưa, con Lan vừa xuống xe đã tìm đại một bụi cỏ mà ói lên ói xuống. Nam Phương nghe tiếng rên rỉ thảm thương của nó, trong bụng cũng bắt đầu thấy khó chịu.

Mẹ nó, tém tém lại được không?

"Không uống thuốc say xe vào, vừa lòng tao." Nam Phương nhìn nó, lắc đầu chán nản. Tính của nó ham đi chơi, nghiệt ngã ở chỗ là lại bị say xe nặng. Đôi khi Phương nghĩ, nếu như nó không bị thứ tật này, có khi cái nhà nó sẽ vắng tanh liền ba tháng hay không?

Gương mặt của Đài Trang hồi đầu đến giờ vẫn tỉnh bơ. Lúc xe di chuyển đến khu trọ xập xệ, trông thấy mặt lớn mặt nhỏ của hai ôn thần trong xe, cô giải thích: "Khu vực này không có khách sạn, chỉ có trọ nhỏ mà thôi."

Nam Phương nhìn cái trọ phía trước, chẳng những nhỏ mà lại còn trông vô cùng tồi tàn. Mặc dù Bạc Liêu hiện tại rất phát triển, nhưng khu vực mà các nàng dừng chân toàn rừng cây sơn cước, so với Sài Gòn thì hẻo lánh muôn phần. Kế bên trọ có một cái lò rèn, không tránh khỏi có một chút ồn ào.

Con Lan loạng choạng đứng dậy, mặt mày xanh lè xanh lét, nó yếu ớt nói: "Tao chỉ thuê được một phòng mà thôi, đêm nay ba đứa mình phải chịu chật chội, xong việc bữa nay là tao phải về đô thành."

"Ủa, sao lại phải về?" Nam Phương tiếp Đài Trang dọn đồ vào trong trọ, quay sang hỏi Lan.

"Ngày mai tao có lịch thi, không nghỉ được." Lan xoa xoa cái đầu đau nhức, nó nói: "Tao tới đây cũng để chỉ đường thôi, chỉ một lần là nhớ rồi."

Nghe vậy, Phương cũng không hỏi gì thêm. Trong lòng nàng thầm nghĩ như vậy cũng tốt, bởi con Lan ngoại trừ nhiều chuyện ra thì cũng không biết dùng cho việc gì, nó ở lại thì sẽ càng nguy hiểm cho nó mà thôi. 

Phương nghĩ đến mấy cái tà vật ở trong mật thất nhà Vũ Ngọc, có chút rợn người. Mấy thứ đó đều có máu mặt, uy lực vô cùng mạnh mẽ. Hầu như trong cuộc đời trừ ma diệt yêu của mình, số lần gặp mấy thứ nguy hiểm như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà bây giờ nhận việc của Đài Trang, nàng còn phải đối đầu với bốn thứ hiểm nguy nữa.

Dọn xong tất cả đồ vào trọ ước chừng đã là nửa tiếng. Nam Phương ngồi dưới đất, thở hổn hển nhìn Đài Trang cùng Lan, có hơi đen mặt. 

Một đứa thì bị say xe không làm gì được, một đứa thì tới cái ba lô cũng không xách lên nổi. Nàng đi tới đây nào phải trừ tà, làm osin cho tụi nó thì đúng hơn. 

"Không được rồi, tôi phải nằm nghỉ." Bây giờ có muốn ăn trưa cũng không ăn nổi nữa, Phương cũng bị say xe nhẹ, lại còn phải tự mình dọn đống đồ vào, cộng thêm di chứng của việc thiếu ngủ, hiện giờ nàng đã vô cùng mệt mỏi rồi. 

"Thế hả, thế thì chúng tôi đi ăn." Đài Trang dẫn Lan ra ngoài, không một lời hỏi thăm, đóng cửa đi mất. Lúc này Phương cũng mặc kệ hai đứa kia như nào, nàng chỉ muốn ngủ mà thôi. Cánh cửa bên ngoài vừa khóa lại, đôi mắt nàng cũng đã nhắm nghiền. 

.

"Nam Phương." 

Một thứ giọng lạnh lẽo thốt lên cái tên của nàng, nhẹ đến tưởng chừng như không. 

