ZingTruyen.Asia

Dưỡng thú thành phi- Cửu Trọng Điện

Chương 51: Yến tiệc

sontradooo


Kể từ sau khi con chồn nhỏ bị thương, An Hoằng Hàn đi nơi nào cũng mang theo nó. Vì vậy trong hoàng cung thường có thể nhìn thấy trong ngực An Hoằng Hàn ôm một quả cầu trắng. Nhưng quả cầu này dường như xấu hổ, chỉ lộ ra một cái đầu đầy lông lá, còn những chỗ khác đều bị che bởi áo bào của An Hoằng Hàn.

Từ hôm trở về trong Thiên Lao, Tịch Tích Chi cũng không biết An Nhược Yên và Tiểu Tuân Tử về sau thế nào. Dù sao cho tới bây giờ, Tịch Tích Chi không còn nghe thấy tin tức liên quan tới bọn họ, càng không biết An Hoằng Hàn xử lí hài cốt hai người đó ra sao.

"Khởi bẩm bệ hạ, vết thương của con chồn nhỏ mấy ngày nữa là có thể khép lại." Thầy thuốc thú y kiểm tra xong cho con chồn nhỏ, chậc chậc lưỡi kinh ngạc. 

Thuốc cao này thật hiệu quả, thật lợi hại, mới qua hai ba ngày mà vết thương con chồn nhỏ đã đỡ không biết bao nhiêu. Không biết vị thầy thuốc thú y trước đó là người phương nào, y thuật cao minh như vậy.

"Chít chít". . . . . . [Khi nào lông có thể dài ra?]

Đây mới là vấn đề Tịch Tích Chi nàng quan tâm nhất, nàng lắc lắc đầu, không ngừng kêu với thầy thuốc thú y. 

Mấy ngày nay phải sống cuộc sống thò đầu thụt đuôi khiến trong lòng Tịch Tích Chi rất đau khổ. Có câu người dựa vào y phục, phật dựa vào áo cà sa, nàng không còn lông nữa thì sao đi ra gặp người thế nào.

Sợ nhìn thấy ánh mắt khác thường người ta, mấy ngày nay Tịch Tích Chi đều không dám ra khỏi cửa đi dạo.

Thầy thuốc thú y sao hiểu được lời nói của con chồn nhỏ, ông vẫn vùi đầu sắp xếp lại cái hòm thuốc nhỏ.

An Hoằng Hàn phiên dịch thay, "Khi nào bộ lông Vân chồn mới có thể dài lại lần nữa?"

Cầm một khối bánh ngọt, An Hoằng Hàn đưa tới khoé miệng con chồn nhỏ.

Tịch Tích Chi không chút nào khách sáo, ngay cả khi vị Đế Vương nào đó phục vụ, há miệng ngậm miếng bánh ngọt nhai. 

Bánh ngọt là món sở trường nhất của vị ngự trù béo, mỗi lần Tịch Tích Chi ăn đều không nhịn được thán phục một phen.

Tịch Tích Chi híp mắt lại như đang hưởng thụ, bộc lộ bộ dạng hạnh phúc, đôi mắt có chứa phần lười biếng, người xem cũng say mê vui vẻ theo.

"Chuyện này. . . . . ." Thầy thuốc thú y úp úp mở mở một lúc, mở miệng nói: "Đoán chừng phải mất bốn, năm tháng nữa, về chuyện đó, vi thần cũng không có biện pháp."

Trong tay ông cũng không có thuốc kích thích mọc lông dài ra, cho dù bệ hạ chém đầu ông thì ông cũng đành chịu.

Thần thái trong mắt con chồn nhỏ nhất thời trở nên ảm đạm. Chỉ là trong nháy mắt, nàng lại lập tức lấy lại tinh thần, đại chiến với món bánh ngọt. Một miệng một ngụm bánh ngọt làm bột phấn bắn ra bốn phía.

An Hoằng Hàn cảm nhận được tâm tình dao động của con chồn nhỏ, giọng nói càng thêm lạnh lung, giận dữ mắng một tiếng: "Lui ra."

Thầy thuốc thú y sợ hãi co cẳng bỏ chạy ngay, đầu vai vác lấy cái hòm thuốc nhỏ, không ngừng lung lay phát ra âm thanh bịch bịch.

Lâm Ân cúi đầu, thỉnh thoảng vụng trộm nghiêng mắt nhìn bệ hạ một cái. Nhìn đi, nhìn xe... chỉ cần chuyện có liên lụy đến con chồn nhỏ thì cảm xúc của bệ hạ luôn biểu hiện rõ.

