ZingTruyen.Info

Duong Thu Thanh Phi Cuu Trong Dien


Sắc trời dần tối, rất nhiều thái giám bắt đầu đốt đèn.

"Bệ hạ, thái tử nước Luật Vân cầu kiến." Lâm Ân khom người, cây phất trần đặt lên khuỷu tay.

An Hoằng Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, tự nhiên hiểu hắn ta đến vì chuyện gì, "Cho hắn ta đi vào."

Đông Phương Vưu Dục không nhanh không chậm đi tới, nhìn An Hoằng Hàn xong, đầu tiên là thi lễ một cái, sau đó mới nói: "Bản điện hạ có một chuyện muốn thỉnh giáo bệ hạ, trễ như vậy còn tới quấy rầy bệ hạ đúng là hành động bất đắc dĩ."

Móng vuốt Tịch Tích Chi đang mài mực bỗng dừng lại, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ có chuyện đại sự gì?

An Hoằng Hàn không nhanh không chậm chuyển ánh mắt sang con chồn nhỏ, "Trẫm chưa nói ngừng, tiếp tục mài mực."

Một người một con chồn đối thoại rơi vào trong tai Đông Phương Vưu Dục, hắn ta nhìn theo hướng nhìn của An Hoằng Hàn, lập tức nhìn thấy con chồn nhỏ sáng nay, hai móng vuốt của nó đang nắm chặt thanh mài mực, gắng sức di chuyển thanh mực làm mực nước trong nghiên dần dần hiện ra.

Hắn ta càng xem càng cảm thấy con chồn này đáng yêu, đặc biệt là bộ dáng nó nghiêm túc cầm thanh mực để mài mực.

An Hoằng Hàn phát hiện hắn ta nhìn con chồn nhỏ mất hồn, có mấy phần bất mãn, lạnh lùng nói một tiếng kéo suy nghĩ của đối phương quay lại, "Thái tử có chuyện gì tìm trẫm?"

An Hoằng Hàn buông bút lông trong tay xuống, thân thể lui về phía sau, nghiêng người dựa vào thành ghế, nhìn như chỉ là tùy ý hỏi vậy.

Hôm nay Đông Phương Vưu Dục tới nước Phong Trạch dĩ nhiên không chỉ chỉ vì đưa cá Phượng Kim Lân đến. 

Nguyên nhân quan trọng nhất là bởi vì "Bệ hạ có từng gặp qua quốc sư trong triều ta?"

Quốc sư? Móng vuốt nắm thanh mài mực đột nhiên rơi vào nghiên mực, mực nước bắn tung tóe lên toàn thân Tịch Tích Chi.

An Hoằng Hàn nhíu mày, cũng không biết hắn có nghe lời Đông Phương Vưu Dục nói hay không, tóm lại trước hết hắn lấy ra khăn ra lau cho con chồn nhỏ.

Cả người Tịch Tích Chi dính mực như vừa lăn lộn bên trong nghiên mực ra.

"Thái tử điện hạ tìm quốc sư, sao lại tìm ở trong hoàng cung của trẫm?" An Hoằng Hàn không trả lời thẳng, ngược lại hỏi thăm đối phương. Mà trong lúc nói, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào con chồn nhỏ, đôi tay lau bộ lông cho con chồn nhỏ.

Đông Phương Vưu Dục là một người rất có tính nhẫn nại, sẽ không bởi vì An Hoằng Hàn không có nhìn thẳng hắn mà ra vẻ tức giận chút nào.

"Thực không dám dấu giếm, bản điện hạ đã tìm kiếm quốc sư gần nửa năm. Trước đó vài ngày nghe thám tử báo lại, từng ở bên trong hoàng cung nước Phong Trạch nhìn thấy bóng dáng của quốc sư, cho nên bản điện hạ lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới. Nếu bệ hạ quả thật có gặp qua quốc sư thì chỉ cần bán cho nước Luật Vân một cái nhân tình như thế nào?"

Âm thanh An Hoằng Hàn lạnh lùng như thường ngày, "Trẫm từng thấy. . . . . ."

