ZingTruyen.Info

Dưỡng thú thành phi- Cửu Trọng Điện

Chương 57

sontradooo


"Những người khác có từng trông thấy?" An Hoằng Hàn cầm tay nhỏ bé Tịch Tích Chi, nhẹ nhàng vuốt mấy cái, ý bảo nàng đừng nóng lòng.

Bên trong hoàng cung thị vệ và thái giám rất nhiều, cho dù Vũ Cơ muốn biến mất khỏi Điện Lưu Vân, nhất định cũng sẽ có người nhìn thấy.

"Không có. . . . . . Không có."

"Hồi bẩm bệ hạ, chúng thần chỉ mài uống rượu, thật sự không để ý." Rất nhiều đại thần hồi đáp.

Càng nghe những lời này, trong lòng Tịch Tích Chi càng khó giữ được bình tĩnh, "Họ không thể đi lung tung chỗ nào!"

Tiếng nói thanh thuý của tiểu cô nương vang lên, mang theo vài phần nóng nảy. Đôi tròng mắt màu xanh trong suốt có thần thái bất thường.

"Người nào nhìn thấy? Nói ra, trẫm có trọng thưởng." Một tay An Hoằng Hàn khoác lên đầu vai tiểu cô nương, giọng nói mang theo lạnh lẽo rét thấu xương.

Tầm mắt An Hoằng Hàn nhìn vào chỗ xa, nơi thân thể hai thị vệ đang run rẩy, cúi đầu không dám nâng lên.

Phát hiện điểm khác thường của bọn họ, An Hoằng Hàn trầm giọng nói: "Thị vệ trông chừng Điện Lưu Vân, đứng ngay ngắn cho trẫm xem, ba người Vũ Cơ sống sờ sờ biến mất trước mắt các ngươi, mà các ngươi lại không biết một chút gì, là muốn rơi đầu sao?"

Mọi người thấy bệ hạ lo lắng tìm ba người Vũ Cơ, trong lòng đều có chút suy đoán, chẳng lẽ bệ hạ thích ba người đó? Muốn thu vào hậu cung, phong làm phi tử?

Không thể trách các đại thần suy nghĩ nhiều, có nam nhân nào không ham mê cái đẹp? Chỉ là mỗi người đều có điểm khác biệt, có người có thể kiềm chế trước sự hấp dẫn của sắc đẹp, được gọi là quân tử. Nhưng có người không có được sự tự chủ như vậy, bị sắc đẹp dục vọng mê hoặc choáng váng cả đầu óc, bị vạn người phỉ nhổ, kêu thành phong lưu trăng hoa.

Hơn trăm thị vệ quỳ đầy đại điện, tất cả đều cúi đầu không dám nâng lên.

"Trẫm cho các ngươi thêm một cơ hội, có ai nhìn thấy ba Vũ Cơ, nói ra, trẫm không những không phạt, ngược lại có thưởng. Nhưng ai dám biết chuyện không báo, trẫm sẽ cho đầu kẻ đó rơi xuống đất."

Độ chân thật những lời đó, không người nào dám đi kiểm tra.

Các đại thần nhìn bệ hạ vì ba người Vũ Cơ, liền làm lớn chuyện, trong lòng đều có chút suy nghĩ riêng. Ngay cả bọn họ nhìn mỹ nhân như thế, cũng không nhịn được tán thưởng một phen, nếu bệ hạ thật sự nổi lên tâm tư kia thì bọn họ cũng hoàn toàn có thể hiểu được.

Tịch Tích Chi nóng lòng như lửa đốt, quan sát nhìn xung quanh. Nếu không phải trong lúc bất chợt nàng biến thân thì ba Yêu Tinh kia cũng không thể mất tích. Yêu Tinh do nàng tìm đến, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tội Tịch Tích Chi nàng càng lớn.

Đã nhiều lần thấy mặt dơ bẩn bên trong hoàng cung, Tịch Tích Chi vô cùng lo lắng ba Yêu Tinh chọc phải phiền toái, không thể toàn thân an toàn.

"Làm thế nào bây giờ?" Liên tục kéo vạt áo An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi rất muốn tự thân đi tìm. Nhưng không có chút đầu mối nào, Tịch Tích Chi không thể nào tìm được.

"Còn không thành thật khai báo?" Giống như biết rõ chân tướng sự tình, An Hoằng Hàn hét to một tiếng, duỗi chân đạp vào tên thị vệ cách đó không xa.

Có lẽ bởi vì chột dạ, nên tên thị vệ kia càng run rẩy hơn, "Nô tài... nô tài thật sự không biết ba người Vũ Cơ đi đâu."

An Hoằng Hàn lạnh lung nghiêm mặt, "Không biết? Thật sự không biết, hay là đang giấu giếm?"

Giọng nói rét lạnh thấu xương đập về hướng mọi người.

Người duy nhất không bị hù dọa, chỉ có một mình Tịch Tích Chi đang nóng lòng như lửa đốt.

Nàng thò đầu nhỏ ra, nghe giọng của An Hoằng Hàn, liền biết rõ tên thị vệ kia chắc biết chút gì đó, nàng mở miệng liền hỏi: "Ngươi biết? Nói ra thì sao? Ta dùng một rương bảo vật đổi với ngươi."

The như lời trong miệng nàng, một rương bảo vật chính là thứ cất giấu dưới long sàng. Đó đã là toàn bộ gia sản của nàng rồi. . . . . .

An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vỗ đầu vai Tịch Tích Chi, để cho nàng bình tĩnh chớ nóng vội, "Trẫm hỏi ngươi một lần nữa, có biết hay không?"

Tất cả mọi người nhìn ra bệ hạ đã tức giận, sợ tai họa dính vào người vô tội, tất cả mọi người lui về phía sau hai bước.

"Nô tài không biết, nô tài thật sự cái gì cũng không biết." Thị vệ vẫn là ngậm miệng không nói ra.

An Hoằng Hàn ngược lại nhìn về một tên thị vệ khác bên cạnh, "Ngươi cũng không biết gì?"

Tên thị vệ kia bị dọa cho sợ hãi đến thân thể run rẩy, âm thanh đứt quãng, "Nô... nô tài cũng không biết."

An Hoằng Hàn Triệt hoàn toàn không có tính nhẫn nại, "Biết chuyện không báo, kéo xuống chém."

An Hoằng Hàn ra lệnh một tiếng, lập tức có thị vệ đè lại hai người thị vệ đó.

Tên thị vệ đó ra sức giãy giụa, nhưng vẫn không chống cự nổi sự công kích của đối phương, cuối cùng bị người bắt giữ.

Cách đó không xa, Đông Phương Vưu Dục phe phẩy chiếc quạt trong tay, khóe miệng chứa đựng một nụ cười như có như không, giống như đang xem một vở kịch hay.

Nhìn nụ cười của hắn ta, Tịch Tích Chi cảm giác hắn ta biết chút gì đó, ánh mắt trong suốt chuyển sang hắn ta, hỏi "Ngươi có biết gì đúng không?"

Một câu nói này, khiến Đông Phương Vưu Dục đang đứng xem sững sờ chốc lát, sau đó phát hiện là đứa bé nói chuyện với mình, nhất thời dâng lên một nụ cười thân thiết, "Bổn thái tử biết một chút."

Cặp mắt nhất thời tỏa ra ánh sáng, Tịch Tích Chi đi về phía trước một bước, vội vàng hỏi "Họ đang ở đâu?"

Nụ cười Đông Phương Vưu Dục càng sâu hơn, cẩn thận đánh giá dung mạo đứa trẻ, đôi tròng mắt màu xanh dương dường như có thể hút người ta vào trong đó.

An Hoằng Hàn trong nháy mắt bất mãn, rồi lại không nói gì. Trong lòng con chồn này sợ rằng đang rất sốt ruột, nếu không để cho nó làm một chút chuyện thì đoán chừng tính tình nàng đã sớm không chịu được.

Hai người thị vệ mới vừa nói không biết, mắt thấy sắp bị kéo xuống dưới, lại thấy đột nhiên có người đứng ra phơi bày sự thật, sợ hãi đến la to: "Bệ hạ, nô tài biết được, chúng ta nhìn thấy qua ba vị Vũ Cơ!"

Đông Phương Vưu Dục nháy mắt với Tịch Tích Chi, nói: "Dường như có người nguyện ý lên tiếng."

"Ừ." Tịch Tích Chi gật đầu. Trong lòng vô cùng nghi ngờ, Đông Phương Vưu Dục rốt cuộc biết, vẫn là không biết? 

Mới vừa rồi một màn kia, là hắn vì giúp nàng khiến thị vệ mở miệng, nên mới giả bộ ra dáng vẻ biết gì đó?

Thị vệ lại bị lần nữa bị kéo đến trên đại điện.

An Hoằng Hàn lạnh lung nói một tiếng: "Nói."

Hai người thị vệ cúi đầu, hoang mang sợ hãi hô: "Dạ... là Tá quan Lưu, Đề hạt Trịnh, Giáo đầu Lâm cùng Thị lang Phạm."

"Bọn họ lôi kéo ba Vũ Cơ, đi hướng rừng cây nhỏ bên kia. Nô tài đã ngăn cản qua bọn họ, nhưng bọn họ nói... nếu bọn nô tài dám xen vào việc của người khác thì sẽ giết chết bọn nô tài, còn sai bảo chúng ta không được nói với những người khác, nếu không nhất định sẽ dạy dỗ hai người nô tài." Hai người thị vệ mặc dù là đại nam tử, nhưng giờ phút này ánh mắt lại nặn ra vài giọt lệ.

Tịch Tích Chi không quan tâm, cái thứ nhất trong nháy mắt liền hỏi: "Đi góc nào rừng cây nhỏ?"

Vừa nghe liền biết bốn quan viên kia không phải là người tốt, Tịch Tích Chi vội vã hỏi thăm thị vệ.

An Hoằng Hàn nhăn mày lại, bốn người này vốn chính là phần tử cặn bã trong triều đình, chức vụ được sắp xếp cũng là chức vụ nhàn tản trong hoàng cung, không có quyền lực thực sự. 

Nếu không phải dựa vào quan hệ thì sao bọn họ có thể cầu xin đến một chức quan. Không nghĩ tới vẫn chưa đi ra khỏi hoàng cung, bốn người này liền dám làm xằng làm bậy

Dù sao những thứ Đông Phương Vưu Dục có thể làm, hắn ta cũng đã làm, hắn ta đứng ở bên cạnh, chân chính bắt đầu xem náo nhiệt.

"Bọn họ đi về hướng phía đông khu rừng cây nhỏ." Thị vệ không dám giấu giếm nữa, Tịch Tích Chi hỏi cái gì, bọn họ liền trả lời cái đó.

Tịch Tích Chi mở ra bước chân, vội vã liền đi về phía đông. Trong lòng thầm cầu nguyện, nghìn lần đừng gặp phải chuyện không may, nhất định không xảy ra chuyện gì!

An Hoằng Hàn nheo lại mắt, "Vừa rồi cho các ngươi nói, các ngươi không chịu. Bây giờ cho dù đã nói, thì cũng đã muộn. Người tới, kéo ra ngoài xử trảm."

Chúng thần đã dự đoán trước được kết quả trước sau hội sẽ như vậy, không cảm giác được kỳ quái chút nào.

Về phần bốn gã quan viên, tất cả đều là những người ăn chơi trác táng ở kinh đô. Chưa nói đến việc mỗi ngày lưu luyến kỹ viện lầu xanh, mà làm việc gì cũng không chịu tập trung.

An Hoằng Hàn đuổi theo bước chân đứa trẻ, sau đó đi sóng vai cùng nó.

Xem bước chân vội vã không kịp chờ đợi của đứa bé, liền biết trong lòng nó sốt ruột đến cỡ nào. Trái tim An Hoàng Hàn thoáng có chút đau lòng, bất đắc dĩ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó.

Trong rừng cây nhỏ có từng đợt âm thanh tiếng chạm vào nhau, nhưng... đó không phải là âm thanh con người có thể phát ra. 

Mặc dù Tịch Tích Chi huyễn hóa thành hình người, nhưng thính lực không có giảm sút, lỗ tai bên trong chiếc khăn vả màu đen không ngừng run rẩy, tĩnh tâm nghe động tĩnh bốn phía.

Những tiếng rất nhỏ đó, chính là âm thanh côn trùng đập cánh, đến tận mấy nghìn con, nghe khiến người ta sợ hãi.

"Bên kia." Tịch Tích Chi nghe những tiếng đó, chỉ đường cho mọi người.

Trong rừng, truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu thê thảm như vậy, truyền vào lỗ tai, làm mọi người sợ tới mức nghĩ muốn dừng bước chân. Rất nhiều đại thần nhát gan đều co đầu rụt cổ lại, theo ở phía sau.

"Chuyện này... âm thanh này sao không giống như tiếng nữ tử?" Không biết vị đại thần nào lên tiếng nói.

Lập tức có người phụ họa: "Đúng... nghe như là tiếng nam tử kêu thảm thiết? Sao... sao lại thế này?"

Theo lẽ thông thường mà nói, vừa nhìn đã biết ba Vũ Cơ ở thế yếu. Sao đi đến rừng cây nhỏ, mà âm thanh bọn họ nghe được lại thành ra vậy?

Tất cả mọi người đều vô cùng buồn bực, ngay cả Tịch Tích Chi cũng không ngoại lệ.

Chỉ là trái tim vừa rồi còn đập thình thịch loạn xạ, giờ đã bình tĩnh trở lại.

An Hoằng Hàn đưa tay làm biến mất mồ hôi hột trên trán nàng, "Đừng lo lắng, không có chuyện gì."

Ít nhất từ trận tiếng kêu thảm thiết phát ra lúc này, coi như phải chịu thiệt, thì cũng là đám cầm thú kia bị ăn khổ.

"Ừ." Nghe ra An Hoằng Hàn trong lời nói an ủi, tịch tiếc nặng nặng một đầu.

Hai người không coi ai ra gì làm ra cử động, rơi vào trong mắt mọi người, lại thay đổi thành một kiểu khác. 

Nơi nào nhìn thấy qua bệ hạ quan tâm tới người khác? Hơn nữa thái độ bệ hạ đối với tiểu cô nương, đều lộ ra vẻ khác biệt.

Rất nhiều đại thần rất muốn hỏi đến cùng, nhưng coi tình cảnh hiện giờ, dường như chuyện về các Vũ Cơ, càng đáng giá người ta lo lắng hơn, cho nên tất cả mọi người không hỏi ra miệng.

Dần dần đến nơi, từng đợt âm thanh ma sát, càng ngày càng vang dội.

Đêm khuya tối đen, trong rừng cây nhỏ không có ánh đèn. Tiếp theo mọi người đốt đèn lồng đến gần, lập tức nhìn thấy một màn chưa từng phát sinh qua ở trước mắt. Bươm bướm chi chít đang đập cánh, không ngừng đánh vào người bốn người.

Bốn tên nam tử chạy trối chết, bị chìm nghỉm trong cơn sóng bươm bướm.

Bởi vì chi chít bươm bướm tụ tập cùng một chỗ, bọn họ không thấy rõ con đường phía trước, nên một lúc lại va vào đại thụ. 

Miệng lại càng kêu la thảm thiết, nhìn kỹ đầu của bọn họ có thể phát hiện bọn họ đã sớm đụng chảy máu đầu. Đôi tay che vết thương trên đỉnh đầu, chạy trốn không ngừng.

Tịch Tích Chi cất bước, chạy tới phía bên kia. Rốt cuộc nhìn thấy ba Yêu Tinh đứng thẳng ở đằng xa, y phục được mặc trên người các nàng đã bị xé rách không ít, một Yêu Tinh trong đó bị xé rách cả ống tay áo, cánh tay bóng loáng mịn màng phơi bày bên ngoài.

Rất rõ ràng, mới bắt đầu các nàng cũng nếm phải thiệt thòi. Chỉ là đến cuối cùng, có đàn bươm bướm trợ giúp, các nàng mới thành công tránh được bàn tay ma quỷ của bốn tên nam tử.

Toàn thân Tịch Tích Chi mang theo linh khí, mỗi bước nàng tiến lên phía trước, làn sóng những con bươm bướm liền theo đó lùi ra sau một bước.

An Hoằng Hàn đi ở bên cạnh nàng, nhìn bươm bướm bay múa đầy trời, cũng cực kỳ khiếp sợ. Đám đại thần đi phía sau bọn họ, đã sớm bị trấn động, con mắt trừng rất to.

Đông Phương Vưu Dục cũng đi theo một đường tới đây, nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái như thế, chiếc quạt trong tay đong đưa qua lại vang lên tiếng 'vù vù'.

"Thật là không thể tưởng tượng nổi, không ngờ tới bươm bướm cũng có thể có một mặt linh tính như thế. Không những hội cùng hợp tác khiêu vũ, còn có thể xua đuổi kẻ ác." Đông Phương Vưu Dục vừa đi, vừa nói.

Các đại thần xôn xao lấy làm kỳ lạ.

"Bươm...." Lời vừa muốn nói ra miệng, ý thức Tịch Tích Chi mới nhớ hiện giờ nàng không phải hình dạng động vật, lời nàng nói, con người cũng có thể nghe hiểu, liền lập tức thay đổi lời nói, nói: "Các ngươi thế nào?"

Đi tới trước mặt của ba Yêu Tinh, Tịch Tích Chi dừng bước, nhìn họ. Thân thể của các nàng có vết thương nhỏ, hẳn là trong lúc giãy giụa, không cẩn thận bị thương.

Tịch Tích Chi cảm thấy rất day dứt, mở miệng nói: "Thật xin lỗi."

Lời này khiến cho mọi người mù mờ không hiểu gì. Mà người duy nhất biết chân tướng sự việc là An Hoằng Hàn, tất nhiên giữ im lặng.

Tịch Tích Chi sớm đã đoán được người trong hoàng cung không đơn giản, nhưng không ngờ nàng mới rời khỏi một lúc, những xú nam nhân bị sắc dục mê hoặc này liền nhịn không được đã ra tay rồi. 

Cắn răng oán hận, Tịch Tích Chi nhìn về phía bốn tên nam nhân đang không ngừng chạy trốn trong rừng cây nhỏ, "Các ngươi yên tâm, món nợ này, ta nhất định sẽ thay các ngươi đòi lại."

Không có đạo lý gì bạn chơi của mình bị ức hiếp, Tịch Tích Chi còn có thể ngồi yên không để ý đến. 

Huống hồ, tất cả mọi chuyện đều dính dáng đến Tịch Tích Chi, nếu không phải nàng tìm ba Yêu Tinh múa trên sân khấu thì cũng không đến mực làm các nàng trọc tới nhiều phiền toái vậy. Tóm lại, so với Tịch Tích Chi, ba Yêu Tinh quả thật là người vô tội.

Ánh mắt ba Yêu Tinh hiện ra vẻ ngờ vực, nhìn qua nhìn lại chằm chằm tiểu cô nương chỉ có bảy tám tuổi trước mắt, mở trừng mắt nhìn, vẫn không nhận ra đối phương là ai.

Tịch Tích Chi muốn mở miệng giải thích, nhưng lại có quá nhiều người ở đây gây trở ngại, không cách nào nói ra khỏi miệng.

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info