ZingTruyen.Info

Duyên Âm-[ Tự Viết ]-[ BHTT ]

Sóng gió

Truong_xuan_hy987

Sáng hôm nay là ngày học đầu tiên ở trường nên Đan Anh đã cố dậy sớm để không phải trễ giờ học dù hôm qua thức hơi khuya. Vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ, Đan Anh hâm lại một chút thức ăn mà hôm qua đã nấu để ăn sáng.

"Lại đi đâu rồi nhỉ? Bình thường sáng sớm hay chọc ghẹo mình lắm mà?". Lẩm bẩm trong miệng khi không thấy bóng hình quen thuộc kia, trong lòng thấy khó chịu và có chút không vui vì thường chị ấy sẽ hay gọi Đan Anh dậy và chọc phá cô khiến cho buổi sáng nào cô cũng tức chết nhưng rất vui vẻ. Nhưng hôm nay mặc dù đã để báo thức nhưng vẫn cố ý nằm im giả bộ chưa thức để chị ấy gọi dậy như mọi lần nhưng vẫn không thấy mới bất lực tự ngồi dậy.

"Nè! Em lẩm bẩm cái gì đấy?". Âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc phía sau lưng khiến Đan Anh có chút giựt mình.

"Hết hồn! Chị này đừng có hù em vậy nữa, có ngày em đứng tim em chết cho chị coi". Đan Anh mè nheo với nàng.

"Nói bậy không à! Ừ thôi chết đi để chị đỡ cô đơn hơn, hồn ma mà hai đứa nó vui hơn một đứa". Nói rồi nàng bật cười lớn chọc ghẹo Đan Anh.

"Thôi không nói chuyện với chị nữa, em đi học đây, hừ!!!". Thật tức chết mà, không thấy thì nhớ thì buồn, mà hễ thấy mặt mà chọc ghẹo người ta ghét ghê.

"Thôi mà đừng giận chị đùa đấy hihihi. Em đi học đi trưa nhớ về sớm nấu cơm cho chị ăn đó nha". Thanh Loan bật cười tinh nghịch đáng yêu, nhắc nhở người ta về sớm, nấu ăn cho mình chỉ là cái cớ thôi mà sợ người ta đi lâu quá sẽ sinh ra cảm giác nhớ, thật là mất mặt mà. Từ bao giờ nàng đã trở thành loài kí sinh sống bám người ta quá vậy? Chẳng phải lúc trước sống một mình bao nhiêu năm trời có sao đâu, đúng là nàng đã bị nhóc con đó chiều hư rồi thiếu nhóc con đó một chút là đã nhớ nhung không nguôi.

__________________________

Trường Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn-ĐHQG TP.HCM.

"Đan Anh! Đan Anh!". Đan Anh vừa vào đến cổng trường đã nghe thấy tiếng gọi với theo của Ánh Linh, Ánh Linh vội vã chạy lại bên cạnh Đan Anh như đang gấp rút chuyện gì đó.

"Có gì không vậy Ánh Linh cậu làm sao mà chạy như ai dí theo vậy?".

"Không có gì đâu, tại mình định đi ăn sáng mà buồn quá nên vừa thấy cậu mình mới chạy lại rủ cậu đi ăn nè. Cậu đi cùng mình xuống căn tin trường ăn sáng nha, đi mà, tớ đói sắp xĩu rồi". Ánh Linh vừa nói vừa níu tay Đan Anh nài nỉ. Bất chợt Đan Anh cảm thấy rùng mình và nhớ lại khoảng khắc hôm qua chỉ mới hơi thân mật tí thôi đã bị đè cho ná thở rồi giờ còn níu tay níu chân chắc tối nay thức trắng đêm khỏi ngủ quá. 