Con chồn nhỏ kinh ngạc không khép miệng được, kêu "chít chít" hai tiếng. Tiếng kêu thanh thúy đánh vỡ bầu không khí trầm lặng.

"Ngươi cũng đã gặp." An Hoằng Hàn nói với con chồn nhỏ, vì mực có màu đen nên dù lau khô thì mực vẫn còn bị lưu lại ở trên người con chồn nhỏ.

Lúc này, bộ dáng của con chồn nhỏ có vẻ rất buồn cười, chỗ trắng chỗ đen như một con bò sữa nhỏ.

Khác với thái độ không tập trung của An Hoằng Hàn, Đông Phương Vưu Dục vội vàng hỏi: "Xin hỏi bệ hạ, hôm nay quốc sư người ở chỗ nào?"

"Cái này. . . . . ." An Hoằng Hàn dừng lại một hồi, mắt liếc quan sát hắn ta nói: "Thái tử điện hạ đến chậm, thời gian trước Từ quốc sư đã rời đi hoàng cung."

Vẻ mặt An Hoằng Hàn tự nhiên, cũng không vì nói ra mà thay đổi biểu hiện khuôn mặt.

"Chít chít". . . . . . Tịch Tích Chi kinh ngạc kêu lên, Từ lão nhân đi, sao nàng không biết? 

Lão đầu kia cũng không có nghĩa khí, dẫu gì bọn họ cũng có chút giao tình, sao có thể không chào mà đi.

"Từ thái y từng để cho trẫm chuyển cáo với ngươi, nhưng trẫm không cho rằng cần phải làm vậy." An Hoằng Hàn chải chuốt bộ lông con chồn nhỏ, lần trước sau khi Từ lão nhân xem xong bệnh cho con chồn nhỏ, ngày thứ hai liền lặng lẽ rời đi, chỉ phái một tiểu thái giám báo cho An Hoằng Hàn.

Khi Từ lão đầu vào cung, An Hoằng Hàn cũng đã nói, ông ta đi hay lưu hoàn toàn do chính ông ta quyết định.

Tịch Tích Chi liến thoắng không ngừng mắng hai câu, ngược lại cơn tức lại đổ lên trên đầu An Hoằng Hàn. 

Cái gì gọi là không cần thiết chuyển cáo cho? Nàng thật lòng coi lão đầu là bằng hữu. Ông ta không chỉ giấu giếm thân phận thật, mà đến lúc gần đi thậm chí ngay một câu nói cũng không nói.

Đông Phương Vưu Dục cau mày, nhìn một người một con chồn không coi ai ra gì chỉ biết đến nhau, hắn ta cảm giác rất bất lực. 

Nhìn nét mặt An Hoằng Hàn không hề giống giả bộ, huống chi nói dối cũng không có chỗ tốt gì với An Hoằng Hàn.

"Từ quốc sư mới rời đi thời gian cũng không lâu, nếu như ngươi tăng thêm người đi tìm thì có lẽ còn có thể tìm được." An Hoằng Hàn lên tiếng nhắc nhở, sau đó khuôn mặt lạnh lùng nói một câu, "Trẫm có chút mệt mỏi."

Nếu còn nghe không ra ý ở trong lời thì Đông Phương Vưu Dục đã không thể ngồi lên vị trí thái tử.

"Bản điện hạ không quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi nữa, đa tạ bệ hạ nhắc nhở." Đông Phương Vưu Dục bái chào rồi xoay người bước ra ngoài cửa. 

Khi hắn ta di ngang qua cửa chính thì ngửi thấy được một mùi thơm, hắn ta liền dừng bước, nhìn thấy trên tay một cung nữ bưng một món cá kho tàu đi lướt qua.

Cho dù con cá kia đã thay đổi dáng vẻ bên ngoài, nhưng Đông Phương Vưu Dục nhìn một cái liền nhận ra. . . . . . 

Đó là loài cá ở quốc gia bọn họ mà hôm nay hắn ta mới vận chuyển tới —— Cá Phượng Kim Lân.

Vốn cho rằng An Hoằng Hàn rất thích loài cá này nên mới có thể phân phó bọn họ lại đưa một nhóm nữa tới, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng. . . . . . Mục đích của hắn hẳn là vì ăn.