Đây là đâu vậy? 

Nam Phương từ từ mở mắt. 

Nàng cảm giác cả cơ thể nàng dần dần trở nên nhẹ tâng, từng cử động cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Nghe tiếng gọi kia, nàng không nghĩ nhiều mà nhanh nhẹn đi đến cửa phòng trọ, cho đến khi cánh cửa ấy tự động mở ra, thần trí của nàng mới có thể khôi phục lại. 

Tại sao mình lại phải nghe theo giọng nói này, nó là của ai?

Cảm thấy có gì đó không đúng, nàng nhìn lại cái giường, phát hiện mình vẫn ngủ say trên đó! 

Khoan đã, vì sao lại xuất hồn, bình thường thì hồn phách nàng luôn ổn định. Gia tiên của nàng vô cùng mạnh mẽ, bản thân dòng máu họ Huỳnh của nàng cũng đủ khiến cho cơ thể nàng có một hào quang bảo vệ bên ngoài. Vậy nên đối với con cháu họ này, muốn xuất thì phải thực hiện một nghi lễ vô cùng phức tạp, chưa bao giờ có chuyện đang ngủ mà hồn bị xuất ra như vậy. Nam Phương vừa nghĩ, bước chân nàng cũng vừa chạy ra xa khỏi cửa. 

Nàng nhíu mày, chắc chắn đã có một vật gì có thể thu hút được linh hồn của nàng, vật đó đang ở gần đây. 

Nàng cố gắng khiến cho bản thân mình dừng lại, nhưng lúc này linh hồn nàng đã không chịu sự chi phối của nàng nữa. Nàng trơ mắt nhìn bản thân đi ngang qua cái lò rèn kế bên, sau đó dần dần đi vào một cái đường đất nhỏ hẹp. Nam Phương cắn răng, rốt cuộc kia là vật gì mà lại có năng lực thu hút mạnh mẽ như vậy?

Cho đến khi nàng chạy vào sâu bên trong, phát hiện có một cái nhà ở đấy. Xung quanh không có bất kì một ngôi nhà nào cả, nguyên một cái đường đất lại đầy rẫy cây cối, mọc lên một cái nhà, trông vô cùng quỷ dị. 

Đó là một căn nhà lớn, được xây giống kiểu tứ hợp viện của Trung Quốc. Nàng bị kéo vào trong ngôi nhà, rồi dần dần đi ra sau sân vườn. Nam Phương tuy đang là linh hồn nhưng vô cùng minh mẫn, vẫn có thể phán xét được tình hình hiện tại.

Nơi đây là một cái vườn nhãn, cây trái cũng đang xum xuê. Nhưng cái vườn nhãn này rộng quá, đi cỡ nào cũng chưa hết. 

Lát sau, một hình ảnh dần dần hiện lên, khiến cho Nam Phương trở nên mờ mịt.

Trong cái vườn nhãn mà lại có một miếu thờ. Tuy nói là miếu, nhưng so với cái nhà kia thì miếu cũng chẳng nhỏ hơn là bao đâu. 

Lúc này, Nam Phương phát hiện mình đã không bị chi phối nữa, lí trí mách bảo nàng nên chạy về, nhưng nhìn cái miếu phía trước, nàng vẫn không nhịn được mà đi vào xem thử.

Trong miếu thờ một bức tượng gì chẳng rõ, Nam Phương cảm giác đây giống như là tượng thờ riêng của gia đình, vì loại thần thánh nào nàng cũng biết qua, nhưng nhìn cái tượng này rất lạ. Không phải Hưng Đạo đại vương, càng không phải Quan Vân Trường hoặc Chung Quỳ. 

"Mau cút đi!" Một giọng nói chói tay vang lên, khiến cho Nam Phương phải che tai mình lại. Chất giọng này rất giống với cái giọng nàng nghe ban nãy, nhưng lúc này nó lại trở nên uy lực hơn nhiều. 

Nam Phương sợ hãi, lùi lại từng bước từng bước về phía sau. 