"Được rồi đi thì đi nhưng mà mình chỉ đi cùng cậu thôi nhé chứ lúc sáng trước khi đi mình đã ăn sáng rồi". Cố né tránh cái níu tay của Ánh Linh, Đan Anh ái ngại đồng ý. Hành động đó của Đan Anh đã được Ánh Linh thu vào tầm mắt. Tự nhiên cảm giác hụt hẫng và buồn len lỏi trong Anh Linh, tự biết thân biết phận, Ánh Linh buông tay ra khỏi cánh tay của Đan Anh.

"Đan Anh này! Bộ cậu ghét mình lắm hả? Cậu thấy mình phiền lắm đúng không?". Vừa đi Ánh Linh vừa hỏi Đan Anh, đưa đôi mắt buồn và đang lưng tròng nước nhìn Đan Anh và chờ đợi câu trả lời. Chỉ cần Đan Anh nói đúng thì nước mắt sẽ trào ra ngay không do dự.

"Không có đâu, sao Ánh Linh lại nghĩ như vậy. Mình thật sự không nghĩ như vậy đâu". Đan Anh vội vàng giải thích, khẳng định chắc nịch là Ánh Kinh đang hiểu lầm mình.

"Thế sao cậu lại có thái độ không muốn gần mình vậy, có phải cậu kì thị vì mình thích con gái đúng không". Giọng nói nghèn nghẹn của Ánh Linh cùng với đôi mắt rưng rưng càng làm cho Đan Anh thêm bối rối, sợ rằng nếu Ánh Linh òa khóc ở đây thì sẽ gây chú ý mất, rồi mọi người sẽ nghĩ mình bắt nạt Ánh Linh.

"Không phải vậy đâu Ánh Linh mình không có thật mà!". Đan Anh bối rối, hành động lúng túng càng làm cho Ánh Linh nghĩ rằng Đan Anh thật sự kì thị mình và đang cố tìm lý do để che giấu.

"Mình hiểu rồi! Cậu không cần tìm lý do để giải thích đâu. Thôi mình đi ăn một mình cũng được không làm phiền cậu nữa". Nói rồi Ánh Linh quay đi, bước chân cố gắng đi thật nhanh nhưng cũng chỉ được ba bước là đã bị con người phía sau níu lại rồi. Biết làm sao được chân ngắn hơn người ta sao thoát khỏi.

"Ánh Linh nghe mình nói đã, cậu hiểu lầm mình rồi, thật sự không phải vậy. Chỉ là...chỉ là...". 

"Chỉ là sao, thấy chưa rõ ràng là cậu đang tìm lý do mà". Lời nói ngập ngừng của Đan Anh đã khiến Ánh Linh có cơ hội bắt bẽ ngay.

"Được rồi để mình nói, thật ra không phải là mình kì thị gì cậu, mà là mình cũng giống cậu vậy. Mình cũng chỉ thích con gái thôi nhưng mà là do mình đã có đối tượng mình thích nên mình mới sợ nếu thân mật với cậu quá thì mình sẽ làm cậu tổn thương và mình cũng sẽ có lỗi với người mà mình thích nữa". Nghe đến đoạn Đan Anh nói cũng thích con gái khiến cho Ánh Linh lòng vui như mở hội, nhưng khi nghe đến Đan Anh đã rung động trước người khác chứ không phải mình thì Ánh Linh có cảm giác như bản thân đang rơi xuống vực thẳm vậy, con tim bỗng nhói lên từng cơn, dường như nó đang òa khóc....mỉm cười, nụ cười trong nước mắt. Cố dặn lòng không được khóc nhưng sau hai hàng lệ nó cứ muốn tuôn trào như vũ bão.

"Ánh Linh cậu sao vậy, cậu khóc sao?". Đan Anh nhìn thấy khóe mi của Ánh Linh đang chực trào nước, nó đỏ lên khiến cho Đan Anh càng bấn loạn.

"À! Không có gì đâu chắc lúc nãy 'bụi bay và mắt chứ mình đâu khóc đâu' ". Ánh Linh cố rặng một nụ cười với Đan Anh.