Đông Phương Vưu Dục từ từ quay đầu lại, nhìn thấy hai móng vuốt của con chồn đầy lông đang đè lại con cá, đang ăn say sưa ngon lành

Nếu là An Hoằng Hàn muốn ăn thì Đông Phương Vưu Dục nghĩ thầm cũng cho qua. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì hắn ta nâng lên nụ cười tự giễu cợt.

Đông Phương Vưu Dục thầm than trong lòng, nếu có một ngày loài cá Phượng Kim Lân tuyệt chủng thì hơn phân nửa là do con chồn kia ban tặng.

-------

Đợi con chồn nhỏ ăn xong, An Hoằng Hàn đưa tay xoa vào đám lông tơ màu đỏ rực trên trán con chồn nhỏ. . . . . .

Trong nháy mắt cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân con chồn nhỏ, cả người nàng lùi về phía sau rụt lại một cái, "chít chít" . . . . . Tiếng kêu như không cho phép hắn đụng tới nơi đó.

"Mỗi ngày ngươi không thể yên tĩnh một lúc sao? Nhìn toàn thân ngươi xem bẩn thành cái bộ dáng gì rồi." An Hoằng Hàn bắt được hai móng vuốt trước của con chồn nhỏ, thuận tay ôm nàng vào trong ngực, đứng lên nói: "Tắm rửa thay quần áo."

Bốn chữ này vừa phát ra, hai hàng cung nữ đang đứng lẳng lặng ở hai bên ngoài đại điện lập tức đi vào nội điện, chuẩn bị các thứ áo ngủ cho An Hoằng Hàn.

Vết mực không dễ tẩy sạch, con chồn nhỏ phải ngâm mình trong nước, tắm rửa hơn nửa canh giờ thì bộ lông trên người mới phục hồi lại trạng thái nguyên dạng của nó.

Một ngày trôi qua, cuộc sống của An Hoằng Hàn chỉ tiếp nối giữa ba điểm trên một đường thẳng, không phải lâm triều thì là xử lý chính sự.

Lâm Ân đang cầm quyển sách nhỏ trong tay, "Bệ hạ, hôm qua nước Luật Vân đưa đồ tới, tất cả đều được ghi chép vào danh sách, mời bệ hạ xem qua."

An Hoằng Hàn nhận lấy, tùy ý mở ra vừa nhìn, "Tất cả đều là đồ trang sức? Trẫm lấy những thứ này có tác dụng gì?" 

Bụp một tiếng, An Hoằng Hàn khép sách lại, "Gọi toàn bộ công chúa vào Ngự Thư Phòng."

Tịch Tích Chi không rõ biết chân tướng, nàng ngẩng đầu nhỏ lên, ngày thường An Hoằng Hàn đều không thích giao tiếp với đám công chúa kia, sao hôm nay lại chủ động tìm các nàng tới đây?

Khác với vẻ mặt nghi hoặc của Tịch Tích Chi, Lâm Ân dường như đã quen với việc như vậy, "Nô tài xin đi ngay."

Trong hoàng cung, trừ con chồn Tịch Tích Chi nàng rảnh rỗi thì chỉ còn đám công chúa kia.

Họ vừa nhận được tin An Hoằng Hàn triệu kiến, mỗi người nóng lòng như bị lửa đốt, vội vàng chạy tới Ngự Thư Phòng, trâm cài tóc trên đầu lay động mạnh do chạy quá nhanh.

Mười mấy vị công chúa lần lượt đến đi vào, mà còn lại người nhát gan nhất An Vân Y là người cuối cùng bước vào cửa Ngự Thư Phòng.

Dáng vẻ của nàng ấy dường như khác biệt một trời một vực so với lần gặp hôm trước đó. Hai bên má in dấu năm ngón tay đặc biệt bắt mắt.

"Thần muội. . . . . . Ra mắt hoàng huynh." Gương mặt mang thương tích khiến An Vân Y không nói chuyện trôi chảy được.

Tịch Tích Chi khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt chậm rãi chuyển sang phía An Nhược Yên bên kia. 