"Cút! Dòng họ ấy đáng bị nguyền rủa như vậy!" Hồn ma kia ngày càng đến gần Nam Phương, thất khiếu đều chảy máu. Trên người cô ta mặc cái áo ngũ thân trắng, lúc này đã nhuốm biết bao nhiêu là máu tươi rồi, cô ta nặng nề đi đến bên nàng, nắm chặt cổ áo nàng, dùng lực kéo lên. Khiến cho chân của Nam Phương cũng thoát ra khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung.

Cổ áo bị xiết lại khiến cho nàng không muốn thở nổi, nữ quỷ kia trừng mắt nhìn nàng. Nam Phương nhìn gương mặt của cô ta, lúc này nàng không thể nào thốt cái gì thành lời được nữa, cả người nàng cứng đơ như pho tượng, thậm chí còn quên cả vùng vẫy. Nam Phương vẽ ra một đường bùa chú ấn vào trán ma nữ kia, nhưng chỉ vừa mới vẽ được một nửa thì xoẹt một cái, ma nữ kia đã vẽ ấn phá tan trận bùa trên không.

Nam Phương trợn mắt, cổ họng bị xiết mạnh khiến cho nàng không thể thở nổi nữa, cảm giác như linh hồn nàng đang từng chút một bị ép ngạt.

.

"Này, Nam Phương." Bên tai nàng truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, trong âm hưởng mang theo chút lạnh lùng. Nhưng lúc này nó như một tia sáng, kéo nàng từ cõi chết trở về. 

Nam Phương choàng tỉnh dậy, nàng ngồi thẳng người, thở hồng hộc. Đôi mắt nàng vẫn còn mở to, quay sang nhìn cái người vừa gọi mình dậy một cách vô cùng cảnh giác.

Đến khi nhìn gương mặt lạnh lẽo quen thuộc kia, Nam Phương mới thở phào. Là Đài Trang.

Cô ta nhướn mày khó hiểu mà nhìn nàng: "Ác mộng sao?" 

"Còn hơn cả ác mộng." Nam Phương xoa xoa cái trán của mình. Trong lúc còn than thở mệt mỏi đã thấy một cái bọc lành lạnh truyền đến bên tay nàng. 

Đài Trang cầm bọc nước mía cho Nam Phương: "Uống chút đi cho khỏe, rồi ngồi dậy ăn cơm."

Nam Phương bước xuống giường, cầm bọc nước mía mà uống một hơi. Vị ngọt cùng mát lạnh của nước mía tràn trong miệng, nàng mới bắt đầu thấy tỉnh táo hơn. 

"Con Lan đâu rồi?" Nam Phương hỏi. 

"À, hồi nãy cô ta thấy một chàng trai, sau đó..." Đài Trang nhàn nhạt kể lại. 

"Khoan, không cần nói tiếp nữa, tôi hiểu rồi." Nam Phương quả thật muốn đánh chết con nhỏ đó, thấy trai đẹp là bắt đầu tươm tướp vào rồi. Nàng ngồi dậy, xách hộp cơm ra bên ngoài mà ăn. 

Ở bên ngoài phòng trọ có một bộ bàn ghế đá, Nam Phương cùng Đài Trang ngồi ở đấy. Đài Trang chỉ muốn ra ngoài hưởng một chút gió trời, không có ý định trò chuyện gì cùng người nọ. 

Nam Phương nhìn hộp cơm trong tay, trứng sườn bì chả đầy đủ, ăn cũng vô cùng ngon miệng. Không biết có phải vì nó được con gái nhà Vũ Ngọc đích thân đem về cho nàng hay không. 

"Chà chà, hai con mới tới đây đó hen. Về Bạc Liêu vui không mấy con?" Người tiến đến là ông chủ nhà cùng vợ, hai người đã độ trung niên, tóc bạc gần nửa đầu rồi. 

"Dạ vui, ở Bạc Liêu mình nghe đờn ca tài tử sớm ngày, quê con thì hiếm có dịp nghe lắm." Nam Phương vui vẻ mà trò chuyện cùng hai người. Tất nhiên là nàng chỉ nói vậy cho đôi vợ chồng kia vui, chứ từ lúc tới đây ngoại trừ thấy ma thì có nghe được tiếng đờn ca tài tử nào đâu. 

