ZingTruyen.Com

Duong Thu Thanh Phi Cuu Trong Dien


"Càn quấy!" Triệu Thái phó bỗng vỗ bộp quyển sách trong tay lên bàn, dọa tất cả mọi người bị sợ tới mức tập trung tinh thần.

Tịch Tích Chi trời sinh bị thiếu một sợi dây thần kinh trong đầu, ngoài sự uy bức lợi dụ của An Hoằng Hàn với nàng còn có ích, người khác dùng một chiêu này thì chẳng có chút hiệu quả nào.

Triệu Thái phó có vài phần kiêng dè, bởi vì dù sao thì tiểu cô nương này cũng là người bệ hạ phái tới nghe giảng bài.

Cái gọi là không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, đành phải nghiêm mặt mà nói: "Ngồi lại chỗ đi, nghe giảng cho tốt. Nếu đã bước qua cánh cửa của viện Thái thái phó nhất định phải tuân thủ quy định của viện. Nhưng nếu tùy ý phá hoại quy định thì bản Thái phó tuyệt sẽ không nương tay!" Dứt lời, Triệu Thái phó cầm cành mây lên, vỗ một cái lên bàn.

Lại là một tiếng bộp truyền vào tai mọi người.

Tịch Tích Chi nhìn cành mây to bằng ngón tay. Đây là thứ mà mọi người vẫn nói à? Coi như là cảnh cáo à?

Kiếp trước nàng chưa từng nhìn thấy, chỉ có thể thấy cành mây của phu tử trong sách. Lần này vừa thấy, ngoài phát hiện cành mây to một chút ngắn một chút thì chẳng thấy có gì khác cả.

Nhưng ai mà biết có bị đánh không? Cho dù Tịch Tích Chi không nể mặt Triệu Thái phó thì cũng phải nể mặt cành mây trước mặt này.

Nàng ngoan ngoãn ngồi lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.

Thấy Tịch Tích Chi ngồi như tượng, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ, Triệu Thái phó để cành mây xuống, lại cầm sách bên cạnh lên, sau đó bỗng nghĩ tới nguyên nhân vài chuyện, nói: "Mở 《 Mạnh Kinh 》trang thứ hai mươi lăm, chúng ta đọc tiếp."

Cuối cùng Tịch Tích Chi cũng nghe rõ, nhanh chóng bày năm sáu quyển sách trên bàn ra, sau đó đôi mắt to sáng ngời có thần nhìn chữ trên bìa màn ngẩn người.

Loại những quyển sách có ba chữ thì còn lại hai quyển. Nàng nhìn chữ bên trên, đoán không ra quyển nào mới là 《 Mạnh Kinh 》. 

Nàng chớp chớp đôi mắt to, nhìn tiếp sang bên cạnh. Lần này tiểu nam hài học thông minh, ít nhất nhìn thấy nàng kề qua thì không hét to.

Nàng liếc mắt nhìn, sau đó thấy rõ ràng hai chữ phồn thể phức tạp thì lật một quyển sách chính xác ra như thể thắng lợi.

Nghe tiếng đọc sách đầy phòng, nàng nhịn không móc lỗ tai.

Nhìn cẩn thận lần nữa, trong phòng này có nhiều người nhỏ tuổi hơn nàng. Có một hài tử chỉ mới bốn năm tuổi nhưng cũng cầm sách như những hài tử lớn, đọc không ngừng. Tịch Tích Chi nhìn cậu thật lâu, sau đó nhìn đối phương xấu hổ, ngại ngùng mà quay đầu đi.

Thật ra thì trong đầu Tịch Tích Chi chỉ quanh quẩn một vấn đề. Cậu đọc hiểu những chữ phức tạp đó không? Nếu đọc hiểu thì rốt cuộc bắt đầu từ năm mấy tuổi thì cậu biết đọc biết viết? Chẳng lẽ biết từ khi còn trong bụng mẹ?

Không so sánh thì không biết, vừa so là giật mình.

