ZingTruyen.Com

Dưỡng thú thành phi- Cửu Trọng Điện

Chương 65

sontradooo


Khu buôn bán rất náo nhiệt, đủ loại tiểu thương thét to trên đường, người ra người vào tửu lâu khách điếm hai bên rất đông.

An Hoằng Hàn nắm tay Tịch Tích Chi đi trên đường, Lâm Ân và Ngô Kiến Phong một phải một trái đi theo.

Tịch Tích Chi thấy gì cũng mới lạ, hễ là thứ không biết thì nhất định phải hỏi rõ ràng mới bằng lòng đi tiếp.

Nàng hỏi nhiều nhất là các thứ đồ nho nhỏ, còn có một ít món ăn vặt đặc sắc.

Nhìn thấy một miếng ngọc thạch khắc trúc xanh, nàng nhìn thêm vài lần nhưng không nói muốn mua.

An Hoằng Hàn bên cạnh đã lấy lên, nói: "Trả tiền."

Lâm Ân biết hôm nay xuất cung, chắc chắn cần dùng tới bạc, cho nên hôm qua chuẩn bị chút bạc vụn bỏ vào túi. Hắn lấy một thỏi bạc vụn ra, đưa cho tiểu thương.

Tiểu thương thấy đối phương ra tay hào phóng, cúi đầu khom lưng nịnh nọt: "Nếu không thì mấy vị khách quan xem thêm một chút? Chỗ này của ta còn có vài thứ đồ chơi nhỏ, tuyệt đối là đồ tốt."

Tịch Tích Chi cầm mấy miếng ngọc thạch hình bầu dục, trong suốt sáng long lanh, tuy nhìn khá đẹp nhưng thứ này lại không đáng tiền, vừa nhìn liền biết là dùng ngọc thạch cấp thấp làm giả thành hàng thượng đẳng.

Một mặt ngọc thạch khắc hai cành trúc xanh, chi chi tiết tiết, xanh biêng biếc lại có lực. Trên đầu miếng ngọc thạch dùng một sợi dây đỏ cột, không hề hoa lệ.

Đương nhiên không thể tin lời tiểu thương. Ai cũng nói bà Vương bán dưa mèo khen mèo dài đuôi, ai biết tiểu thương này nói thật hay giả? Nếu muốn mua đồ tốt thì phải dựa vào nhãn lực của mình.

Xoay người, nàng lại đi dạo tiếp với An Hoằng Hàn.

Nàng vuốt ve miếng ngọc thạch nhỏ trong tay, chu môi, "Dùng mười lượng bạc mua thứ này, hơi lỗ."

Xúc cảm của miếng ngọc thạch này không tốt như ngọc thạch trong hoàng cung. Sờ ngọc thạch thượng đẳng đã quen, nàng cũng ít nhiều nhận ra được sự khác nhau.

Mặt An Hoằng Hàn không chút thay đổi, thờ ơ, thản nhiên mà "Ừ" một tiếng, dường như không đặt chuyện này trong lòng.

Tịch Tích Chi cho rằng tự tìm mất mặt, vẫn không nhịn được mà nói: "Lần sau đừng thấy ta nhìn cái gì cũng mua. Tuy thứ này đẹp mắt nhưng không đáng cái giá này."

Nghĩ tới mười lượng bạc này, nàng còn đau lòng thay hắn. Để mấy tiểu thương kia kiếm lời, không bằng đưa bạc cho nàng.

"Thật là một tiểu hám tiền, chỉ là mười lượng bạc mà thôi." An Hoằng Hàn vươn tay phất tóc trên trán nàng, để tóc mai không che mắt nàng.

Tịch Tích Chi ra sức lẩm bẩm hai tiếng, "Người có biết mười lượng bạc có thể đổi được bao nhiêu thứ không? Rất nhiều bách tính ngay cả ấm no cũng không làm được, mười lượng bạc đủ cho họ sống mấy tháng. Chúng ta càng mua thứ như vậy thì càng thúc đẩy những người đó bán hàng giả."

Biết tiểu hài tử nói rất có lý, An Hoằng Hàn không phản bác. Nhưng thật thật giả giả trên đời, sao có thể nhìn thấu hết?

Hoàng Đô Phong Trạch quốc rất sầm uất, người đến người đi, thỉnh thoảng có tiếng bánh xe ngựa vang lên.

Tịch Tích Chi thật vất vả mới ra được một lần, đương nhiên phải chơi cho đủ vốn. 

Đông nhìn một lát, tây xem một chút, bạc trong túi Lâm Ân càng ngày càng ít, đồ Ngô Kiến Phong cầm trong tay càng ngày càng nhiều.

Nhìn trúng chút bánh ngọt mới mẻ, nàng lại tạm thời ăn không vô, sẽ dùng giấy dầu gói lại, để Ngô Kiến Phong cầm, chờ sau khi hồi cung thì từ từ giải quyết tiếp những vật phẩm càn quét được này.

Bỗng một mùi thơm ngào ngạt bay vào mũi, nàng híp híp mắt. Tưởng rằng đây là mùi thơm của thức ăn ngon tỏa ra, kéo kéo ống tay áo An Hoằng Hàn, đi về phía bên kia.

Đồ Ngô Kiến Phong cầm trong tay đã sắp cao tới vai hắn. Hắn đặt cằm lên đống đồ, đề phòng bị đổ, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo. Rõ ràng hắn là thị vệ, sao bỗng trở thành gã sai vặt cầm đồ.

Thật không biết những thứ này có ích gì? Tuy là đồ chơi nho nhỏ, cho dù tặng người ta cũng không cầm trong tay được. Còn có cả vài cái trống bỏi, cái này dùng làm gì ? Tiểu hài tử ba tuổi chưa chắc đã chơi.

Dựa theo mùi thơm dẫn đường, Tích Tịch Chi càng ngày càng tới gần mục tiêu. 

Nhưng cách càng gần thì nàng càng cảm thấy hơi kỳ lạ, hương thơm này khiến người thần hồn điên đảo, rốt cuộc là thứ gì ?

"An Hoằng Hàn,  huynh có ngửi thấy mùi gì không?" Nàng khó tin mà giật giật ống tay áo hắn.

Hắn nhíu mày ngay lập tức, vừa mới nhìn rõ ràng càng đi càng hoang vắng thì hắn đã hơi mơ hồ.

Nghe nàng hỏi vậy thì trong lòng lập tức đề cao cảnh giác.

"Không ngửi thấy gì."

Ngô Kiến Phong và Lâm Ân cũng không thấy đầu mối gì, vô cùng nghi ngờ. Ở đó có mùi gì à?Chẳng lẽ nàng ngửi lầm rồi?

Nàng cố gắng hít mũi một cái, mùi hương này nồng như vậy đậm như vậy, sao lại không ngửi thấy?

Chẳng lẽ có thứ gì mà người phàm không cảm giác được?

Mấy ngày gần đây linh lực của Tịch Tích Chi lại tăng thêm một chút, cũng bắt đầu tu luyện pháp thuật. Gặp mấy yêu tinh đơn giản còn có thể chống được một lúc, nếu gặp phải yêu tinh lợi hại thì nàng không có cách nào.

Bọn họ dừng trước một tòa nhà, nàng cố gắng phân biệt chữ trên tấm biển, muốn đọc lên nhưng khả năng có hạn, nàng không nhận ra chữ nào cả.

Lâm Ân bên cạnh vô cùng kinh ngạc mà kêu thành tiếng: "Đây chẳng phải là nhà Lưu Thượng thư ư?"

Ba chữ Lưu Thượng thư lập tức khiến Tịch Tích Chi nhớ tới vị Hoa Quý phi kia .

Nàng nói với An Hoằng Hàn bằng giọng chua lè: "Là nhà nhạc phụ huynh."

Vị chua trong giọng nói, ngoài bản thân Tịch Tích Chi không phát hiện ra, những người khác đều nghe rõ mồn một.

An Hoằng Hàn nở nụ cười, tuy nàng vẫn còn trong giai đoạn u mê nhưng đã biết ghen, vậy chứng tỏ trong lòng là có hắn. An Hoằng Hàn chưa từng cảm thấy trong lòng sung sướng như vậy, vươn tay nhéo khuôn mặt tiểu hài tử.

"Sao nàng lại chạy tới đây?" An Hồng Hàn vô cùng rõ rằng Tịch Tích Chi chạy tới đây cũng không phải vô tình.

Hương thơm này là gì? Lại xảy ra chuyện gì?

An Hoằng Hàn không thích có thứ gì vượt ra khỏi tầm kiềm soát của hắn.

Hắn thích một mình nắm lấy quyền lực và cũng có năng lực đó, để chuyện chỉ tiến hành theo khống chế của hắn.

Nói chuyện hơi bất tiện, hai hàng lông mày thanh tú của Tịch Tích Chi hơi cau lại: "Chúng ta qua kia nói."

Ý là sẽ lặng lẽ nói cho An Hoằng Hàn.

Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đều rất kinh ngạc nhưng vẫn duy trì im lặng.

An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi tới chỗ không người, Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đứng cách đó hơn mười thước.

Xác định bọn họ không nghe được, nàng mới từ từ nói: " Nhất định là trong đó có thứ gì đó, ta không phân biệt được là yêu hay là ma, nhưng nhất định không phải là thứ tốt."

Hương thơm này rất không bình thường. Trước kia nàng đều sống trong rừng sâu núi thẳm, ở đó lại có sư phụ bày trận pháp, cực ít có yêu tinh có thể tiến công, cho nên nàng cũng không tiếp xúc nhiều với những thứ này.

An Hoằng Hàn nghiêm túc lắng nghe, có thâm ý khác mà nhìn về phía Lưu phủ. Xem ra gần đây lão gia hỏa Lưu Thượng thư kia lại không an phận.

Chẳng lẽ là muốn báo thù cho nhi tử ông ta? Nhưng nghĩ lại một chút, lấy tính tình thận trọng của Lưu Huy thì nào dám có dũng khí đối nghịch với mình?

Không phải bởi vì chuyện này, vậy chắc chắn là có chuyện khác.

"Mùi thơm này... " Tịch Tích Chi cố gắng nhớ lại những thứ sư phụ dạy trước kia, cau mày vắt óc suy nghĩ hồi lâu, bỗng một luồng linh quang thoáng qua đầu nàng. 

Nàng khiếp sợ, hạ thấp giọng nói: "Mùi thơm này... có lẽ là có người đang luyện đan!"

Luyện đan? Vậy chắc chắn là yêu tăng hoặc là yêu đạo.

Mà nguyên liệu dùng để luyện đan, Tịch Tích Chi cũng không rõ lắm. Điều này phải xem đối phương định luyện chế đan dược gì...

"Chúng ta vào xem một chút?" Ở bên ngoài đoán mò không bằng đi vào tìm hiểu thực hư. Tịch Tích Chi nhìn An Hoằng Hàn chằm chằm, chờ hắn ra quyết định trước.

Hắn nắm tay nhỏ bé của nàng sắc mặt không thay đổi, "Với linh lực của nàng, sau khi đi vào có thể đánh bại yêu tăng yêu đạo này không? Ta thấy không chừng còn bị người ta bắt đi luyện đan, trước bình tĩnh đã tuần sau sẽ phái người điều tra một phen. Hôm nay chúng ta xuất cung là để du ngoạn, về chuyện này giao cho trẫm đi, tạm thời đừng nghĩ nữa."

Làm chuyện gì cũng không nên bứt dây động rừng. Mục đích Lưu Thượng thư luyện đan là gì, bọn họ tạm thời còn chưa biết. 

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng! An Hoằng Hàn tuy tàn bạo lãnh khốc nhưng tính nhẫn nại tuyệt đối vượt qua gấp mấy lần người bình thường.

Từ phương diện nuôi dưỡng Tịch Tích Chi là có thể nhìn ra tính nhẫn nại của hắn tốt cỡ nào. Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm không nhịn được mà làm rõ rồi.

Tịch Tích Chi vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ. Mùi thơm này quá mức nồng, rất rõ ràng là không bao lâu nữa đan dược sẽ ra lò.

"Lát nữa tranh tài sẽ bắt đầu, nàng muốn xen vào việc người khác trẫm cũng không cản. Nhưng một khi tranh tài qua đi, trẫm sẽ không ra ngoài với nàng nữa." Giọng nói lãnh khốc không lên xuống của An Hoằng Hàn ẩn ẩn ý nhắc nhở nàng rằng qua thôn này sẽ không có điếm nào nữa.

Sau khi nàng suy đi nghĩ lại, cố đè ý nghĩ xen vào việc người khác trong đầu xuống, "Vậy chúng ta nhanh tới Phượng Tiên cư đi."

