ZingTruyen.Info

Dưỡng thú thành phi- Cửu Trọng Điện

Chương 68: Thật giàu có

sontradooo


"Đại tỷ tỷ, muội biết chén canh này dùng nguyên liệu gì rồi. Tỷ viết giúp muội đi." Nàng vừa ợ vừa kêu người chủ trì tới.

Nữ chủ trì vừa định nhấc bút viết chữ thì Đông Phương Vưu Dục bên cạnh bỗng nói: "Khỏi phải viết, muội nói thẳng ra đi... ta bỏ cuộc. Ta thực sự không đoán ra được nguyên liệu của chén canh này."

Hắn đã dùng hết toàn lực mà suy nghĩ, chỉ tiếc vẫn không có bản lĩnh này. 

Vả lại, hắn tham gia lần tranh tài này chẳng qua là vì giúp vui mà thôi, cũng chưa từng nghĩ nhất định phải lấy được cái danh đệ nhất.

Ngay cả bệ hạ Phong Trạch cũng chịu lui xuống thứ hai, nếu hắn lấy cái danh đệ nhất, vậy chẳng phải cố ý quét mặt mũi của An Hoằng Hàn à?

Trong lòng hắn hơi cân nhắc. Luật Vân quốc và Phong Trạch quốc phải duy trì quan hệ hữu nghị bề ngoài. 

Bởi vì một khi quan hệ của hai quốc gia căng thẳng tan vỡ, vậy đều có ảnh hưởng vô cùng lớn tới mỗi nước.

Người chủ trì dời mắt về phía An Hoằng Hàn, hỏi: "Vị công tử này thì sao? Huynh xem thời gian một nén nhang sắp qua, huynh đã nghĩ ra đáp án chưa?"

An Hoằng Hàn chuyển khuôn mặt lãnh khốc về phía Tịch Tích Chi, có lẽ là nghĩ tới chuyện vui vẻ gì đó, khóe môi từ từ nhếch lên thành nụ cười, "Không nghĩ ra."

Một nén nhang từ từ cháy hết...

Mặt nữ chủ trì hơi cứng ngắc, "Vậy... vậy thì để vị tiểu muội muội này nói một chút về đáp án trước đi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của Tịch Tích Chi lắc lư, gật đầu, mở miệng nói ra một đống nguyên liệu. Thỉnh thoảng còn thêm quan điểm của mình, nói XX cùng với YY có thể khiến mùi vị càng đậm đà hơn để mọi người hiểu rõ về món ăn này.

Nữ chủ trì cầm đáp án vừa được đưa tới trong tay, nghe chuỗi tên Tịch Tích Chi nói ra thật cẩn thận. Càng đối chiếu thì nàng ta càng cảm thấy tiểu cô nương này lợi hại...

Không chỉ có thể nếm ra nguyên liệu sử dụng trong canh mà còn đưa ra vài chỗ chưa được.

"Vậy mà hoàn toàn đúng rồi! Danh hiệu đệ nhất lần so tài này chính là vị tiểu muội muội này."

Tiếng vỗ tay vang lên bôm bốp. Người vỗ tay chính là Đông Phương Vưu dục. Hắn nở nụ cười, "Giỏi... thật là rất lợi hại, tuổi còn nhỏ mà có thể có kiến giải độc đáo về món ăn như vậy."

Theo tiếng vỗ tay vang lên, những quần chúng khác cũng bắt đầu vỗ tay bốp bốp theo.

An Hoằng Hàn cũng nở nụ cười vui mừng, đi tới bên cạnh Tịch Tích Chi, ôm vai nàng, "Đừng quên thứ nàng nợ trẫm."

Tịch Tích Chi bị dọa sợ tới mức người run lên...

Một ngàn lượng bạc đủ để đầy một rương lớn. Cho nên để lúc mang đi dễ hơn, Phượng Tiên cư rất tri kỷ mà đổi thành ngân phiếu.

Nữ chủ trì cầm ngân phiếu trong tay, quơ vài cái trong không trung, "Xem ra hôm nay một ngàn lượng bạc của chúng ta phải đưa cho tiểu muội muội rồi! Bây giờ hài tử cũng không phải lợi hại binh thường. Nhìn xem, bộc lộ hết tài năng trong nhiều người dự thi như vậy, trở thành người chiến thắng cuối cùng."

Tịch Tích Chi thầm nghĩ, có lẽ phải đánh một dấu ngoặc kép cho chữ người thắng lợi này. Bởi vì An Hoằng Hàn nghĩ ra đáp án nhanh hơn nàng một bước, chẳng qua là bị nàng ngăn trở.