Đủ loại tâm trạng nặng nề vây lấy Tịch Tích Chi, trộn chung vào với nhau. Thì ra là bề ngoài nàng bảy tám tuổi mới nhập học là đã già! Già rồi cũng thôi, quan trọng nhất là nàng không biết được mấy chữ, kém cả hài tử bốn năm tuổi.

Một thiên văn khó đọc, dần dần kết thúc trong nỗi tự oán tự trách của Tịch Tích Chi. Cho tới khi tiếng đọc sách đầy phòng biến mất nàng vẫn đang đắm chìm trong đủ loại tâm trạng bi ai.

"Đọc xong《 Mạnh Kinh 》quyển thứ mười, các con có gì không hiểu?" Triệu Thái phó hỏi. Lúc nói chuyện lại nhìn về chỗ Tịch Tích Chi như có ý...

Tịch Tích Chi hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống. Nếu nàng nói... không hiểu chữ nào, e rằng vị Thái phó này sẽ nghe mà biến sắc ngay tại chỗ!

"Thái phó, có một chỗ Vân Y chưa hiểu." Thập tứ công chúa đứng lên, cầm sách trong tay.

Đây là lần đầu tiên Tịch Tích Chi thấy nàng sau khi An Nhược Yên chết. Nàng ta đã thay đổi khác trước một trời một vực. 

Hoa phục nàng ta mặc trên người càng quý báu hơn trước không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn như thể thay đổi thành một người khác, không nhìn thấy cái gọi là nhát gan yếu đuối lúc trước.

Triệu Thái phó nghe vấn đề An Vân Y hỏi thì giải thích một đống đạo lý khiến đám hài tử nghe mà sửng sốt ngẩn ngơ.

Nói chung Tịch Tích Chi có thể nghe hiểu nhưng không đọc được.

Nàng tự nhận mình không gây thù chuốc oán với Triệu Thái phó cho nên khi ông nhìn chằm chằm sang thì nàng còn nhìn lại.

"Con tên là... Tịch Tích Chi đúng không? Hôm nay con vừa vào học, về thiên Kinh Thi này con có hiểu không?"

Không biết Triệu Thái phó hữu ý hay vô ý! Cho dù là tốt bụng mà hỏi nàng thì lần này nàng cũng không nhịn được mà khóc cha chửi mẹ. Sao Triệu Thái phó vẫn luôn chú ý tới nàng chứ? Không thèm quan tâm mà vứt nàng qua một bên chẳng phải tốt hơn à?

"Hiểu... hiểu." Tịch Tích Chi phùng má giả làm người mập (không hiểu mà cố tình bảo hiểu).

Vẻ mặt Triệu Thái phó dịu lại, một câu sau đó lại khiến Tịch Tích Chi có xúc động cào tường trút giận.

"Đọc câu thứ mười hai văn này, nói cho bản Thái phó biết là có ý gì, giải thích cho mọi người."

Cũng không thể trách Triệu Thái phó tìm rắc rối soi mói đâm chọc, chủ yếu là ông cho rằng hài tử này là người được bệ hạ giới thiệu tới, vậy về phương diện đọc sách nhất định có thể giải thích độc đáo. Cho nên đương nhiên ông sẽ đưa ra vài vấn đề để Tịch Tích Chi trả lời. Cứ như vậy là có thể thăm dò đối phương.

Tịch Tích Chi cúi đầu đọc sách, chữ viết trên đó quanh co khúc khuỷu. Nàng nhìn thêm vài lần, có cảm giác đầu choáng mắt hoa.

Cả gần một trăm người mà viện Thái phó nhận đều dùng ánh mắt sôi nổi mà nhìn nàng chằm chằm.

Lâu sau không có động tĩnh gì, Triệu Thái phó đã nhíu mày lại.

Nàng ấp úng, giả vờ ho mấy tiếng: "Con... con...giọng hơi khàn, không thể nói chuyện được."

Mọi người nhìn hài tử tinh quái này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, vừa rồi chẳng phải giọng còn tốt à? Sao nói khàn là khàn ngay vậy?