Hai vợ chồng vô cùng hiếu khách, ngồi lại trò chuyện. Thấy Phương đang ăn uống nên cũng không hỏi nàng nhiều, trái lại bắt chuyện với Đài Trang: "Hai cô thấy cũng giàu sang dữ à hen, từ đô thành xuống đây đúng không?" 

"Dạ đúng." Đài Trang đáp lại, không có nhiều cảm xúc. 

"Bây giờ cũng không phải hè hay Tết gì, hai cô xuống đây có người quen gì không?" Ông chủ dừng lại một chút rồi nói: "Cái lò rèn bên cạnh hơn ồn ào, có gì các cô chịu khó." 

"Dạ không sao, xung quanh hẻo lánh như vậy, có cái lò rèn đông người kế bên cũng làm con thấy ấm cúng." Đài Trang nghe từng tiếng đập đập bên ngoài kia, cũng không khó chịu lắm. 

"Cái đó là lò rèn nhà chú luôn đó, ngày trẻ ham mở nhiều cho có tiền, bây giờ nhân công đều xin nghỉ hết. Hây da..." Ông chú kia thở dài. 

"Sao vậy chú?" Đài Trang thấy người kia tâm sự, hỏi lại cho có lệ. Mà Nam Phương đang ăn cơm cũng dảnh lỗ tai lên mà lắng nghe. 

Nghe câu hỏi của Đài Trang, hai vợ chồng ấy nhìn nhau một hồi, chắc là do dự không định nói. Nhưng nghĩ cả hai người đối diện đều là con gái xứ lạ, nên cũng đành bộc bạch trăn trở.

"Người ta đồn ác, đồn là có ma da." Bà chủ buồn hiu: "Nhưng ma ở đâu mà không có, bọn nó sợ quá nên đều chạy hết, không làm nữa. Bây giờ dì chú lo kiếm chỗ trừ..." 

Nam Phương nghe vậy, lau miệng rồi hỏi: "Chú dì thấy lâu chưa?" 

"Chú dì không thấy, có mấy thợ rèn cặp mé sông mới thấy thôi à." Hai người quay sang nhìn nhau: "Chắc chắn nó đã rủa nhà chú dì làm ăn không được rồi, không biết có bị kéo đi không nữa..." 

"Chú dì hên là gặp con đó." Nam Phương cười cười, lại nói: "Chuyện này không khó giải quyết đâu, để con bày chú dì cái này. Mỗi đêm chú dì chỉ cần đốt củi lửa ở khu vực cách nhà chừng năm mươi bước chân. Nhớ là lửa phải đốt lúc chín giờ tối. Như vậy thì lò rèn sẽ không còn xuất hiện chuyện tâm linh gì nữa đâu." 

"Trời đất, thiệt hả! Nếu được thì chú dì đội ơn con nhiều. Để chú dì chuẩn bị củi lửa, tối nay làm liền coi sao." Nói rồi, hai ông bà chào tạm biệt các nàng, rồi vội vã đi mất. 

"Này, nghe chẳng giống trừ tà gì cả." Đài Trang thắc mắc hỏi người nọ. 

"Đúng rồi, có trừ gì đâu." Nam Phương dọn rác, vừa làm vừa nói: "Ma da quanh năm ở sông nước, đến đêm thì lạnh thấu xương. Cặp mé sông thường có mấy lò rèn, ma da thường thích ngoi lên để sưởi ấm, các ông thợ có trông thấy cũng là chuyện bình thường. Như vậy chỉ cần đốt lửa chỗ khác cho ma da rời đi là được, chẳng những sau này thuận lợi làm ăn mà còn tích được phúc đức." 

"Mà đã xác định được vị trí ngôi nhà mà chúng ta cần đến chưa?" Nam Phương hỏi người nọ. 

"Khi nãy Lan đã chỉ tôi, chỉ cần đi ngang cái lò rèn kia, vào sâu trong cái đường đất là tới." Trang chỉ tay sang hướng bên kia, đáp lại. 

Nam Phương nhìn sang hướng ấy, một tầng mồ hôi lạnh đổ ra, mặc dù lúc này đang là ban trưa. Giấc mơ khi nãy nàng vẫn còn nhớ rõ ràng, hồn nàng đã đi vào con đường đất đó rồi. 











Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com