ZingTruyen.Com

Duong Thu Thanh Phi Cuu Trong Dien


Tin tức sau khi con chồn Phượng Vân mất tích lại trở về lập tức truyền khắp cả hoàng cung. Tất cả mọi người vô cùng tò mò mấy ngày nay con chồn nhỏ chạy đi đâu. Tiếc rằng con chồn Phượng Vân chỉ là một con chồn, dù bọn họ tò mò thế nào cũng không thể biết được sự thật.

Trên bàn ăn hình chữ nhật toàn là mỹ vị, Tịch Tích Chi giơ móng vuốt của mình lên nhìn, từ từ vươn một cái ra, thành công kéo được một cái đùi gà, sau đó nàng đưa vào miệng.

Cắn một miếng, xé một miếng thịt ra, ăn rất ngon.

An Hoằng Hàn như có điều suy nghĩ, cách một lúc lại dừng gắp thức ăn, nhìn về phía con chồn nhỏ.

Người con chồn nhỏ tròn vo, lại mập một vòng, lúc nâng trong lòng bàn tay vô cùng có cảm giác.

Bất kể nhìn dáng vẻ Tịch Tích Chi ở hình người hay thú, hắn đều cảm thấy vô cùng đáng yêu, hận không thể cứ nhìn nàng như vậy.

Chờ ăn cơm xong, tắm xong, hắn bắt lấy con chồn nhỏ, để nàng nằm trong lòng mình, nói ra nghi ngờ, "Sao lại biến trở về?"

Theo lẽ thường mà nói cách nhiều ngày như vậy cũng không bỗng nhiên biến thân, sao trong thời gian ngắn như vậy mà nàng lại đột nhiên biến trở về?

Nàng ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn hắn, ấp a ấp úng không lên tiếng.

Tịch Tích Chi im lặng khiêu khích sự chú ý của An Hoằng Hàn, "Nói, là bởi vì cái gì?"

Lúc Tịch Tích Chi hình thú không thể mở miệng nói tiếng người, lời thoát ra toàn là tiếng chít chít. 

Thấy sắc mặt hắn càng ngày càng băng hàn hơn, chung quy nàng cũng không có lá gan kia, nhảy ra khỏi lòng bàn tay hắn, rơi xuống đất.

Một vòng ánh sáng mờ mờ bao bọc lấy thân thể con chồn nhỏ ngay lập tức, theo ánh sáng tản đi, tiểu nữ hài bảy tám tuổi toàn thân xích lõa (lỏa thể) đứng trước mặt An Hoằng Hàn.

Hắn ung dung nhìn cảnh tượng này, quét nhìn toàn thân Tịch Tích Chi qua lại mấy lần.

"Nói xem chuyện này là sao? Sao lại biến trở về?" An Hoằng Hàn khoanh hai tay trước ngực nhìn nàng.

Nàng vươn tay che vị trí quan trọng, ánh mắt hắn quá trực tiếp khiến nàng sợ tới mức xấu hổ.

"Ta... ta muốn đi giấu bạc mà thôi. Ai ngờ vừa nghĩ ra thì huynh đã dẫn Lâm Ân thình lình bước vào." Hai má Tịch Tích Chi đỏ ửng, đôi đồng tử ngập nước vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.

An Hoằng Hàn càng nhìn dáng vẻ này của nàng thì ánh mắt càng ngày càng trầm.

Biết không thể tiếp tục như vậy nữa, hắn gõ ngón tay lên bàn, "Tuy bây giờ đã là mùa thu nhưng nàng để thân thể trần trụi như vậy mà không lạnh à? Ngộ nhỡ cảm lạnh thì có phải lại cần trẫm mời ngự y cho nàng không?"

Hắn vừa nói xong thì nàng liền xấu hổ, điên cuồng vọt tới cạnh tủ, lục lọi quần áo của mình.

Không quan tâm tới ánh mắt quan sát của An Hoằng Hàn, nàng đưa lưng về phía hắn, bắt đầu mặc đồ, động tác vô cùng nhanh chóng lưu loát, như có thứ gì đó đang thúc giục nàng vậy.

Khoác một chiếc áo mỏng, nàng lại khoác thêm một chiếc áo rồi đi qua.

Cuối cùng ánh mắt An Hoằng Hàn cũng kiềm nén trở nên bình thường, hờ hững gật đầu, "Ngủ đi. Ngày mai nên biến trở về hình người, nhìn nàng lúc ăn cơm xem, khắp móng vuốt toàn là dầu."

An Hoằng Hàn có thể tìm cớ mà gần như không cần dùng đầu óc, lập tức có thể đưa ra một cái cớ.

Tịch Tích Chi đơn thuần đáng yêu nào có phải là đối thủ của hắn, đần độn u mê nhảy ngay vào bẫy của đối phương, lại còn cho rằng đối phương nói rất có lý. Đôi đồng tử quay mòng mòng, sáng lóng lánh hơn bất cứ thứ gì.

An Hoằng Hàn đứng lên, kéo tay tiểu hài tử, đi về phía long sàng.

Ngủ trên long sàng đã quen, Tịch Tích Chi bất kể đi tới chỗ nào cũng có vẻ khá quen giường!

Đồng thời nàng cũng biết nếu bây giờ bảo nàng ngủ một mình một giường, vậy chắc chắn không ngủ được. Thế nào nàng cũng phải dựa vào vai An Hoằng Hàn mới có thể ngủ.

Trong mấy tháng sống chung, những hành động này đã sớm bất tri bất giác biến thành thói quen.

-------

Phía chân trời đen như mực chợt lóe một ánh sao, chiếu sáng cả vùng đất.

Trong màn lụa màu vàng ấm áp, một lớn một nhỏ dựa sát vào nhau cùng đi vào giấc ngủ. Gió khẽ thổi bay một góc rèm cửa, vừa hay có thể thấy vẻ mặt hai người khi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, chuyện con chồn Phượng Vân mất tích lại truyền khắp hoàng cung. Mà lần này vẫn giống lần trước, An Hoằng Hàn không phái người đi tìm, chỉ hờ hững mà nói một câu: "Chờ chơi đủ tự nó sẽ về."

Trước kia ngày nào bệ hạ cũng ôm con chồn Phượng Vân, suốt ngày gần như không thả xuống đất cho nó đi. Vậy mà bây giờ lại áp dụng chính sách nuôi thả, bất động không quan tâm tới con chồn Phượng Vân mất tích mấy ngày.

Có điều đa số người không để chuyện này trong lòng. Bởi vì chẳng qua con chồn Phượng Vân chỉ là một con sủng vật bệ hạ nuôi. Không có nó, bệ hạ cũng sẽ không mất đi lạng thịt nào, cần gì phải khổ sở tìm về?

Nhưng đồng thời chuyện con chồn Phượng Vân mất tích cũng thành cái cớ để rất nhiều người có lòng dùng để tới gần An Hoằng Hàn. 

Có không ít quan viên trong triều đình ngày nào cũng phái ra rất nhiều người đi tìm tung tích nó, mong tìm ra rồi đưa tới trước mặt bệ hạ tranh công.

Có thể được An Hoằng Hàn khen ngợi chính là giấc mơ cả đời của những người này. Bởi vì chuyện đó nghĩa là bọn họ có được vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị.

Tịch Tích Chi không có chút tính tự giác nào với việc mình dẫn tới rối loạn. Nàng từ từ tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là giụi giụi đôi mắt ngái ngủ, sau đó cực kỳ không muốn mở ra một đường nhỏ, dò xét mấy lần mới từ từ ngồi dậy.

An Hoằng Hàn đã mặc xong long bào màu vàng, ngọc quan tơ vàng trên đầu đã sớm đội xong.

Hắn cúi người, hơi khom người, vuốt vuốt đôi tai lông xù của Tịch Tích Chi.

"Sống trong điện Bàn Long thật tốt đi, đừng có chạy lung tung." Trước kia nàng chỉ là con chồn nhỏ, rất nhiều người sẽ không xem nàng như chướng ngại vật của mình. 

Mà nay không giống xưa, nàng có được cái thân phận 'con người' trong sáng này, vậy không thể tránh khỏi rất nhiều chuyện.

Cũng không biết có nghe rõ ràng không, nói chung nàng lắc lắc đầu, hình như là gật đầu.

An Hoằng Hàn không làm sao được với nàng, lại sợ bộ dạng nửa hình người của nàng bị người ta nhìn thấy, cầm miếng khăn đen đội lên cho nàng, "Luôn luôn chú ý một chút, trong hoàng cung lắm thầy nhiều ma, một khi lộ tẩy thì trẫm cũng không thể giữ được nàng."

Cố ý dùng lời hù dọa tiểu hài tử, hắn thấy hai mắt nàng trợn to, dường như cơn buồn ngủ đã tan đi, mới yên tâm thu tay lại. 

Vừa định rời đi, hắn lại bỗng thấy cái đuôi sau lưng Tịch Tích Chu đong đưa, khuôn mặt lạnh lùng của hắn càng lạnh hơn: "Chẳng lẽ muốn trẫm chém cái đuôi kia đi mới biết giấu nó đi à?"

Tịch Tích Chi rất không có cốt khí mà ưỡn thẳng lưng, cái đuôi màu trắng bạc xù lông sau lưng từ từ chui vào làn váy.

Sắc mặt An Hoằng Hàn lúc này mới tốt hơn, sau đó ném ra ngon ngọt, "Đợi lát nữa trẫm phân phó thái giám đi ngự thiện phòng bảo bọn họ chuẩn bị một con cá Phượng Kim Lân cho nàng."

Biết tiểu hài tử này thích thứ gì nhất, cho nên hắn vô cùng dễ dàng dụ dỗ được nàng mặt mày rạng rỡ.

"Một lời đã định." Tịch Tích Chi xốc chăn bông, đồng tử lóe sáng rạng rỡ nhìn An Hoằng Hàn chằm chằm.

Mỗi tiếng nói cử động của hắn cũng bá đạo một cách tự nhiên. Hắn như chính là vương giả trời sinh, bất kể một câu nói, một động tác nào cũng có thể thể hiện ra uy tín của hắn, không ai dám khiêu khích ranh giới cuối cùng của hắn.

Cung nữ thái giám chuẩn bị cho Tịch Tích Chi một đống bánh ngọt, rất dễ để nàng xem như đồ ăn vặt mà ăn khi đói bụng.

Hôm nay sau khi hạ triều, An Hoằng Hàn cũng không trở về điện Bàn Long mà là đi ngự thư phòng xử lý chính vụ. Bởi vì hôm qua xuất cung du ngoạn tốn quá nhiều thời gian nên hắn có rất nhiều chuyện phải làm.

Tịch Tích Chi ngẩn trong điện Bàn Long, rảnh rỗi buồn chán liền muốn đi ra ngoài. Nhưng vừa nghĩ tới trên đầu mình có hai cái tai dài khác hắn người thường lại thu chân về, nhìn trời ngẩn người trên ghế mây tiếp.

Lâm Ân lẳng lẳng trông coi bên cạnh, tự nhủ tiểu hài tử này không nóng à? Trên đầu luôn trùm một cái khăn đen.

Tiếng bước chân truyền tới từ đằng xa, cái tai nhạy bén của Tịch Tích Chi run lên, mắt nhìn về phía cửa chính điện Bàn Long.

Theo tiếng bước chân tới gần, người xung quanh cũng nghe thấy. Lâm Ân rất buồn bực, lúc này lại có ai tới điện Bàn Long? Cho nên hắn thò đầu ra nhìn.

"Ơ... Lâm tổng quản ở đây à? Có phải bệ hạ cũng ở điện Bàn Long không?" Hoa phi bước từ xa tới gần, nàng xách làn váy, bước từng bước sen về phía này.

"Không có đâu, bệ hạ đang xử lý chính vụ ở ngự thư phòng." Mặt mày Lâm Ân cứng rắn khi nói ra những lời này.

Tịch Tích Chi cũng quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy trên mặt Hoa phi không có chút đau khổ nào. Chẳng phải tỷ ta vừa mất đệ đệ ư? Sao lúc này còn rảnh mà tới điện Bàn Long chơi?

Hoa phi liếc mắt liền nhìn thấy tiểu cô nương bên cạnh Lâm Ân, nhớ tới lời đồn đãi lan truyền gần đây, lập tức cười không nổi. Nàng thầm nghĩ cẩn thận, rốt cuộc tiểu cô nương này có lai lịch thế nào?

"Vị này chính là Tịch cô nương?" Hoa phi quen thuộc mà ngồi vào cái ghế bên cạnh, vừa ngồi xuống đã bắt chuyện với Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi sợ nhất là những nữ nhân như bọ cạp này, hận không thể tránh xa chừng nào tốt chừng đó, lập tức đứng lên, nói: "Hôm nay thời tiết rất tốt, ta ra ngoài phơi nắng, Hoa phi muốn chờ An Hoằng Hàn thì xin cứ tự nhiên."

Một tiếng 'An Hoằng Hàn' này lập tức khiến Hoa phi đổi sắc mặt.

Ai cũng biết tính cách An Hoằng Hàn bá đạo, ai dám gọi thẳng tục danh của hắn, vậy thì chẳng phải là tìm chết à? Ánh mắt Hoa phi nhìn Tịch Tích Chi không còn khinh thường mà là lộ ra chút địch ý.

Tịch Tích Chi bị nàng ta nhìn tới mức sợ nổi da gà, một khắc cũng không muốn ở lại đây. Còn chưa đi ra nàng đã bị bóng dáng Hoa phi chặn lại.

"Gần đây người được bàn luận nhiều nhất trong hoàng cung chính là Tịch cô nương. Như vậy, bệ hạ cũng không ở đây, chi bằng chúng ta nói chuyện nữ nhân một chút?" Khóe miệng Hoa phi mang theo ý cười nhưng nụ cười này không đạt tới đáy lòng.

Tịch Tích Chi nghe những lời 'khách sáo' này, lập tức cũng nghe ra hàm ý trong dó. Chẳng phải là muốn tìm nàng nói chuyện mà là chắc chắn nội dung cuộc nói chuyện không có hại cũng chẳng có chút lợi nào với mình.

Sao Tịch Tích Chi sẽ ngốc nghếch mà đồng ý?

"Ta và tỷ không quen. Trong hậu cung còn ba nghìn giai lệ khác mà, tỷ có thể đi tìm các tỷ ấy nói." Tịch Tích Chi lùi lại mấy bước, kéo khoảng cách với Hoa phi.

Tịch Tích Chi chưa từng giao tiếp với Hoa phi nhưng từng nghe nói không ít chuyện về nàng ta.

Ai không biết người nắm quyền trong hậu cung chính là Hoa phi? Đắc tội nàng ta, vậy chắc chắn cuộc sống trong hoàng cung không dễ chịu gì.

Hoa phi không ngờ Tịch Tích Chi sẽ từ chối mình một cách quả quyết như vậy, mặt hơi dài ra, "Bây giờ Tịch cô nương cũng sống ở hoàng cung, nói chuyện với bổn cung một lát, dù sao cũng chẳng có chỗ nào xấu, có phải không?"

Tịch Tích Chi lại không cho là như vậy. 

Nàng cũng không phải đám phi tử trong hậu cung, cần gì phải bước chân vào trộn lẫn trong đó?

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com