Triệu Thái phó cầm cành mây lên, vỗ mạnh một cái, "Con cho đây là đâu?Vậy mà dám nói láo ngay trước mặt thánh hiền, chẳng lẽ trước kia không ai dạy con phải nói thật à?"

Lúc này mặt nàng đã đỏ bừng rồi.

Muốn nghe lời nói thật vậy thì nàng nói thật thôi. Có điều tức chết người nàng sẽ không đền mạng.

"Con không biết chữ."

Năm chữ này như một búa lớn giáng lên đầu mọi người. Triệu Thái phó hoàn hồn đầu tiên, hừ mũi trợn mắt, "Phải không? Vậy con tới viện Thái phó làm gì? Chẳng lẽ là chiếm một bàn xem trò vui à?"

Tịch Tích Chi chớp mắt đầy vô tội, "Không biết thì con mới tới đây học chữ. Chẳng lẽ không phải đây là chỗ học tập à? Hay là nói nơi này không phải là viện Thái phó, con đi nhầm chỗ?"

Ánh mắt Tịch Tích Chi ngây thơ, mọi người thấy thế lại xấu hổ.

Mà Triệu Thái phó lại bị chọc giận gần chết. Hài tử đưa tới viện Thái phó trước kia tất cả đều đã được học vỡ lòng, không gặp ai đưa con tới đây mà một chữ cũng không biết.

"Con!" Triệu Thái phó quát lớn một chữ, rồi không nói nên lời. 

Cho tới khi ông nghỉ một lúc mới nói tiếp, "Nếu con đã không biết chữ vậy vừa rồi lúc bản Thái phó hỏi con, con nói đã hiểu là sao? Còn giả vờ giọng khàn? Làm người nhất định phải thẳng thắn một chút, chẳng lẽ những đạo lý này con cũng không hiểu?"

Tịch Tích Chi suy nghĩ nghiêm túc một lát, "Con hiểu. Nhưng con cũng không nói sai. Con đều nghe hiểu, chẳng qua là không biết chữ trên sách thôi. Về phần giả vờ giọng khàn? Chuyện này con nhận."

Nàng giữ vững tinh thần dám làm dám chịu, vừa mở miệng là khai báo tất cả.

Triệu Thái phó vẫn tức, giơ cành mây lên, nói: "Nếu đã biết lỗi vậy phải phạt. Con qua đây."

Tịch Tích Chi nhìn cành mây, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đi qua.

"Giơ tay ra."

Nàng làm theo lời, giơ lòng bàn tay trắng nõn hồng hào ra.

Bốp...

Một cành mây quật mạnh vào lòng bàn tay nàng, lập tức tạo thành dấu đỏ.

Một phòng hài tử nhỡ nhỡ bị dọa sợ tới mức rụt cổ, chỉ có một mình An Vân Y lẳng lặng nhìn qua bên này.

Lúc này trong lòng Tịch Tích Chi chỉ có một ý nghĩ! Quả nhiên là lẽ trời tuần hoàn, sớm muộn gì cũng có báo ứng. Hôm qua mới đánh vào lòng bàn tay An Hoằng Hàn, hôm nay đã bị một Thái phó đánh lại.

"Roi đầu tiên là dạy con làm người thế nào."

"Roi thứ hai là dạy con thành thật đáng tin."

Bốp... Lại là một tiếng vang dội.

"Roi thứ ba là dạy con không biết thì đừng giả vờ biết."

"Roi thứ tư là dạy con không được xúc phạm phu tử."

...

Không nhớ được bị đánh bao nhiêu roi, dù sao lòng bàn tay Tịch Tích Chi càng ngày càng đỏ, cũng càng ngày càng đau.

Nhiều lần định rút tay về nhưng vừa nghĩ tới An Hoằng Hàn thì nàng lại nhịn được. Nàng cũng không thể ỷ vào có chỗ dựa lớn thì lạm dụng chức quyền khắp nơi, lạm dụng đặc quyền mà mình có. Tuy An Hoằng Hàn sẽ không phản đối nhưng nàng còn cần thể diện.