Hai gò má của An Nhược Yên được bôi trát phấn son trông rất diễm lệ. Nhưng dù dáng vẻ bên ngoài nàng ta có xinh đẹp đi nữa thì lòng dạ còn độc ác hơn so với con bò cạp.

An Hoằng Hàn làm ngơ như không thấy, chỉ nhìn An Vân Y một cái rồi thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt "ừ" một tiếng, không nói một chữ về chuyện nàng ấy bị tát.

An Nhược Yên thấy vậy, cuối cùng thoải mái thở ra một hơi. Chỉ cần hoàng huynh không truy cứu việc đó thì đã nói rõ hoàng huynh cũng không hoàn toàn đứng về phía của thập tức bên kia. Nàng vẫn còn nhiều cơ hội cứu vãn tình thế. . . . . .

"Hôm qua thái tử nước Luật Vân đưa đến một lượng lớn đồ trang sức tinh xảo, các ngươi thích gì liền chọn vài cái đi."

Mấy tên thám giám bưng khay hình vuông đi vào từ ngoài điện, trên khay toàn bộ đều là trân châu mã não, vàng bạc châu báu.

Tịch Tích Chi cắn hai móng vuốt, vô cùng u oán nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn. Ánh mắt long lanh như nước dường như muốn biểu đạt. . . . . . Nàng cũng muốn, nàng cũng muốn trân châu mã não.

Bị ánh mắt đau thương buồn bã của con chồn nhỏ nhìn chằm chằm, An Hoằng Hàn dù lòng dạ cứng rắn hơn nữa cũng sẽ bị mềm hóa, "Nếu ngươi thích thì cũng đi chọn đi."

Dù sao chúng cũng chỉ ít đồ, trong hoàng cung còn nhiều, An Hoằng Hàn không thèm để ý chút nào.

Mà nguyên nhân Tịch Tích Chi yêu thích những món đồ trang sức này chỉ có một. . . . . . Có thể đổi thành tiền. 

Tuy nói những thứ này đối với An Hoằng Hàn như cỏ dại trong bụi hoa, có thể tùy tiện muốn là được. Nhưng đối với Tịch Tích Chi mà nói, đây không thể nghi ngờ là một khoản của cải cực kỳ to lớn. 

Nếu như một ngày kia An Hoằng Hàn đá nàng văng đi thì ít nhất nàng còn có bạc phòng thân, không phải sao?

Đến lúc đó làm một con chồn nhỏ giàu đến chảy mỡ cũng không tệ. . . . . .

Con chồn nhỏ tung tăng chạy đến trước mặt thái giám, mà trên tay đám thái giám đều đang nâng khay để cho đám công chúa bọn họ chọn lựa. 

Khoảng cách cao như vậy trở thành vấn đề lớn vô cùng. Tịch Tích Chi chạy quanh người thái giám kêu lên "chít chít", ý gọi bọn họ để cái khay thấp xuống một chút, tốt nhất có thể đặt trên sàn nhà để nàng cùng lựa chọn.

Đáng tiếc!. . . . . . Đừng tưởng rằng mỗi người đều thông minh như An Hoằng Hàn, có thể nghe hiểu được ngôn ngữ loài vật của con chồn nhỏ nào đó.

An Hoằng Hàn đi ra từ sau thư án, "Đặt cái khay lên bàn."

"Vâng, bệ hạ." Thái giám cung kính làm theo.

An Hoằng Hàn khom lưng, ngón tay xuyên qua móng trước con chồn nhỏ đến dưới nách nàng rồi sau đó ôm lấy nàng. 

Đủ loại đồ trang sức quý giá rực rỡ chất đầy trên cái khay tròn. Tịch Tích Chi không kịp chờ đợi đạp chân sau một cái, vững vàng rơi xuống khay.

Có mấy cái vòng cổ Mã Não đã bị người khác chọn mất, Tịch Tích Chi nhìn tiếc nuối, hạt châu lớn lắm đó.

An Vân Y vừa ý một cây trâm cài tóc, trên cây trâm khảm một viên trân châu lớn bằng móng tay, mà chung quanh có khắc hình hoa mẫu đơn, đơn giản nhưng không mất đi vẻ cao quý.

An Vân Y vừa định đưa tay cầm lấy, không ngờ bị người khác đoạt trước một bước. Nhìn lên theo bàn tay ngọc thon dài, trước mắt nàng xuất hiện một khuôn mặt tươi cười. 

An Vân Y lắp bắp hô: "Lục... Lục Hoàng Tỷ."

"Ngươi thích cây trâm này?" Mặc dù An Nhược Yên dùng ý hỏi, nhưng trong giọng nói nàng ta lại mang theo sự khẳng định chắc chắn.

An Vân Y do dự một hồi, tự ti cúi đầu, "Muốn... nếu Lục Hoàng Tỷ thích thì để cây trâm này cho Lục Hoàng Tỷ"

Lời này thoáng chọc giận An Nhược Yên, nàng nắm chặt cây trâm, tức giận tăng cao, "Nếu bổn cung thích thì còn cần ngươi nhường?"

An Nhược Yên nói khoáy, nhưng ánh mắt An Vân Y lại hồ đồ như nghe không hiểu.

Hai người tranh chấp làm mọi người chú ý đến. Thừa dịp toàn bộ bọn họ chú ý đến việc khác, Tịch Tích Chi lén lút nện bước bốn chân, nhanh như gió thổi mây trôi tàn quét qua mấy khay. Nhìn thấy vòng cổ, vòng tay, đồ trang sức các loại, toàn bộ vơ vét vào trên người.

Đồ trang sức trong mấy khay đều bị nàng dồn vào một đống tạo thành một núi nhỏ. Còn thân hình tròn vo của nàng, ngoại trừ hai con mắt trong veo sáng rọi lộ ra bên ngoài thì những bộ phận khác đều treo vòng cổ hoặc đeo vòng tay.

Trong giờ khắc này, cuối cùng Tịch Tích Chi đã hiểu câu nói 'ngao sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi'.

Nhìn thấy cây trâm mà Lục Công Chúa cầm trong tay có chất lượng tốt, Tịch Tích Chi chậm chạm di chuyển thân mình đi qua, kéo cây trâm lại, đột nhiên rút ra ngoài tay nàng ta.

Lục Công Chúa không ngờ có người dám giật đồ từ trong tay nàng ta, đến khi bàn tay trống không mới xoay người lại.

"Là ai không muốn sống nữa hả ?" Gần đây bởi vì chuyện của An Vân Y đã khiến cơn tức của An Nhược Yên vô cùng lớn, như một khối thuốc nổ chỉ cần có lửa chắc chắn sẽ nổ.

Nàng ta quét mắt nhìn xung quanh một vòng, "Là ai ? Đem trâm cài tóc trả lại cho bổn cung, bổn cung sẽ bỏ qua chuyện cũ."

An Hoằng Hàn yên lặng nhìn xem cuộc vui, ánh mắt chuyển qua thân hình con chồn nhỏ bị bao trùm bởi đống đồ trang sức.

"Lục tỷ, cây trâm ở đằng kia, không ai cầm." Một vị công chúa trong đó nhìn thấy trên bàn dồn thành một đống châu báu, mà cây trâm đó liền cắm ở phía trên.

An Nhược Yên chỉ cho là ai trộm nhưng không dám thừa nhận, cho nên lại lặng lẽ đem cây trâm bỏ vào đống châu báu. Nàng ta đưa tay phải rút ra, nhưng sử dụng ba phần sức lực vẫn không thành công rút ra được.

"Chít chít"

Khi Tịch Tích Chi đang di chuyển, ánh mắt không cẩn thận bị vòng tay chặn lại. Con chồn nhỏ cảm giác trên cổ có người dùng sức giật đồ của nàng, con chồn nhỏ bị kích thích bản tính trời sinh bảo vệ đồ ăn, liều mạng níu lại cây trâm không buông.

Tiếng kêu "chít chít" đột nhiên dọa sợ đến An Nhược Yên khiến nàng ta lui về phía sau ba bước, chỉ vào đống châu báu hô: "Đây... đây là cái gì, sao lại động đậy."