Chờ tới khi tới đó, nàng nhất định phải thoải thoải mái mái mà ăn một bữa, còn tiện thể thắng một lượng bạc về.

Tuy nàng không kén ăn nhưng miệng cũng nổi tiếng là có lưỡi vàng, chỉ cần vào miệng nàng mùi vị gì cũng có thể nhận ra, kiếp trước, sư phụ ít nói những lời này nhất.

An Hoằng Hàn đứng tại chỗ búng tay hai cái.

Nàng không hiểu mà nhìn động tác này của hắn.

Hắn nói với không khí: "Phái người canh chừng động tĩnh trong Lưu phủ, nếu có gì dị thường báo lại lập tức."

Lần này nàng đã hiểu, Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đứng đằng xa, hắn không thể gọi ảnh vệ ra, cho nên chỉ có thể phân phó với không khí. Tóm lại ảnh vệ nghe thấy được, chắc chắn sẽ đi làm .

Thấy hắn để ý chuyện này như vậy, nàng không lo lắng nữa, thúc giục hắn nhanh tới Phượng Tiên cư.

Phượng Tiên cư nằm ở khu vực trung tâm Hoàng Đô, ở đây người lui tới nhiều nhất, lượng người đi lại lớn nhất.

Mấy người Tịch Tích Chi vừa tới đây đã thấy đám người nhốn nha nhốn nháo, chen vai ở cửa Phượng Tiên cư lại càng đứng đầy người, ngay cả chỗ phía ngoài cũng không có khe hở nào.

Đám cung nữ kia không lừa nàng thật, nhìn trận thế này một chút xem, nếu không phải tới sớm sợ rằng ngay cả cửa cũng không chen vào được

"Làm sao bây giờ?" Lấy thân thể nho nhỏ này chen vào, chờ chen được thì e rằng đã bẹp như lá trúc rồi!

Lâm Ân cũng bị dọa sợ tới mức run lên, "Bệ hạ, nếu không chúng ta đi vào từ cửa sau?"

Suy nghĩ của Ngô Kiến Phong không nhanh nhạy bằng Lâm Ân, thấy trận thế này đã sớm bị dọa tới mức không có cách gì.

An Hoằng Hàn hừ lạnh lùng, nói: "Chúng ta cũng có thể nghĩ ra được đi vào từ cửa sau, chẳng lẽ người khác không nghĩ ra?"

Cho dù đi tới cửa sau, e rằng chỗ đó cũng kín người.

Phượng Tiên cư là một công trình kiến trúc hình tròn, tổng cộng có ba tầng, tầng thứ hai và tầng thứ ba đều là nhã gian, tầng càng cao thì càng cần nhiều bạc.

An Hoằng Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực dường như đã nghĩ ra cách gì, chỉ nói một tiếng: "Đi theo."

Tay phải ôm lấy vai Tịch Tích Chi, hắn bay lên không, vận khinh công, bay về phía lầu hai Phượng Tiên cư. Xung quanh lầu hai có rất nhiều cửa sổ mở rộng, rộng hơn nửa thước, đủ để người đi qua.

An Hoằng Hàn cậy vào võ công tốt, điểm mũi chân lên vai người đen đen phía dưới trên đường, đạp thẳng mà lên.

Tịch Tích Chi lại cảm thán lần nữa, không ngờ lại được lính hội cảm giác 'Bay' thêm một lần, lại là nhờ sức An Hoằng Hàn. Hai cái tay nhỏ bé ôm chặt cổ hắn, đề phòng mình té xuống. 

Đám dân chúng phía dưới thấy có người 'bay' thì nhìn sang bên này đầy tò mò.

Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Lầu hai cách mặt đất ít nhất bảy tám thước, nhưng cũng không biết vì sao nghĩ tới chuyện kề sát vào hắn, nàng không sợ hãi chút nào. Dường như nàng biết rất rõ rằng nhất định hắn sẽ bảo vệ mình, sẽ không để cho mình bị thương.

Một cánh cửa sổ trên nhã gian lầu ba mở rộng ra, thoáng hiện bóng dáng người màu trắng đứng cạnh cửa, lẳng lặng nhìn một màn xôn xao phía dưới.

Giọng nói từ tính lại dịu dàng khiến người ta cảm thấy như được tắm gió xuân.

"Còn tưởng rằng muội ấy sẽ không tới đây chứ? Thì ra là chỉ không muốn đi cùng bản điện." Thở dài bất đắc dĩ, Đông Phương Vưu Dục nhìn hai người ôm nhau giữa không trung, trong mắt lóe lên cảm xúc khác thường.

An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi nhảy lên lầu hai rất thuận lợi, sau khi nhảy vào cửa sổ thì dọa người bên trong sợ tới mức thét chói tai từng hồi.

"Câm miệng!" Quát một tiếng, giọng An Hoằng Hàn lạnh lùng, dọa mọi người sợ tới mức rùng mình một cái.

Khách nhân bên trong nhã gian không chịu nổi khí thế cường đại của An Hoằng Hàn, tất cả im như ve sầu mùa đông.

Ngô Kiến Phong cõng Lâm Ân, theo sát vào.

Lâm Ân hơi có chứng sợ độ cao, cho nên lúc đặt chân lên sàn nhà, tay chân còn hơi run rẩy, "Hù... hù chết lão nô rồi."

"Nhìn chút tiền đồ của ông kìa." Ngô Kiến Phong không đề phòng mà hừ lạnh một tiếng, nói đầy khinh thường.

Tịch Tích Chi nhìn không quen tác phong của hắn, thừa dịp hắn không chú ý thì hung hăng liếc xéo hắn một cái.

 Ỷ vào võ công mình cao cường, nhục mạ người già trẻ em yếu đuối, cũng không phải là anh hùng.

"Lâm Ân, đưa một chút ngân lượng cho bọn họ." An Hoằng Hàn phủi phủi vạt áo của mình, sau đó sửa sang lại miếng khăn đen che trên đầu cho tiểu hài tử.

May mà lúc hắn vận khinh công cố ý dùng tay còn lại đè miếng khăn đen lại, nếu không đã bị lộ rồi.

Lâm Ân mới hoàn hồn từ dư âm của kinh sợ, liền nghe được câu này, ngón tay run run luồn vào áo, lấy ra một túi ngân lượng, khách khí mà nói với những khách nhân kia: "Chủ nhân nhà ta mượn qua, thông cảm cho."

Một túi bạc này có ít nhất một trăm lượng, mấy khách nhân kia nhìn thấy mà cười như hoa nở. Vốn lần này bao nhã gian tốn không ít tiền, thấy có người đưa bạc cho bọn họ, ai sẽ mất hứng ?

Một khách nhân trong đó hai mắt tỏa sáng cầm túi tiền, ha ha cười nói: "Không... không sao, huynh muốn mượn đường thì cứ tùy tiện mà mượn."

Dù sao kiếm được bạc, ai không muốn chứ?

"Lâm Ân, dẫn đường." An Hoằng Hàn tựa như không nhìn thấy, tuyệt không tiếc chút bạc này.

Hắn chính là đế vương Phong Trạch quốc, ai dám nói giàu qua cả hắn? Một trăm lượng trong mắt hắn chỉ là một con số nhỏ, có lẽ ngay cả số lẻ cũng không hơn.

Có lẽ người tiếc bạc duy nhất chỉ có mình Tịch Tích Chi.

Hành lang lầu ở Phượng Tiên cư được chạm rỗng ở giữa, từ tầng thứ hai tầng thứ ba có thể nhìn thấy cảnh tượng ở tầng thứ nhất. Trước đây ở giữa lầu một đều bày bàn, nhưng hôm nay lại tạp thành đài tranh tài.

Tịch Tích hi vừa đi theo An Hoằng Hàn qua hành lang Phượng Tiên cư, vừa quan sát bố cục ở đây. Không hổ là tửu lâu đệ nhất Hoàng Đô, những thứ kia, tuy không tinh mỹ bằng trong ung nhưng cũng coi như vô cùng hiếm thấy trong dân gian rồi.

Chuyện khiến người ta thấy vui tai vui mắt chính là tiểu nhị ở đây đều là mỹ nam mặc đồng phục. Mới một lát mà nàng đã nhìn thấy nhiều tuấn nam rồi!

Cười khúc khích, nàng thò đầu nhìn liên tục.

"Chảy nước miếng kìa." An Hoằng Hàn lạnh lùng nói, bóp vai tiểu hài tử một cái, ý bảo nàng thu bớt biểu cảm lại.

Dùng ánh mắt đắm đuối nhìn hắn cũng thôi đi, lại dám dùng ánh mắt như thế mà nhìn người khác...

Trong lòng An Hoằng Hàn cực kỳ khó chịu, mơ hồ bắt đầu hối hận không nên đưa nàng tới Phượng Tiên cư. Nhìn xem, vừa mới vào mà đã nhìn đám tiểu nhị kia không gián đoạn, chẳng lẽ bề ngoài hắn anh tuấn như vậy mà còn không để nàng nhìn đủ?

Nàng nâng tay áo bên phải lau nước miếng, lau một nửa, không phát hiện khóe môi ướt, nước đâu ra? Bỗng nàng trợn to mắt, xù lông, "Ta mới không chảy nước miếng."

Vai Lâm Ân không nhịn được mà hơi giật giật, thảo nào bệ hạ thích tiểu hài tử này như vậy, không ngờ lại thú vị như thế.

Lâm Ân dẫn đường, đi lên tầng thứ ba.

Trong mỗi một nhã gian có bố trí một lan can hướng về phía trung tâm Phượng Tiên cư, cách lan can không xa bày bàn ghế. Những khách nhân ngồi ở đây có thể thấy rõ mồn một động tĩnh ở lầu một.

"Chính là đây." Lâm Ân đẩy cửa ra, cung kính mời An Hoằng Hàn vào trước.

Phân phó tiểu nhị dâng trà, đưa bánh ngọt lên.

An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi ngồi trên ghế. Góc nhìn gian nhã gian này của bọn họ vô cùng tốt, vừa hay có thể nhìn thấy chính diện lầu một.

Hai tiểu nhị bưng bánh ngọt và trà vào, thấy người ngồi bên trong có tướng mạo xuất chúng, tất cả đều kinh ngạc trong chớp mắt. 

Hôm nay người tới Phượng Tiên cứ có rất nhiều nhân vật lớn, chỉ riêng quần áo trang sức của một lớn một nhỏ trước mặt cũng có thể đoán được chắc chắn thân phận không thấp.

"Mời dùng từ từ." Tiểu nhị bày bánh ngọt lên bàn.

Đồng tử Tịch Tích Chi lóe sáng, nhìn tiểu nhị chằm chằm không tha, bỗng nói một câu: "Tiểu ca, huynh bao nhiêu tuổi?"

Thấy tiểu hài tử nói chuyện với mình, tiểu nhị kia ngẩn người, một chút ý cười hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú, "Năm nay tiểu nhân hai mươi."

Miệng Tịch Tích Chi cười làm hiện ra hai má lúm đồng tiền, "Có gia đình chưa? Nhà ở đâu? Tên họ là gì?"

Tiểu nhị không rõ hỏi chuyện này làm gì, vẻ mặt hơi xấu hổ, có điều tôn chỉ phục vụ của bọn hắn ở Phượng Tiên cư là nhất định phải làm cho khách quan hài lòng.

"Tiểu nhân còn chưa lấy vợ, nhà ở phố tây, sống ở..."

Tiểu nhị còn chưa nói hết thì sắc mặt An Hoằng Hàn đã u ám rất đáng sợ, lạnh lùng mà nói: "Đi ra ngoài!"

Hai chữ hùng hồn mạnh mẽ dọa tiểu nhị sợ tới mức tay cầm khay run run, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra ngoài.

Tịch Tích Chi không hề biết sai, rất thất vọng mà bĩu môi, "Người ta còn chưa hỏi xong mà?"

"Làm trò trước mặt trẫm, quyến rũ nam nhân, có hỏi xem trẫm có đồng ý không chưa?" An Hoằng Hàn nhéo mạnh khuôn mặt phúng phính của tiểu hài tử, vẻ mặt lạnh băng băng.

Tịch Tích Chi không biết phải làm sao để hất cái tay kia ra, nhưng khi thấy bộ mặt tức giận này của hắn thì không có can đảm đó, "Ta... Ta quyến rũ chỗ nào?"

Nàng đang nghiêm chỉnh sống như một tiểu hài tử! Huống hồ dù nàng quyến rũ nam nhân, còn cần phải báo cáo à?

"Còn nói không có?" Giọng nói lạnh lùng của hắn khựng lại, sau đó nói tiếp: "Vậy nàng hỏi nhiều vấn đề vậy làm gì? Có cần hỏi trong nhà hắn có mẹ già vợ con nữa hay không?"

Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi, kêu lên đầy kích động: "Dù muốn quyến rũ thì cũng phải quyến rũ người nhiều bạc như huynh trước. Huynh vừa suất, thân phận lại cao, ai lại bỏ gần tìm xa chứ!"

Khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười, nhưng nụ cười này khiến người ta không đoán ra được hàm nghĩa trong đó.

"Thì ra là nàng còn biết trẫm tốt?" Từ từ buông khuôn mặt bị nhéo đỏ của tiểu hài tử ra, hắn nói: "Nếu nàng muốn quyến rũ trẫm, trẫm cho phép nàng đấy."

Ba người có mặt ở đây sững sờ tại chỗ, nhìn thẳng vào An Hoằng Hàn chằm chằm.

Một tiểu hài tử nào đó đỏ mặt, ấp úng mà nói: "Ai... ai muốn quyến rũ huynh!"

"Nếu nàng bằng lòng, bất cứ lúc nào trẫm cũng hoan nghênh nàng tới quyến rũ." Lời gần như là tán tỉnh được thốt ra từ trong miệng An Hoằng Hàn. 

Mỗi một câu không rời hai chữ 'quyến rũ', vẻ mặt không xấu hổ chút nào, như đang nói lý với người khác vậy, nói tới vô cùng nghiêm túc.

Tịch Tích Chi xấu hổ rụt đầu vào cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực trắng nõn nà, tràn đầy lực hấp dẫn cực lớn, dụ An Hoằng Hàn vươn tay ra bóp.

Hắn cũng làm vậy thật, còn khen ngợi một câu: "Da rất mềm."

Có thể không mềm à? Nàng thầm mắng trong lòng, cũng không nhìn xem thân thể này mới mấy tuổi. Bây giờ nàng non nớt như măng mới mọc vậy.

"Bệ hạ, sắp bắt đầu tranh tài." Lâm Ân khẽ thông báo, ánh mắt nhìn đài tranh tài sôi nổi phía dưới, "Chúng ta có nên cược một chút không?"

Trước kia Tịch Tích Chi chưa từng tham gia cuộc so tài này nên không hiểu mà hỏi: "Cược gì cơ?"

An Hoằng Hàn nhìn Lâm Ân, để hắn giải thích.

"Cái gọi là đánh cược chính là cược xem ai thắng. Đây là lúc tranh tài ở Phượng Tiên cư, đặc biệt mở ra đánh cuộc. Người nhìn bên kia chút đi..." 

Ngón tay Lâm Ân chỉ về phía mái hiên bên phải lầu một, ở đó bày một chiếu bạc, trên đó viết tới số hai mươi, "Nếu người chọn người kia thắng vậy thì đặt tiền, cũng sẽ thắng theo. Về chuyện thắng bao nhiêu thì còn phải xem tỷ lệ đặt cược."

Tịch Tích Chi lập tức hứng thú. Kiếp trước bị sư phụ cấm đánh bạc cho nên về chuyện này, nàng không hiểu chút nào.

Nghe Lâm Ân nói xong, nàng chỉ vào chiếu bạc, "Ta muốn đặt!"

Đương nhiên An Hoằng Hàn biết tình tình của nàng, "Nàng muốn đặt bao nhiêu?"

"Chúng ta mang theo bao nhiêu bạc?" Nàng lắc cánh tay hắn, trong lòng kích động, hỏi.

An Hoằng Hàn chưa bao giờ quan tâm tới tiền, lạnh lùng mà nhìn về phía Lâm Ân.

Lâm Ân thầm suy nghĩ một vòng, nghiêm túc tính toán tiền bạc trong túi, "Không mang nhiều bạc, nhưng tô tài mang theo rất nhiều ngân phiếu, tổng cộng tất cả chừng ba vạn hai."

Tịch Tích Chi kích động, vỗ tay một cái, hô to một tiếng đầy hưng phấn: "Đặt hết!"

An Hoằng Hàn nhíu mày, chỉ hỏi: "Đặt cho ai?"

Đồng tử màu xanh da trời của Tịch Tích Chi cùng với hai má lúm đồng tiền nho nhỏ nơi khóe môi, dáng vẻ đáng yêu này thật khiến người ta hận không được hung hăng chà đạp nàng một trận.

Nàng vươn ngón tay mập mạp ra, chỉ vào mình, "Đương nhiên là đặt cho ta..."

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com