Triệu Thái phó không hổ là người dạy học, có rất nhiều lý do đánh người trong đầu.

Đánh tới roi thứ hai mươi bảy, ông mới thu tay.

"Đây chỉ là một bài học kinh nghiệm. Nếu lần sau dám tái phạm, bản Thái phó sẽ tăng hình phạt gấp đôi." Triệu Thái phó hơn năm mươi tuổi, đánh lâu như vậy, lại khiến mình mệt muốn chết, ngồi trên ghế thở phì phò.

Tịch Tích Chi nhìn lòng bàn tay da tróc thịt bong, cắn chặt răng, từ từ nắm lại. Từng hồi đau đớn truyền tới từ lòng bàn tay, cảm giác nóng hừng hực giày vò thần kinh nàng.

Triệu Thái phó đánh mệt, thấy cũng không còn nhiều thời gian nữa liền nói: "Giờ học hôm nay dừng tại đây. Nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi riêng bản Thái phó."

Ông khoát tay, cho nên đám hài tử lũ lượt đi ra.

Tịch Tích Chi hoàn toàn trợn tròn mắt! Nàng tới đây một lúc lâu, ngoài lần lượt bị đòn đau ra thì không học được chữ nào cả. Coi như trận đòn đau này là học phí, vậy cũng quá không có lời rồi.

Vì vậy, nàng bước hai bước lớn về phía trước, "Triệu Thái phó, con muốn học nhận chữ."

Triệu Thái phó tức nghẹn cả thở, quay lưng lại.

"Chuyện đơn giản như vậy, chẳng lẽ không có ai trong nhà con mời phu tử cho con à?" Triệu Thái phó luôn dạy những đạo lý lớn như trị quốc, đạo làm người, chưa từng dạy người khác biết đọc biết viết. Bởi vì hài tử được đưa tới đây đều đã nhận được chữ, cho nên căn bản không cần ông phải lo lắng điều này.

Ông vừa nhắc tới người trong nhà, Tịch Tích Chi nghĩ ngay tới An Hoằng Hàn. Ít nhất ở thế giới này, nàng chỉ biết hắn, lại còn cùng ăn cùng ở,cũng coi là người nhà nhỉ?

Cho nên nàng nói đúng sự thật: "Người nhà con đưa con tới đây để học chữ với người."

Triệu Thái phó không phản ứng kịp, sau đó nghĩ ngay, "Người nhà con là ai?"

"An Hoằng Hàn." Tịch Tích Chi nói rõ mười mươi, căn bản không chú ý tới đã tạp thành chấn động cho người khác.

Triệu Thái phó dựa vào ghế, suýt chút nữa thì ngã xuống. Ông nắm chặt lấy tay vịn mới miễn cưỡng không ngã, "Là...Là bệ hạ?"

"Chẳng phải hắn đưa con tới à?" Tịch Tích Chi vẫn ngây thơ.

Ngay cả lòng muốn chết Triệu Thái phó cũng có. Ông thầm đoán chẳng lẽ hài tử này là con riêng của bệ hạ từ đâu tới? 

Nhìn dáng dấp nàng khoảng bảy tám tuổi, nếu là bệ hạ để lại từ khi thiếu niên, vậy cũng vô cùng có khả năng.

"Con có quan hệ thế nào với bệ hạ?" Triệu Thái phó lắp bắp hỏi.

Tịch Tích Chi mở miệng định trả lời, nhưng không đợi nàng nói ra một âm tiết nào thì Lâm Ân bên ngoài đã hấp tấp xông vào.

Lâm Ân nhìn thấy Triệu Thái phó thì gật đầu, sau đó hỏi: "Tiểu tổ tông,sao rồi? Có học được một phần nửa phân nào không? Triệu Thái phó là Thái phó giỏi nhất trong hoàng cung, người được ông ta dạy ra từ đây đều là rường cột nước nhà."

Một tiếng 'tiểu tổ tông' này khiến Triệu Thái phó chấn động tới mức tay chân lạnh ngắt. 

Thấy thái độ Lâm Ân với Tịch Tích Chi thì rõ là mọi việc như ông đoán, dọa ông sợ tới mức không nói ra nổi một chữ nào.

"Chẳng học được gì cả." Lòng bàn tay rất đau nhưng Tịch Tích Chi vẫn giả vờ không có chuyện gì, thản nhiên mà trả lời một câu.

Khóe miệng Lâm Ân giật giật, sau đó an ủi hài tử nào đó: "Không sao. Làm gì có ai ngày đầu tiên đã biết đâu. Chúng ta về điện Bàn Long trước, có lẽ bệ hạ cũng sắp về rồi."

Tịch Tích Chi đáp một tiếng, theo Lâm Ân ra khỏi cửa chính.

Triệu Thái phó nhìn bóng người rời đi, trái tim đập thình thịch. Tuy Thái phó bọn họ dùng cành mây đánh đệ tử là chuyện bình thường.

Nhưng... nếu đối phương là nữ nhi của bệ hạ, vậy thì chuyện đã khác rồi. Trước miễn bàn chuyện thân phận, với tình tình kia của bệ hạ, có thể chịu để yên sao?

Vì vậy sau ngày hôm nay, hoàng cung lại dấy lên một trận sóng to gió lớn. Đủ loại lời đồn về chuyện Tịch Tích Chi là nữ nhi của An Hoằng Hàn truyền khắp nơi.

Chân Tịch Tích Chi vừa bước vào điện Bàn Long đã thấy An Hoằng Hàn mặc một bộ long bào, ngồi uống trà trên ghế.

Kề cà đi tới, nàng vươn tay định lấy một miếng bánh ngọt trên bàn nhưng giơ được một nửa lại rụt về. Vết thương trong lòng bàn tay đỏ rực, đau đớn từng hồi, nhắc nhở nàng ngàn vạn lần không thể để cho người khác phát hiện ra.

"Học được gì rồi?" An Hoằng Hàn ngẩng đầu hỏi. Tịch Tích Chi lúng túng đứng tại chỗ, suy nghĩ nên nói với An Hoằng Hàn làm sao. 

Chương trình học của Triệu Thái phó không thích hợp với mình. Thật ra nàng không cần phải học những đạo lý kia với Triệu Thái phó. Bởi vì kiếp trước nàng đã từng học không ít, tuy cũng sắp quên hết rồi.

Bây giờ chuyện nàng cần học nhất là biết đọc biết viết.

Lâm Ân hòa giải giúp, "Bệ hạ, nàng mới tới viện Thái phó ngày đầu tiên, vậy chắc cũng chưa học được gì. Ngày đầu tiên ấy à, toàn là dùng để làm quen với môi trường."

Tịch Tích Chi chắp tay sau lưng để người khác không nhìn thấy.

An Hoằng Hàn nhấp một miếng trà, lấy ra ý chính từ lời Lâm Ân, "Không học được chút nào?"

Tịch Tích Chi quang minh chính đại mà thừa nhận, gật đầu, "Lời Triệu Thái phó nói không hợp với ta."

Về đạo trị quốc, nàng không dùng tới.

Nàng chỉ cần một trái tim yên bình, tu luyện thêm, sẽ có một ngày biết bay, sau đó gặp lại sư phụ.

"Lời này nên hiểu thế nào?" An Hoằng Hàn ôm tiểu hài tử, để nàng ngồi vào lòng mình.

Ban đầu nàng còn xấu hổ nhưng sau đó cũng từ từ quen được hắn ôm.

"Ta không biết chữ..." Tịch Tích Chi nói: "Triệu Thái phó toàn nói đạo lý, những thứ này tạm thời ta không cần."

"Cũng đúng." Không biết An Hoằng Hàn nghĩ tới cái gì, đồng tử đen nhánh lóe lóe, nói: "Vậy từ ngày mai trở đi, mỗi ngày trẫm rút ra một canh giờ dạy nàng tập viết. Về chuyện viện Thái phó, chờ nàng biết hết chữ rồi nói sau."

An Hoằng Hàn cao quý biết bao, vậy mà hôm nay vì một tiểu hài tử nào đó mà chịu bỏ ra một canh giờ.

Lâm Ân đã không biết phải hình dung bệ hạ thế nào. Ít nhất trong mắt hắn, sự cưng chiều của bệ hạ với tiểu cô nương này đã sớm vượt qua tất cả những thứ khác. Con chồn Phượng Vân nâng niu trong lòng bàn tay trước kia mới mất tích hai ba ngày mà bệ hạ đã chẳng quan tâm.

"Huynh dạy ta?" Tịch Tích Chi nhắc lại lần nữa, hơi không xác định.

"Trẫm dạy nàng, chẳng lẽ có gì sai? Nàng là trẫm nuôi mà." An Hoằng Hàn lãnh khốc vô tình mà nói.

Lời này nhất thời khiến đám thái giám cung nữ suy nghĩ viển vông.

Cái gì gọi là trẫm nuôi?

Nuôi người! Nữ nhi! Hay là thê tử? :))))

Lâm Ân cũng sững sờ, đoán không ra ý nghĩ của bệ hạ,

Mà Tịch Tích Chi nghe thế cũng thấy vô cùng có lý. Đã có An Hoằng Hàn dạy nàng biết chữ, nàng không cần phải dậy sớm tới viện Thái phó hàng ngày. Huống hồ, những thứ mà Triệu Thái phó dạy căn bản không thích hợp với nàng.

Cũng giống như... một đứa trẻ vừa sinh ra, ngay cả nói cũng chưa biết mà ngươi đã muốn nó đọc những bài văn bỏ đi. Hình thức học tập nhảy cấp này không phải ai cũng có thể thích ứng được.

"Vậy cũng được." Làm phiền người thân dù sao cũng tốt hơn làm phiền người ngoài nhiều.

An Hoằng Hàn thấy tiểu hài tử đồng ý thì không nhịn được mà nhéo một cái lên mặt nàng.

Mập mạp phúng phính, nhéo vô cùng có cảm giác.

Nhưng Tịch Tích Chi lại không vui. Ai bằng lòng để mặt mình mặc cho người khác xoa bóp nhào nặn như bột mì hàng ngày chứ? Thừa dịp An Hoằng Hàn định ra tay lần nữa, nàng nhanh chóng quay mặt đi.

"Lâm Ân, truyền lệnh." Hắn không quên chuyện đã nhận lời với tiểu hài tử.

Khi cung nữ mỹ mạo mặc quần áo giống nhau bưng thức ăn lên, Tịch Tích Chi liếc thấy cá Phượng Kim Lân thơm ngào ngạt đầu tiên. Thịt cá nướng vàng óng bóng loáng, từ xa đã ngửi thấy mùi hương. Tay Tịch Tích Chi động đậy mạnh mẽ, nhìn cung nữ bày thức ăn lên bàn.

Nàng định cầm đũa, tay vừa cong lại đã dẫn tới đau đớn từ vết thương. Tuy lòng bàn tay không chảy máu nhưng có một cục bầm lớn.

Không muốn để cho An Hoằng Hàn nhìn ra sơ hở, nàng duy trì tư thế cũ, không động đậy.

An Hoằng Hàn nhìn ra vẻ mặt nàng khác thường, trầm giọng hỏi: "Không hợp khẩu vị?"

Nhưng những món ăn này toàn là hắn phân phó Ngự thiện phòng làm theo khẩu vị của con chồn nhỏ nào đó, dày công nấu thành món ngon. 

Cho nên có thể loại trừ khả năng này. Nhưng bình thường con chồn nhỏ thích ăn thức ăn ngon nhất, sao nhìn thấy đồ ngon mà lại không động lòng?

An Hoằng Hàn suy đi nghĩ lại, nhớ tới chuyện Thái hậu trước kia. Con chồn nhỏ vì bị thương cũng trà cơm không màng.

Bởi vì bây giờ Tịch Tích Chi đã biến thành hình người, khiến người ta đau đầu không ít, cho nên An Hoằng Hàn kiểm tra cũng hơi bất tiện, chỉ có thể dò hỏi trước: "Có phải khó chịu ở đâu không? Hay tâm trạng không tốt?"

Câu trước lại đúng. Nhưng nàng vẫn lắc đầu, "Bỗng không có khẩu vị."

Đương nhiên đây chỉ là lời nói dối, thực ra, nàng muốn ăn cá biết bao nhiêu. Miệng thèm ăn tới mức chảy cả nước miếng...

Đồng tử Tịch Tích Chi lóe lên, muốn lừa hồ ly An Hoằng Hàn rõ ràng là chuyện không thể.

Hắn gác đũa, hỏi lại: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Nàng im miệng không nói, "Không có gì thật mà."

Chỉ là bị Thái phó đánh vào lòng bàn tay... Tuy hơi đau nhưng cũng không phải vết thương nặng.

Huống hồ mới ngày đầu tới viện Thái phó, nếu bị An Hoằng Hàn biết nàng bị đánh vào lòng bàn tay, chẳng biết sẽ nhạo báng nàng thế nào.

"Lâm Ân, ngươi nói đi." Hắn quay sang hỏi Lâm Ân.

Lâm Ân ngẩn người. Hắn vẫn luôn đứng ngoài viện Thái phó, cho nên cũng không biết chuyện gì xảy ra bên trong.

"Bệ hạ, nô tài không biết. Nhưng lúc nô tài vào đón người thì thấy nàng đang nói chuyện với Thái phó." Lâm Ân bẩm báo chi tiết, không dám nói lời vô ích.

Mắt An Hoằng Hàn càng u ám, mơ hồ có khuynh hướng bùng nổ. Bỗng hắn kéo tay nàng qua, mở tay ra nhìn, lòng bàn tay vốn trắng nõn hồng hào bây giờ đỏ bừng. Nhìn vết thương thì thấy là do bị cành mây đánh.

Thái phó dạy học trong hoàng cung đều được cho chút quyền hạn. 

Ví dụ như lúc đệ tử không nghe lời thì có thể chọn đánh bằng cành mây, phạt đứng, nhảy cóc các kiểu để đệ tử càng an phận thủ thường hơn.

Nhưng nhìn vết thương này, làm thế nào An Hoằng Hàn cũng không bình tĩnh được. Hắn không nỡ tổn thương nàng một cọng tóc mà lại bị người khác đánh. Ngươi nói xem, hắn tức giận bao nhiêu?

Tịch Tích Chi cúi đầu, hơi chột dạ, "Nếu huynh muốn cười thì cứ cười đi."

Ngày đầu tiên nhập học đã bị Thái phó dạy dỗ. Chẳng phải truyền ra là một chuyện cười à? 

Một tiểu hài tử sợ mất thể diện nào đó lập tức co lại thành một cục, hận không thể biến thành dáng vẻ con chồn nhỏ, rúc vào ngực An Hoằng Hàn để mọi người không nhìn thấy.

An Hoằng Hàn tức giận, vỗ vào bàn một cái, nói đầy âm ngoan tàn nhẫn: "Ai dám cười trẫm liền cắt đầu lưỡi hắn."

Cả đại điện yên tĩnh, không ai dám phát ra một chút tiếng động nào.

Hắn kéo tay nàng kiểm tra đi kiểm tra lại, phân phó Lâm Ân đi lấy thuốc trị thương.

"Vì sao Triệu Thái phó đánh nàng?" Tuy An Hoằng Hàn tức giận nhưng còn chưa tới mức mất lý trí. 

Tính tình Triệu Thái phó khá nghiêm cẩn, đối xử với học trò càng thêm nghiêm khắc có tiếng. Nhưng Tịch Tích Chi là người hắn đưa qua, vậy cũng quá không nể mặt hắn.

Tịch Tích Chi nói hết hai mươi bảy tội danh mà Triệu Thái phó dạy nàng cho An Hoằng Hàn. Lúc nói chuyện còn cố ý học ra vẻ người lớn như lão đầu kia.

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com