Cầm lấy tấu chương trên thư án, An Hoằng Hàn mở ra vừa nhìn, sau đó phân phó nói: "Lâm Ân, truyền lệnh xuống, phân phó người của Ngự Thư Phòng chuẩn bị chu đáo buổi tiệc, tối nay trẫm sẽ khoản đãi thái tử nước Luật Vân."

Gần đây An Hoằng Hàn đều bận rộn chuyện về con chồn nhỏ, luôn đầy lùi chuyện yến tiệc lại. Đã mấy ngày trôi qua cũng không tỏ vẻ lễ tiết chào đón, về tình về lý đều không đúng. Mà bản tấu chương trong tay An Hoằng Hàn nói về chuyện này chính là do Lưu Phó Thanh bẩm tấu.

Dạ yến? Con mắt tròn vo của Tịch Tích Chi lộ ra một tia sáng chói. Bữa dạ yến lần trước, Tịch Tích Chi chưa lưu lại được chút ấn tượng nào, đều bởi vì dạ yến mới bắt đầu không bao lâu, nàng đã bị An Hoằng Hàn chuốc say. Hôm nay vừa nghe ngay lập tức thấy hứng thú.

"Chít chít". . . . . . [Ta muốn đi].

Một đôi tròng mắt sáng quắc, thẳng tắp nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi cực kỳ nỗ lực biểu đạt ý nguyện của nàng. 

Hai móng vuốt dùng sức lôi kéo vạt áo An Hoằng Hàn, không ngừng đong đưa, bộ dáng có vài phần giống như đang làm nũng.

An Hoằng Hàn cố ý nhướng mày, "Kéo hỏng long bào, ngươi định dùng cái gì bồi thường cho trẫm? Một mũi kim khâu một sợi chỉ trên long bào, tất cả đều được thêu thùa, chế tác bằng tơ vàng, chỉ một kiện, Cẩm Tú Sơn Trang phải làm gấp mà đã mất mấy tháng mới có thể chế tạo được."

Tịch Tích Chi bị dọa sợ hãi lui về sau, nhìn chằm chằm kiện long bào được An Hoằng Hàn mặc trên người rồi sững sờ cả người. 

Nếu để cho An Hoằng Hàn biết hai ngày trước nàng vừa chảy nước mũi, cố tình lai nước mũi vào người hắn thì sẽ có hậu quả như thế nào? Tịch Tích Chi không có can đảm nói ra, bởi ngộ nhỡ vị Đế Vương nào đó bắt đền, nàng quả thật đền không được.

Tịch Tích Chi có tất giật mình, giả bộ dáng vẻ vô cùng bình tĩnh nhảy lên trên thư án ngồi. 

Thỉnh thoảng lại ngía chỗ An Hoằng Hàn phê duyệt tấu chương, mỗi khi An Hoằng Hàn chau mày vì một bản tấu chương, trong lòng Tịch Tích Chi không diễn tả hết được sự sung sướng. 

Nhìn An Hoằng Hàn xử lý chính sự nhiều lần, Tịch Tích Chi có nhận biết mấy chữ.

Nàng cũng có nghĩ đến việc để An Hoằng Hàn cho nàng đến viện Thái Phó để học, nhưng... nếu thật làm vậy thì chắc chắc con chồn như nàng quá khác người thường rồi. 

Hiển nhiên là sống ở trong hoàng cung vẫn nên điệu thấp thì tốt hơn. Ngộ nhỡ bị người hoài nghi nàng là yêu quái thì nàng biết giải thích như thế nào!

Nằm úp sấp ở trên bàn, không được bao lâu Tịch Tích Chi đã đi gặp Chu công rồi. Âm thanh ngáy ngủ dần dần vang lên, cái bụng con chồn nhỏ lúc lên lúc xuống một cách nhịp nhàng.

Lúc này, An Hoằng Hàn đặt bút lông trong tay xuống, hai tay nâng con chồn lên, ôm vào trong ngực, đặt nó nằm ở trên đùi hắn tiếp tục ngủ. 

Ngón tay vuốt đi vuốt lại bộ lông con chồn nhỏ, thật ra không đơn thuần chỉ con chồn thích loại cảm giác này, ngay cả An Hoằng Hàn cũng không biết từ bao giờ vô tình thích xúc cảm đó.

Bộ lông con chồn nhỏ mềm mại mà mượt mà, mang theo nhiệt độ cơ thể nó cho nên rất ấm áp. Nhiệt độ ấm áp như một dòng nước ấm chậm rãi chảy vào trong lòng của An Hoằng Hàn.