Cầm ngân phiếu đại tỷ tỷ đưa tới, nàng nhìn con số viết bên trên, tất cả tâm trạng buồn rầu đều bị quăng đi.

Sau đó nữ chủ trì nói rất nhiều lời khen ngợi, chỉ tiếc nàng không nghe lọt một câu nào. Tất cả tinh lực đều tập trung tới bên chiếu bạc. Lâm Ân đặt ba vạn hai, mà tỷ lệ đặt cược là 1:150, ước chừng lời 150 lần.

Vì rất nhiều người đặt bạc rải rác, cho nên khi tất cả tiền được gom lại một chỗ thì cao bằng ngọn núi nhỏ.

Tịch Tích Chi trợn mắt há hốc miệng mà nhìn đống bạc kia, chảy cả nước miếng.

Bên này người chủ trì vừa nói xong, nàng lập tức xông về phía chiếu bạc.

Lâm Ân bày ra khuôn mặt như khổ qua, nhiều bạc vụn như vậy, phải đưa về hoàng cung thế nào đây?

Tranh tài vừa kết thúc, rất nhiều người rời khỏi như thủy triều.

Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn cùng đi tới chiếu bạc...

Nhìn bạc trắng lóa và ngân phiếu, nàng nhanh chóng cầm lấy một thỏi bạc, nâng trong lòng bàn tay.

"Xem này... thắng rồi." Số bạc này đủ để nàng sống rất lâu!

Đông Phương Vưu Dục cũng đi theo sau, nhìn mắt tiểu cô nương híp lại thành một đường, không khỏi thầm nghĩ, thì ra là không chỉ là con mèo nhỏ tham lam mà còn là người vô cùng tham tiền.

An Hoằng Hàn nhìn nàng đầy yêu chiều, sắp tới lúc hắn thu phúc lợi rồi.

"Còn muốn tới tiền trang không?" Sợ mình sẽ không nhịn được mà bắt lấy tiểu hài tử hôn môi, An Hoằng Hàn dời đề tài.

Tịch Tích Chi nhìn một xe ngân lượng này, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái một chút.

"Ngô Kiến Phong, đánh xe ngựa tới tiền trang Duy Phú." An Hoằng Hàn ôm tiểu hài tử không muốn buông ra, kêu với bên ngoài.

Một tiếng này lập tức khiến hai người bên ngoài mờ mịt. Ngô Kiến Phong ngoảnh lại nhìn Lâm Ân, khẽ buồn bực mà nói: "Bệ hạ làm sao vậy? Một hồi muốn về cung, một hồi lại muốn đi tiền trang..."

Lâm Ân cũng đoán không ra, chỉ nói: "Chúng ta là nô tài, chỉ cần dựa theo những gì chủ tử phân phó mà làm."

Lâm Ân có thể bình an vô sự mà sống bên cạnh An Hoằng Hàn vài năm cũng là bởi vì lòng hiếu kỳ của hắn không mạnh, sẽ không tùy ý đoán suy nghĩ của An Hoằng Hàn như đám đại thần kia.

Thử hỏi ai sẽ lòng bày hết suy nghĩ của mình trần trụi trước mặt người khác? Tâm tư của đế vương là không thể phỏng đoán nhất.

Điều Lâm Ân làm tốt nhất chính là điều này.

"Khó trách trời sinh mạng ngươi là làm nô tài." Ngô Kiến Phong nói một câu đầy khinh bỉ, giơ roi ngựa lên, đánh vào lưng ngựa. Xe ngựa tăng tốc, nhanh chóng chạy về phía tiền trang.

Tịch Tích Chi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, an vị trong xe ngựa đếm bạc. Thật ra thì nàng cũng không muốn đếm, bạc như hòn núi nhỏ, ai đếm mà không phí sức? 

Nhưng toàn thân nàng không được tự nhiên, đặc biệt là lúc An Hoằng Hàn nhìn nàng thì trái tim vẫn đập dồn dập điên cuồng.

Hôm nay Từ lão đầu không có ở đây, nếu không chắc chắn đã hóa thành con chồn nhỏ để Từ lão đầu kiểm tra giúp một chút, xem có phải thân thể nàng đã mắc bệnh gì không.

Nhìn dáng vẻ căng thẳng bối rối của Tịch Tích Chi, trong lòng An Hoằng Hàn tràn đầy dịu dàng.

Tiền trang Duy Phú chính là tiền trang lớn nhất Hoàng Đô. Gửi bạc ở đây tuyệt đối có thể tin được.

Tịch Tích Chi vừa bước vào cửa đã nhìn thấy người làm trong tiền trang đang bận rộn.

Trên quầy có một người quản sự đang gảy bàn tính, thấy có người đến thì lập tức lộ ra nụ cười của kẻ buôn bán, "Mấy vị khách quan muốn lấy bạc hay muốn gửi bạc? Chọn tiền trang Duy Phú chúng ta là chính xác đấy."

"Chúng ta tới vì danh tiếng của tiền trang các ông. Ta muốn dùng bạc đổi chút ngân phiếu." Đầu Tịch Tích Chi thấp hơn quầy một khúc, phải ngẩng đầu lên nhìn người quản sự.

Mỗi khi tiền trang đổi ngân phiếu đều sẽ thu chút phí thủ tục. Cho nên nghe thấy có người muốn đổi ngân phiếu, chắc chắn tiền trang sẽ vỗ tay hoan nghênh.

Người làm nhìn tướng mạo tiểu cô nương này phi phàm, đặc biệt là quần áo trên người, vừa nhìn là biết tơ lụa thượng đẳng, cười đến mức càng thêm cố gắng, "Tiểu cô nương muốn đổi bao nhiêu?"

Tịch Tích Chi chớp mắt đầy nghi ngờ, "Ta cũng không rõ là bao nhiêu, nói chung ta có một xe bạc."

"Một xe...?" Người làm mở to mắt, không thể tin được, "Có một xe thật à?"

Đây là khoản buôn bán lớn bao nhiêu chứ?

Người làm nhanh chóng đi ra từ sau quầy, vẻ mặt tươi cười mà nhìn Tịch Tích Chi, "Tiểu cô nương để bạc ở đâu? Cuộc trao đổi này, chắc chắn chúng ta sẽ làm."

Lời của người làm càng nghe càng giống thương nhân lừa tiền tiểu hài tử. Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái đầy nghi ngờ. Nếu không phải đây là cửa tiền trang Duy Phú thật thì nàng còn cho rằng mình đã đi vào hắc điếm.

"Ở ngay ngoài cửa. Các ông phái người đi kiểm tra, đếm xem rốt cuộc có bao nhiêu." Tịch Tích Chi chỉ về phía cửa chính, ở đó có một chiếc xe ngựa đang đỗ.

Người làm vội vàng kêu người qua giúp đỡ, vén rèm xe lên nhìn thì thấy bên trong toàn là bạc vụn, ít nhất cũng có mấy trăm vạn lượng...

Tuy bọn họ làm việc nhiều năm như vậy ở tiền trang nhưng đây cũng là lần đầu tiên thấy có người cầm nhiều bạc tới đổi như vậy.

Tuy bọn họ làm việc nhiều năm như vậy ở tiền trang nhưng đây cũng là lần đầu tiên thấy có người cầm nhiều bạc tới đổi như vậy.

Người làm lắp ba lắp bắp mà hỏi: "Cô nương biết tổng cộng ở đây có bao nhiêu lượng bạc không?"

An Hoằng Hàn đứng bên cạnh Tịch Tích Chi, vẻ mặt băng hàn đầy khí thế khiến người ta nhìn mà sinh ra sợ hãi.

"Cũng là bởi vì không biết nên mới để các ông kiểm lại. Động tác nhanh chút, lát nữa chúng ta còn có chuyện phải làm." Tịch Tích Chi học An Hoằng Hàn, cố gắng giữ sắc mặt nghiêm nghị, nói với người làm.

Người làm nào có dám chậm trễ hai vị kim chủ này, luôn miệng vâng dạ ứng tiếng, lập tức phân phó người mang bạc vào.

Bởi vì số lượng bạc quá nhiều, bọn họ chia ra mang mấy lần mới chuyển hết và tiền trang, điều động năm sáu người làm chia ra đếm bạc.

Người làm của tiền trang bưng trà ngon lên, để mấy người An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi ngồi bên cạnh chờ bọn họ đếm ra kết quả.

"Nàng không sợ bọn họ tính kế nàng, tính thiếu số lượng bạc à?" An Hoằng Hàn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, vẫn không động tới chung trà. 

Hễ là xuất cung, hắn đều rất có lòng cảnh giác với trà nước bánh ngọt đưa tới, chưa bao giờ đụng vào những thứ này.

Thấy Tịch Tích Chi định nâng chung trà lên uống một ngụm, hắn cũng lập tức ngăn trở những không giải thích nguyên nhân.

Tịch Tích Chi sững sờ mà nhìn hắn, "Tính kế ta?" 

Vừa rồi nàng vẫn không nghĩ tới vấn đề này, khi An Hoằng Hàn nói ra mới lập tức phát hiện ra mình không thể lơi lỏng. 

Những thứ kia đều là bạc mà nàng chịu nhiều đau khổ mới thắng về, sao có thể để người khác tính kế?

Tịch Tích Chi ngoắc ngoắc ngón tay với đại tổng quản, để Lâm Ân cúi người, sau đó cúi xuống bên tai hắn, khẽ nói: "Lâm Ân, ngươi đi chú ý bọn họ đi."

Lâm Ân lau mồ hôi trên trán, thầm nói, sao trời sinh hắn lại có mạng vất vả chứ? Vừa nghỉ ngơi được một chút lại bị phái ra làm lao động tay chân rồi? 

Có điều thấy bệ hạ coi trọng tiểu hài tử này như vậy, đương nhiên Lâm Ân không dám phản bác ý của nàng. Hắn cung kính đáp lại một tiếng, "Vâng", rồi đi qua bên kia canh chừng.

Lần này Tịch Tích Chi hoàn toàn yên tâm, uể oải dựa vào ghế. Đôi đồng tử màu xanh da trời như báu vật đảo quanh khắp nơi, dường như với thứ gì cũng đều tràn đầy cảm giác mới lạ.

Đợi chừng một canh giờ đám người làm kia mới nói rõ số lượng bạc ra.

Người làm tính bàn tính, hạt châu vang lên lách cách, "Vừa rồi chúng ta đã kiểm lại, tổng cộng là 452 vạn lượng."

Tịch Tích Chi nghe mấy chứ này thì hết sức hài lòng. Vốn lúc Phượng Tiên Cư cho bạc đã sớm tính hết rồi. 

Để tiền trang Duy Phú đếm lại bạc, không phải chỉ có một nguyên nhân, chuyện này cho thấy chắc chắn họ là người thành thật.

Thấy bọn họ kiểm lại không nhiều không ít hơn, nàng đứng lên từ trên ghế, "Vậy thì đổi đi."

"Vâng, đúng." Người làm vội vàng gật đầu, phân phó người trông coi sổ sách vào lấy ngân phiếu.

May mà bình thường tiền trang bọn họ trữ nhiều ngân phiếu, bằng không hôm nay miếng thịt béo này nhất định không nuốt trôi được.

Người làm trông coi sổ sách cầm một chồng ngân phiếu ra, "Mỗi tấm ngân phiếu là một vạn lượng bạc chẵn. Mỗi nơi đều có cửa hiệu của tiền trang Duy Phú chúng ta, cho nên cô nương ó thể tùy ý đổi. Phí thủ tục đổi ngân phiếu là 1%, cho nên tổng số ngân phiếu ở đây là 445 vạn năm ngàn hai. Mời cô nương nhận lấy."

Người làm cung kính đưa ngân phiếu cho Tịch Tích Chi. Nàng vươn tay nhận lấy, chỉ cảm thấy bỗng nhiên giàu có khiến nàng thấy không thật.

"Thời gian không còn sớm, chúng ta phải trở về." An Hoằng Hàn từ từ đứng lên. 

Trong hoàng cung còn nhiều chính vụ chờ hắn phê duyệt, nếu không trở về thật e rằng tối nay phải thức trắng đêm thẩm tra xử lý tấu chương rồi.

Ra ngoài hơn nửa ngày, hôm nay Tịch Tích Chi cũng đã chơi đủ. Hơn nữa hôm nay kiếm được bạc, cho nên nàng không phản kháng chút nào, vô cùng nghe lời mà đi theo hắn cùng trở về.

------

Nửa ngày không ở trong hoàng cung, tấu chương tích lũy khá nhiều rồi. An Hoằng Hàn bước vào hoàng cung liền đi thẳng tới ngự thư phòng. 

Tịch Tích Chi là cung nữ 'tùy thân' đương nhiên cũng bị lôi đi cùng. Trong ngực nàng cất mấy trăm vạn lượng ngân phiếu, lúc bước đi đều cảm thấy lâng lâng.