"Không. . . . . . Không biết." Những công chúa khác cũng có phản ứng không khác gì An Nhược Yên.

Người duy nhất chú ý con chồn nhỏ từng giây ngoại trừ An Hoằng Hàn, còn có thể là ai?

Hắn sải bước chân tiến về trước hai bước, đưa mắt nhìn bộ dạng đáng xấu hổ của con chồn nhỏ, khóe miệng nâng lên ý cười khẽ khó thể nhận ra, "Chưa từng gặp qua người nào có lòng tham như con chồn nhỏ nhà ngươi. . . . . ."

Không chỉ có vét sạch tất cả châu báu, còn đem mình biến thành bộ dạng này.

Khắp người treo quá nhiều thứ nặng, Tịch Tích Chi giãy giụa muốn giải thoát. Nhưng nàng càng giãy giụa, những chiếc vòng cổ vòng tay càng thít chặt, chặt đến nỗi khiến nàng khó thở.

"Chít chít". . . . . . Bị đồ trang sức ép khó thở, Tịch Tích Chi không ngừng kêu loạn.

An Nhược Yên tức giận đến hai vai run rẩy, nàng luôn không thích động vật, đặc biệt là con chồn nhỏ khắp nơi trêu chọc đến nàng là nó.

An Vân Y nhút nhát hô: "Hoàng huynh, nhỏ. . . . . . Con chồn nhỏ trông có vẻ rất khó chịu."

An Nhược Yên lén trừng mắt nhìn An Vân Y, bày ra dáng vẻ làm bộ làm tịch đó cho ai xem? Chẳng qua chỉ là người nhát gan, lại dám gọi hoàng huynh, đồ tiểu tiện nhân căn bản không xứng làm người trong hoàng gia.

An Hoằng Hàn đưa tay gỡ ra từng chiếc vòng cổ vòng tay trên người con chồn nhỏ.

"Không có người giành với ngươi, ngươi muốn châu báu, trong quốc khố còn nhiều."

Câu nói sau của hắn rước lấy sự đố kị của các vị công chúa. Mặc dù vừa có quốc gia tới tiến cống, hoàng huynh cũng sẽ ban thưởng chút đồ trang sức cho các nàng, nhưng lại chưa từng có ân chuẩn bọn họ vào quốc khố chọn lựa. 

Hơn nữa. . . . . . Quốc khố đó là nơi người bình thường có thể vào? Đồ vật bên trong quý trọng hơn nhiều so với những thứ châu báu này.

Tròng mắt Tịch Tích Chi xoay tròn, thật sự đánh chủ ý vào trong quốc khố. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ, bộ châu báu trên người không cần cởi xuống, cho dù núi vàng núi bạc đặt trước mặt nàng, nàng cũng mang không nổi.

Lại nói, phải cho An Hoằng Hàn chừa chút gia sản chứ? Nếu không nước Phong Trạch có nhiều dân chúng như vậy phải nuôi sống thế nào? 

Cảm giác bản thân mình là con chồn nhỏ rất có tình nghĩa sâu nặng, gật mạnh đầu một cái, nàng chỉ muốn những đồ trang sức này là đủ nàng sống cả đời, làm người không thể quá tham lam.

Trên thực tế, chẳng lẽ hành động con chồn nhỏ ôm đồ trang sức không chịu buông tay không phải biểu hiện lòng tham? Cho nên sinh vật duy nhất tại chỗ thừa nhận con chồn nhỏ không tham lam chỉ có một, đó chính là bản thân nó.

Từng món đồ trang sức bị gỡ ra khỏi người Tịch Tích Chi, nàng thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó liền đến đứng chắn phía trước đống châu báu giống như một tên sơn tặc trên rừng tuyên bố nơi này là địa bàn của nàng.

Tuy đối phương chỉ là một súc sinh nhưng sự sủng ái của hoàng huynh dành cho nó thật khiến người khác ghen tỵ, An Nhược Yên cắn chặt răng, khuôn mặt đổi thành vẻ yếu đuối vô tội, "Hoàng huynh, Yên Nhi rất thích cây trâm kia, có thể đưa cho Yên Nhi không?"

Lời nói nũng nịu kết hợp với khuôn mặt khiến người khác yêu mến là nam nhân đều sẽ mềm lòng.

An Vân Y cũng rất muốn có nhìn chằm chằm cây trâm.

Nghe câu nói thế, đầu tiên lỗ tai Tịch Tích Chi run lên, sau đó nhanh chóng bắt cây trâm giấu ra sau lưng.

So với An Nhược Yên, An Hoằng Hàn rõ ràng thiên vị con chồn nhỏ hơn, ngón tay khẽ xoa cái trán con chồn nhỏ, "Các ngươi không còn nhỏ, chẳng lẽ không học được thứ gì từ Viện Thái Phó? Không biết chữ 'khiêm nhường' viết như thế nào?"

Lời nói lạnh lùng khiến khắp cả người phát lạnh.An Nhược Yên cắn chặt môi, không làm sao cam lòng, cũng không dám mở miệng đòi hỏi lần nữa, "Hoàng huynh dạy rất đúng, nghìn vạn sai lầm đều do lỗi của Yên Nhi, Yên Nhi thẹn với tổ tiên, làm mất mặt mũi hoàng gia."

Trong mắt hàm chứa nước mắt, như sắp chảy xuống, An Nhược Yên giả vờ nâng khăn lụa lên, xoa xoa khóe mắt.

Bằng vào chút tâm tư nhỏ như vậy đã liền nghĩ muốn lừa gạt An Hoằng Hàn, vậy thì đã quá coi thường hắn, hắn lạnh lùng nói: "Biết được là tốt rồi."

Khác với biểu hiện thế mạnh như An Nhược Yên, ngược lại bộ dáng nhát gan yếu đuối của An Vân Y càng làm mọi người nghiêng về phía nàng ấy.

Cũng không thể để đám công chúa đó đến một chuyến tay không mà về, nhưng An Hoằng Hàn lại không đành lòng giật đồ từ dưới móng vuốt con chồn nhỏ, liền nói: "Lâm Ân, lại đi cầm một phần đồ trang sức tới ban cho các vị công chúa."

Lâm Ân lĩnh mệnh xong, cùng đi ra ngoài với Ngô Kiến Phong.

Chờ đến lúc hai người bọn ông quay trở lại, trên tay mỗi người lại bưng một hộp trang sức đến. Trong hộp chứa đựng toàn bộ đều là đồ trang sức, vòng tai, lắc tay, trâm cài tóc. . . . . . Thứ gì nên có đều có.

Mỗi vị công chúa nhao nhao chọn một hai món đồ trang sức, sau khi cám ơn An Hoằng Hàn ban ân liền lần lượt lui ra khỏi Ngự Thư Phòng.

Trước khi đi, chỉ có sắc mặt một người là An Nhược Yên còn chưa tốt lắm, quay đầu lại hung hăng trừng con chồn nhỏ một cái. Chung quy một ngày, nàng nhất định làm cho tiểu súc sinh này biết tay.

Tịch Tích Chi đang kiểm lại 'chiến lợi phẩm' nên đáng tiếc không nhìn thấy cái nhìn giống như cảnh cáo kia của An Nhược Yên.

Nhưng An Hoằng Hàn lại nhìn thấy, hắn hơi nhíu, nâng mày kiếm lên. Người khác tốt nhất đừng đụng vào thứ gì của hắn, nếu không. . . . . . Bất kể là ai, hắn đều sẽ không bỏ qua.

Lần trước con nhỏ đựng vào trong cái bồn Ngọc Phượng Minh, rồi đem giấu xuống gầm rồng, lần này cũng không ngoại lệ.

Con chồn nhỏ đi tới đi lui ngậm châu báu vào miệng, chuyển thân mình, chui vào đáy giường, sau đó đem của tài sản riêng của nàng ra nhìn một chút một chút xíu chuyên chở vào chảy Ngọc Phượng minh trong chậu.

An Hoằng Hàn nhìn bóng dáng bận rộn của con chồn nhỏ, suy tư nghĩ, nếu sau này mình ban thưởng nhiều đồ hơn nữa thì dưới long sàng có đủ cho nó nhét ?

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info