Hắn càng không thể kiềm chế được.

Hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần trở nên mờ mịt.

-------

Khi Tịch Tịch Chi vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, nàng nâng lên móng vuốt ngáp, vươn cái lưng mỏi, chậm quá đứng lên, bộ lông run lẩy bẩy, uy phong lẫm liệt đứng ở trên bàn. 

Mắt còn ngái ngủ lờ đờ, thấy sắc trời bên ngoài đã đen kịt rồi, nhớ lại lời nói buổi chiều của An Hoằng Hàn, tinh thần liền trở nên tràn trề sức sống, kêu ra hai tiếng "chít chít" . . . . . [Đi, đi tham gia yến tiệc].

An Hoằng Hạn lại gần con chồn nhỏ, búng mạnh cái trán nó, "Thật giống ngươi tưởng tượng đơn giản như vậy, nhưng mọi chuyện đã chuẩn bị tốt rồi."

Lời này có ý gì? Tịch Tích Chi bị búng đau che cái trán lại, chẳng lẽ dạ yến còn có thể có bẫy? Do đã trải qua nhiều chuyện, Tịch Tích Chi cũng trở nên đa nghi hơn.

An Hoằng Hàn ôm nó đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi bàn, mang theo đám người Lâm Ân, vừa tiến về phía điện Lưu Vân vừa nói: "Nước Luật Vân cũng không sống lệ thuộc vào nước Phong Trạch như nước Cưu, mặc dù bề ngoài quan hệ giữa nước Luật Vân và Phong Trạch rất tốt, nhưng một khi vào trong tối, không có hai quốc gia nào thật sự tồn tại tình hữu nghị. Lần này bọn họ đến đây, nhất định sớm đã có sự chuẩn bị, đợi đến lúc làm khó dễ nước Phong Trạch một phen. Cho nên buổi dạ yến tối nay, thay vì nói vì chiêu đãi thái tử nước Luật Vân, không bằng nói tiếp nhận sự khiêu chiến của bọn họ."

Yên lặng nghe xong lời An Hoằng Hàn nói, Tịch Tích Chi nghiêm túc tiêu hoá sự thật đó. Thì ra là như vậy, nói cách khác. . . . . . Tối nay có trò hay để nhìn!

Con chồn nào đó thích xem náo nhiệt, càng hăng hái hơn trước nữa, hai móng vuốt vỗ vào nhau phát ra tiếng vang giống như vỗ tay, đôi mắt trong sáng mang theo sự thích thú khi có người gặp hoạ.

"Tối nay quả thật sẽ rất đặc sắc." Mặc kệ ai thắng ai thua, tóm lại một đêm này sẽ cho người ta để lại ấn tượng sâu sắc.

An Hoằng Hàn nhìn lên bầu trời đêm, những ngôi sao lấp lánh, phát ra ánh sáng thuộc về chúng.

------

Trong điện Lưu Vân, tất cả đại thần và sứ giả đều đã đến đông đủ. Rất nhiều đại thần tụ tập chung một chỗ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nghe thấy mấy tiếng cười. Quang cảnh trông chừng rất yên bình.

Nhưng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, thực tế sau nụ cười của bọn họ không biết cất giấu bao nhiêu âm mưu quỷ kế.

Tịch Tích Chi nhìn nụ cười dối trá của các đại thần, sự hứng thú ban đầu giảm xuống ba phần rồi.

An Hoằng Hàn mới vừa bước vào điện Lưu Vân, tất cả đại thần đều quỳ xuống hành lễ, từng tiếng hô to: "Cung nghênh bệ hạ."

"Bình thân." An Hoằng Hàn tùy ý phất vạt áo một cái, ôm Vân chồn đi về phía ghế trên.

Đông Phương Vưu Dục cùng với các sứ giả khác ngồi toàn bộ phía dưới bên tay phải, trang phục của bọn họ có chỗ khác biệt so với các vị đại thần, cho nên ngay ánh mắt đầu tiên Tịch Tích Chi liền trông thấy hắn ta.

Cung nữ bưng bầu rượu, rót rượu cho An Hoằng Hàn. Tiếng nước chảy róc rách, lỗ tai Tịch Tích Chi nghe được không ngừng rung rung. 

Nhìn ly rượu kia dần dần đầy lên, Tịch Tích Chi nuốt nước miếng một cái tiến tới, chuẩn bị uống một hớp đỡ thèm. Đúng lúc móng vuốt vừa định đụng đến, một bàn tay to từ trên trời giáng xuống, nhấc lên cái chén nhỏ đó, đặt ly rượu cách xa nàng chỉ tầm một tấc.