Sau khi hoi han, dỗ dành Ánh Linh thì cả hai đã đi xuống căn tin và gọi một bánh mì ngọt cho Ánh Linh ăn và cả hai cùng vào lớp vì đã vào tiết rồi. Cả hai lựa chọn khu vực ngồi cạnh cửa sổ gần cuối và ngồi cùng nhau trong những tiết học đầu tiên.

Sau một ngày học đầu tiên trôi qua, nó mang lại khá nhiều cảm xúc cho Đan Anh, bây giờ phải tranh thủ về nhanh để không sẽ bị lèm bèm cho mà coi.

______________________________

Về đến khu nhà trọ đi gần đến nhà của cô Huệ thì Đan Anh nghe thấy chất giọng quen quen, khựng lại một chút, Đan Anh liền chạy thật nhanh đến nhà cô Huệ và to giọng gọi.

"Mẹ! Mẹ, mẹ mới lên hả. Sao mẹ tìm được chỗ ở của con vậy?". Cô lăng xăng chạy đến ôm chầm lấy mẹ vui mừng.

"Mẹ nhờ thằng Huy, nó mở cái gì mà định vị trên điện thoại á nó chỉ cho mẹ rồi mẹ lên đây mẹ đưa cho ông xe ôm, ổng chở mẹ tới đây nè". Bà An kéo đứa con gái út cưng của mình đứng thẳng dậy để ngắm nhìn.

"Ăn uống sao mà nay nhìn ốm quá vậy hả con. Tao biết là lên đây mày lơ đễnh chuyện ăn uống mà nên tao mới chạy lên đây coi rồi ở đây với mày vài ngày nè". Bà An đánh mông đứa con gái hư đốn của mình một cách cưng nặng hơi nghiêm giọng răng đe.

"Đâu có đâu ở trên đây con thấy đồ ăn hợp khẩu vị mà chắc này còn cao lên nên mới nhìn ốm á". Cô cười hì hì với mẹ, cô có thể đối với mọi người là một người kiệm lời, ít nói đôi lúc còn rất lạnh lùng nhưng khi đứng trước mẹ cô mới chính là cô, một đứa con út, luôn được sự cưng chiều của mẹ, luôn nhõng nhẽo để được mẹ cưng nựng.

"Thôi đi cô, cô biết là tôi khó khăn lắm mới nuôi cô mập mạp được một chút không vậy hả, người gì đâu mà ăn toàn là nuôi tóc tai, mắt mũi, cặp giò thôi chứ có cho miếng thịt miếng mỡ nào đâu, toàn xương với xương thôi". Bà An gõ nhẹ vào đàu đứa con gái của mình trách móc.

"À! Thôi cảm ơn chị, tôi gặp được nó rồi mai mốt tôi có về mong chị để ý đứa nhỏ này giúp tôi, nó coi lớn xác vậy chứ còn con nít lắm, còn ham chơi lắm, mong chị giúp cho". Bà An xoay qua cười nói cảm ơn với cô Huệ.

"Có gì đâu chị! Nó ngoan lắm, ở đây toàn sinh viên tôi coi như con như cháu, để đó tôi trông giúp cho. Thôi hai mẹ còn về phòng đi để đứng đây nắng noi lắm, tôi vào trong trước nhé!". Cô Huệ cười giã lã với bà An rồi tạm biệt hai mẹ con để trở vào nhà.

Vào đến phòng, bất chợt bà An cảm thấy có một cảm giác rất lạ, dường như bà cảm nhận được trong căn phòng này không chỉ có mình con gái bà sống mà còn có thêm một người nữa sống cùng nhưng người đó.........

......

......

......

......

KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG!

____________________________

Sóng gió tới rồi chuẩn bị lật thuyền nha mn ơi:))). Chap này khá dài để bù cho mn. Mong mn sẽ tiếp tục ủng hộ ạ🙆❤

____________________________
#TXH


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info