An Hoằng Hàn ngồi sau án thư, chấp bút viết. Mà Tịch Tích Chi thì ăn một đĩa bánh ngọt, vừa đếm ngân phiếu của mình, trong đầu suy nghĩ lát nữa nên giấu ở chỗ nào.

Cuối cùng, nàng vẫn quyết định giấu ở trong chậu Phượng Minh bằng ngọc lưu ly. Vừa về tới điện Bàn Long nàng lập tức định chui vào gầm giường giấu đồ.

Nhưng bây giờ có một chuyện đau đầu là chui gầm giường hơi bất tiện. Nàng thò đầu xem xét bốn phía điện Bàn Long đang không có cung nữ thái giám. 

Nàng thúc giục linh lực, biến thành con chồn nhỏ lần nữa. Lập tức quần áo trên người như quả bóng cao su xì hơi, rơi xuống trong nháy mắt.

Trong vạt áo xốc xếch là một cục tròn tròn mập mạp nho nhỏ.

Con chồn nhỏ màu trắng bạc mập hơn tháng trước một vòng, người cũng hơi lớn lên. Đẩy chồng ngân phiếu, nàng giấu từng tờ một vào chậu Phượng Minh bằng ngọc lưu ly.

Nàng rũ rũ lông, mấy ngày nay làm người đã quen, bỗng lại biến trở về động vật bốn chân nên hơi không quen, lúc đi thì đông lay tây lệch.

Đang định biến thân về thì ngoài cửa bỗng truyền tới một loạt tiếng bước chân. Nàng lập tức bất động, thò đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy Lâm Ân và Ngô Kiến Phong và tất cả nô tài đều vào.

An Hoằng Hàn đi phía trước, long bào màu vàng kim vô cùng chói mắt.

Vừa vào tới không lâu hắn liền nhìn thấy quần áo tán loạn trên đất. Sắc mặt hắn khẽ thay đổi, cau mày, thầm nghĩ chẳng lẽ con chồn nhỏ lại đột nhiên biến trở về? Nghĩ tới tiểu nhân nhi đáng yêu kia, hắn vẫn vô cùng không nỡ.

Nhưng dù biến trở về thì hình thú của Tịch Tích Chi cũng vô cùng khiến người yêu mến.

Lâm Ân là người đầu tiên nhìn thấy con chồn nhỏ dưới gầm giường, kinh ngạc mà hô to gọi nhỏ: "Bệ hạ... con chồn Phượng... Phượng Vân trở về! Người nhìn đi, ở dưới gầm giường."

Ánh mắt mọi người đều chuyển về phía gầm giường, chỉ nhìn thấy một cục màu trắng lớn cỡ bàn tay, ôm chặt cột đầu giường, đôi đồng tử màu xanh da trời đang nhìn về phía bên này.

Dáng vẻ đáng yêu khiến mọi người nghiêng ngả.

Biểu hiện của Lâm Ân là cao hứng chân thành nhất, nụ cười nơi khóe môi chưa từng ngừng. 

Mà ánh mắt bọn họ nhìn thấy một đống quần áo trên mặt đất thì hơi buồn bực. Rõ ràng quần áo này là của hài tử kia, sao bỗng cởi ra ném ở đây?

Nhưng không ai quan tâm tới vấn đề này, bởi vì con chồn Phượng Vân bệ hạ cưng chiều nhất đã trở về!

Vốn Lâm Ân còn đang suy nghĩ, nếu con chồn Phượng Vân không về nữa thì có nên kêu người đi tìm không. Mà hôm nay, con chồn Phượng Vân bình an trở về điện Bàn Long, bọn họ cũng yên tâm.

Tịch Tích Chi bước từng bước nhỏ ra khỏi gầm giường.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn không có chút cảm xúc, chỉ ôm lấy con chồn nhỏ, nâng trong lòng bàn tay, vuốt vuốt trán nó đầy cưng chiều.

"Đợi lát nữa trẫm mới hỏi nàng nguyên nhân, bây giờ ăn tối trước."

Giọng lãnh khốc của An Hoằng Hàn bay bổng, tất cả mọi người tự giác cúi đầu.

Tịch Tích Chi nằm trong lòng hắn, tự hỏi, sao lúc mình là hình người thì chỉ cần hắn làm ra một động tác thân mật nhỏ xíu nào thì trái tim đã đập thình thịch? Mà khi là hình thú thì tất cả động tác thân mật của hắn lại có vẻ tự nhiên như vậy?

Nàng suy nghĩ thật lâu nhưng từ đầu tới cuối không nghĩ ra huyền cơ trong đó.

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info