Cái đầu nhỏ của Tịch Tích Chi di chuyển theo cái tay kia, dần dần nhìn lên trên, cuối cùng dừng lại ở gương mặt tuấn tú của An Hoằng Hàn.

Tức giận đến mức khiến bộ lông run lên, móng vuốt Tịch Tích Chi thò ra muốn cướp đoạt.

An Hoằng Hàn cầm ly rượu ra xa, mày kiếm vừa nhíu, "Trên lưng ngươi có thương tích, dám uống rượu? Có phải muốn để lại sẹo hay không?" 

Nói xong câu này, hắn bưng ly rượu lên, chuyển qua khóe miệng, uống một hơi cạn sạch, hoàn toàn chặt đứt tưởng niệm của Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi, trong lòng hung hăng mắng hai câu. Nhưng trong lòng nàng không mù quáng, biết An Hoằng Hàn làm như vậy đều suy nghĩ vì mình.

"Rót một chén nước trắng." Lo lắng con chồn nhỏ thật sự khát nước, An Hoằng Hàn xoay sang cung nữ phân phó nói.

Cung nữ sửng sốt hai giây, mới phản ứng lại, hồi đáp: "Nô tỳ tuân lệnh."

Kết quả là, Tịch Tích Chi ôm chén nước trắng kia, cách một lúc lại liếm hai cái.

Dáng vẻ ngây thơ đó tức khắc dẫn tới nhiều người liếc mắt nhìn.

Tầm mắt Đông Phương Vưu Dục nhìn quả cầu trắng nhỏ, khoé miệng nhếch lên ý cười nhạt, "Thật là đáng yêu, khó trách quốc sư lại trà trộn vào hoàng cung. . . . . ."

Vị quốc sư nước Luật Vân kia của bọn họ, ngoại trừ chiêm tinh xem bói thì chỉ có để ý tới động vật. Riêng trong phủ quốc sư đã nuôi một lượng lớn chim chóc thú dữ.

Từ trước đến giờ Đông Phương Vưu Dục không chú ý tới các loài động vật này nọ, bởi vì đối thủ của hắn cho tới nay đều là người. Đến nay gặp phải con chồn kia, mới cảm thấy nó mang theo sức hấp dẫn kì lạ làm cho người ta không nhịn được phải hướng ánh mắt lên trên người nó.

"Cũng chỉ là một con chồn, thật không biết vì sao bệ hạ nâng niu như của quý giá. Các ngươi nhìn kĩ coi, vết bỏng sau lưng con chồn đó thành vết sẹo lớn như vậy, nếu là ta đã sớm ném nó đi, nuôi cũng mất mặt."

Cách đó không xa một vị đại thần trẻ tuổi bực bội nói, dường như không thể thích nổi Vân chồn. Mặc dù bọn họ mặc triều phục, nhưng trong nội tâm không che dấu được chí khí của người mặc quần áo lụa là*.

Như việc miệng con người không che được, vừa nhìn liền biết là người bỏ tiền dựa vào quan hệ mới leo lên được chức quan. Mỗi triều đình đều có tồn tại chỗ mục nát, nên loại chuyện như vậy thấy rất phổ biến.

Sau khi Đông Phương Vưu Dục nghe được, ánh mắt trầm xuống, "Ánh mắt nông cạn, không hiểu giá trị thực sự của nó."

Hai người thị vệ bên cạnh thấy mơ hồ, không hiểu vị điện hạ từ trước đến giờ chững chạc nhà mình sao lại nói vậy.

Dạ yến đã bắt đầu, Lâm Ân vẫy tay với nhạc công, âm nhạc đàn sáo từ từ ngừng lại, bên trong điện Lưu Vân trở nên yên tĩnh.

An Hoằng Hàn ngồi trên cấp chín trên đài cao, khí phách tập trung vào một thân, bưng ly rượu trên bàn dài lên, chậm rãi giơ cao, "Thái tử nước Luật Vân đường xa mà đến, trẫm trước kính ngươi một ly, xem như đón chào thái tử đã đến."

An Hoằng Hàn uống một hơi cạn sạch.

Đông Phương Vưu Dục phất áo bào đứng lên, lộ ra nụ cười, "Ly rượu này vốn nên do bổn thái tử kính bệ hạ mới phải, bệ hạ thực sự quá khách khí."

Hai người ngươi một lời, ta một câu, tất cả đều là lời khách sáo.

Tịch Tích Chi ngồi ở trên bàn, cố gắng kiềm chế tính tình của mình nhìn động tĩnh của bọn họ. Đôi tròng mắt lóe sáng, một hồi xem An Hoằng Hàn một chút, một lúc lại xem tiểu diện hổ một chút.

Lời nói hai người đều rất khách sáo, nhưng bên trong đó lại mang theo chút xa cách. Lúc bọn họ nói chuyện, trong mắt giống như không có đối phương, chẳng qua chỉ đơn thuần nói mà thôi.

Tịch Tích Chi nhàm chán ngồi, trong lòng suy đoán Đông Phương Vưu Dục sẽ đưa ra gây khó khăn như thế nào. . . . . .

Chăm chú nhìn vị thái tử điện hạ anh tuấn vô song kia, Tịch Tích Chi vô cùng buồn bực nghĩ, chẳng lẽ trong lòng càng nham hiểm đen tối, dáng vẻ bên ngoài lại càng trở nên đẹp trai? Vì tìm ra đáp án, Tịch Tích Chi lại quay đầu nhìn về phía An Hoằng Hàn, đồng dạng là dáng vẻ khí phách. . . . . .

Hai nam nhân này đều là sói đội lốt cừu, không. . . . . . An Hoằng Hàn đúng là một con sói, ít nhất không giống Đông Phương Vưu Dục, đem bản thân ẩn nấp trốn tránh như vậy, mà hắn đem một mặt bản thân mình lộ ra trước mặt mọi người.

Ngay khi Tịch Tích Chi nhàm chán sắp mệt rã rời, Đông Phương Vưu Dục rốt cuộc đi vào chủ đề chính, "Bổn thái tử nghe nói tài nghệ Lục công chúa vô song, vốn lần này đến nước Phong Trạch, thấy còn tưởng nhanh, không ngờ mới chỉ mấy ngày, Lục công chúa đã không may mắn qua đời. Nhưng bổn thái tử đã sớm nghe nói nước Phong Trạch có rất nhiều tài nữ, đặc biệt muốn kiến thức một phen tài múa của bọn họ. Vì chuyện này, bổn thái tử còn cố ý dẫn theo mấy vũ cơ, muốn cho bọn họ tỷ thí một chút."

Đông Phương Vưu Dục nói hết sức khiêm tốn, ít nhất làm cho người ta không nhìn ra hắn ta có nửa phần tự đại cuồng ngạo. Nhưng chính điểm này lại không cần thẩn nói rõ mục đích của hắn ta.

Múa sao? Thật ra việc này nàng vô cùng thích. So với vừa đàn vừa hát thì múa có vẻ thú vị hơn nhiều. Tịch Tích Chi vội vàng ngồi ngay ngắn, đôi mắt lóe sáng như ngọc, mong đợi nhìn phía dưới.

An Hoằng Hàn đưa tay liền vỗ nó một cái, tỏ vẻ cảnh cáo, "Sao người khác tìm trẫm gây rắc rối, ngươi ngược lại còn cao hứng phấn khởi? Hay nói cách khác, ngươi nghĩ muốn khuỷu tay rẽ ra ngoài*?"

*Khuỷu tay rẽ ra ngoài: trong truyện ý nói con chồn nhỏ định về phe thái tử nước Luật Vân.

Tịch Tích Chi bị hỏi á khẩu không trả lời được, dường như thân phận của nàng là sủng vật của An Hoằng Hàn, thế cũng coi như là 'người của hắn'. Nếu là người của hắn thì phải giúp người thân không để ý kẻ khác. Phiền não gặm móng vuốt, Tịch Tích Chi cảm thấy lung túng.

"Trẫm không phải muốn ngươi chỉ đứng như một người xem, hiểu không?" An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, tránh chạm phải vết thương sau lưng nó, "Ngươi do trẫm nuôi, vì vậy phải đứng ở phía bên này của trẫm."

Giọng điệu bá đạo, lời nói từ trong miệng An Hoằng Hàn nói ra.

Tịch Tích Chi nói không nên lời phản bác, dù sao cũng không thể ăn không đồ ăn của hắn, ngủ giường của hắn, còn giúp người khác đả kích hắn nữa?

"Chít chít". . . . . . Tịch Tích Chi nâng chân phải phía trước lên, lải nhải nói một tràng dài giống như kiểu đang thề.

Dù sao ý nghĩa của nó cũng không khác nhiều với ý 'ta hoàn toàn đứng về phía ngươi'!

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia