ZingTruyen.Info

Duong Thu Thanh Phi Cuu Trong Dien


Tiểu cô nương cúi đầu thấp đến sắp chạm đến cổ, kìm nén nước mắt không dám khóc lên tiếng.

Cũng do sự tự ti mới thúc đẩy tính cách nàng yếu đuối nhát gan. So với đám công chúa có thân phận tôn quý của bọn họ, thân thế nhà nàng kém rất lớn. Mẫu phi người khác đều là con gái của các đại thần nhưng mẫu phi của nàng chỉ là một tỳ nữ.

Thân phận không thể do tự mình lựa chọn, Tịch Tích Chi có cảm giác cùng cảnh ngộ về điểm này, nếu không nàng cũng không xuyên qua thành một con chồn nhỏ. 

Cảm thấy những công chúa này chuyện bé xé ra to chẳng chút khoan dung. Một đám mang danh hiệu hào quanh 'công chúa' lại là người hẹp hòi.

"Trong lòng chúng ta biết là được, lớn tiếng kêu la làm gì, nghĩ để hoàng huynh nghe thấy?" Lục công chúa An Nhược Yên lớn tiếng quát mắng một câu, phất phất áo bào.

Mỗi cử chỉ của nàng ta đều thể hiện phong tình, mặt mũi xinh đẹp như tiên tử lưu lạc nhân gian.

"Lục... Lục tỷ." Cô gái nhỏ luống cuống thì thầm một câu.

"Cái gì Lục tỷ, kêu Bổn cung Lục Hoàng Tỷ, nghi lễ hoàng gia ngươi học người nào vậy!" Thái độ thù địch của An Nhược Yên với tiểu cô nương là lớn nhất, bất kể câu nói nào đều nhằm châm chích cô bé.

"Lục Hoàng Tỷ." Cô gái nhỏ bị buộc đổi cách xưng hô.

Bên cạnh một người công chúa khác tức giận nói: "Năm đó mẹ ngươi làm nô tỳ ở cạnh Hoa Quý Phi đã bị bạc đãi sao? Thế nhưng thừa dịp tiên hoàng uống rượu say, leo lên long sàng tiên hoàng. Theo lời nói của Bổn cung thì mẹ ngươi chính là không biết xấu hổ."

Hoa Quý Phi chính là mẹ đẻ Lục Công Chúa. Cũng vì nguyên nhân này, An Nhược Yên mới ghét nhất cô gái nhỏ có khuôn mặt giống nữ nhân đê tiện đó.

Rất nhiều công chúa cũng dồn dập phỉ nhổ, lỗ mũi hướng lên trời, trừng mắt nhìn cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ uất ức càng chảy nước mắt nhiều hơn, hai tay nhỏ bé đặt ở sau lưng, bất động đứng nguyên tại chỗ.

Chít chít. . . . . . Đều là công chúa sinh ra trong Hoàng thất được không?

Có người mẹ như thế cũng không phải lỗi tiểu cô nương. Cô gái nhỏ chỉ thuần túy bị liên lụy vô tội, có ai có thể lựa chọn mẫu thân của mình là hạng người gì?

"Bớt tranh cãi đi, sai là do năm đó mẫu phi đã nhìn lầm người, nuôi một con chó không biết cảm ơn. Thái hậu đột nhiên mắc phải bệnh lạ, chúng ta cần thương lượng đưa lễ vật gì tới an ủi mới đúng." An Nhược Yên vừa định nhấc chân tiến vào cung điện, ai ngờ đi nửa đường lại ngừng lại.

Nàng ta từ từ xoay người lại, mặt hướng con chồn nhỏ đi tới.

Tịch Tích Chi sợ hãi lui về đằng sau một bước, xoay người lại, liền chạy như bay về sau. Nàng cũng không chọc người nào chớ nhằm về phía nàng. 

Bốn chân phát huy ưu thế mạnh mẽ chạy về trước mặt. Chạy trốn quá nhanh, trên đường ầm ầm một tiếng, đụng phải bắp chân của người nào đó.

Đối phương không bị thương, con chồn nhỏ đau đến ngã sấp trên đất

"Chẳng qua là một con chồn nhỏ, có cái hiếm lạ? Ngoài các ngươi yêu mến ngay cả hoàng huynh cũng coi là bảo bối." Đôi mắt An Nhược Yên sắc bén quét tới lui trên người Tịch Tích Chi, khinh thường 'hừ' một tiếng.

Cô gái nhỏ cho rằng đối phương muốn khi dễ Vân chồn, đột nhiên hoàn hồn, đứng cản ở trước mặt con chồn nhỏ. Hàng năm bị người khác chèn ép cùng châm chọc, cô gái nhỏ chẳng còn bao nhiêu can đảm, thân thể phát run liên tục, âm thanh run rẩy nói: "Lục Hoàng Tỷ, nó là hoàng huynh nuôi. . . . . ."

"Chớ mang danh hiệu hoàng huynh ra dọa Bổn cung, ngươi cho rằng Bổn cung sẽ sợ sao?" Hoàng huynh sủng ái nhất muội muội chính là nàng, chỉ là một con chồn nhỏ, có phân lượng nặng bao nhiêu? Ở một mặt nào đó có thể coi là An Nhược Yên rất kiêu ngạo.

Tịch Tích Chi bị đụng choáng váng đầu, không xác định được đông nam tây bắc. Vừa đỡ một chút liền nghe thấy những lời này.

Âm thầm cắn răng nói, chờ An Hoằng Hàn nghiêm mặt xem ngươi, nhìn ngươi có sợ hay không!

Tịch Tích Chi xoa cái mông bị té của mình từ từ đứng lên. Vị Lục Công Chúa này không phải kẻ dễ bắt nạt.

"An Vân Y, ngươi tránh ra cho Bổn cung! Bổn cung chỉ muốn xem Vân chồn, ngươi khẩn trương làm gì?" An Nhược Yên nói cả họ cả tên cô gái nhỏ, càng nhìn gương mặt đó, càng thấy không vừa mắt. Đặc biệt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nhát gan sợ sệt.

Tịch Tích Chi không tin lời dối trá của nàng ta, xoa cái mông, lui về phía sau.

Nhưng An Vân Y không để tâm nhiều thế, âm thanh yếu ớt hỏi: "Thật thế không?"

"Bổn cung lừa ngươi làm gì? Chỉ là một con chồn nhỏ, Bổn cung mới sẽ không tự hạ thấp thân phận so đo với nó." 

Đẩy ra thân thể thấp bé của An Vân Y, An Nhược Yên nhìn xuống con chồn nhỏ từ trên cao, nói: "Cũng hơn con chồn bình thường một đám lông màu lửa đỏ thôi, hoàng huynh làm gì nâng niu nó ở lòng bàn tay?"

Mấy ngày gần đây, chuyện An Hoằng Hàn sủng ái con chồn nhỏ truyền đi mọi người đều biết. An Nhược Yên cẩn thận nhìn mấy lần, không nhìn ra chỗ gì đặc biệt. Chậm rãi ngồi xổm người xuống, muốn ôm con chồn nhỏ lên, tiếp tục nghiêm túc xem xét.

Đúng lúc này, một tiếng thái giám hô to truyền đến ——"Bệ hạ giá lâm."

Toàn bộ đám công chúa hưng phấn cúi nửa người xuống, hành lễ hướng An Hoằng Hàn, "Tham kiến hoàng huynh."

An Hoằng Hàn tùy ý đáp một tiếng, "Bình thân."

Sau khi hai tiểu cung nữ đi theo con chồn nhỏ, trông thấy sự tình bất thường, thừa dịp mọi người không để ý, chạy về điện Bàn Long bẩm báo cho bệ hạ. Thật may đúng lúc nguy cấp chạy tới. Ngộ nhỡ con chồn nhỏ gặp nguy hiểm gì, các nàng không gánh vác nổi.

"Sao hoàng huynh có thời gian rảnh rỗi đến cung Yên Vưu?" Sắc mặt An Nhược Yên nhanh chóng thay đổi dịu dàng hỏi, nụ cười thản nhiên luôn trên mặt nàng càng tăng thêm phong thái nàng ta.

Nhưng An Hoằng Hàn ngoảnh mặt làm ngơ đi thẳng tới bên cạnh con chồn nhỏ ôm con chồn nghịch ngợm kia vào trong ngực, "Trẫm chỉ đến tìm nó." 

Ánh mắt đặt ở trên người mười mấy vị công chúa, nhíu mày, "Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?"

An Nhược Yên vừa định trả lời, chẳng ngờ có một âm thanh ruồi muỗi tranh trước nàng nói: "Lục Hoàng tỷ phân phó bọn muội tới đây để cùng nhau thương lượng đưa tặng thuốc bổ gì cho Thái hậu bồi bổ thân thể."

"Thái Y Viện thiếu gì thuốc? Không cần các ngươi quan tâm chuyện này, đứng ở cung điện chính mình là được." Âm thanh lạnh lẽo thấm khí lạnh truyền vào trong lỗ tai mọi người.

An Vân Y chỉ vô tình trả lời, âm thanh nhỏ bé, không ngờ An Hoằng Hàn sẽ nghe thấy. Nàng mím chặt môi ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện cùng hoàng huynh. Trong lòng nàng, An Hoằng Hàn giống như thần linh không thể khát vọng.

Lần đầu tiên có thể mặt đối mặt đứng cùng hoàng huynh, nàng mừng rỡ như điên, khóe miệng nở nụ cười.

Nếu như... nếu như nàng có thể giống như Lục Hoàng tỷ được hoàng huynh sủng ái, thật tốt biết bao?

Thấy nguy hiểm bị giải trừ, Tịch Tích Chi thở ra một hơi. Tại sao nàng có cảm giác... trừ ở bên cạnh An Hoằng Hàn là an toàn, còn lại địa phương khác đều tràn đầy nguy hiểm?

Suy cho cùng vẫn là thân thể nàng quá yếu đuối. Khiến cho nàng sinh ra cảm giác nguy hiểm chưa từng có trước nay, chỉ có nam nhân cường đại như An Hoằng Hàn mới đủ để bảo vệ nàng. Nếu không ở hoàng cung ăn tươi nuốt sống, cái mạng nhỏ của mình nhất định không sống lâu.

Về sau nhất định phải chăm chỉ nịnh bợ người đàn ông này, cố gắng làm hắn vui lòng...

Bị người khác vượt lên trước một bước trả lời, An Nhược Yên giận đến xiết chặt vạt áo, căm phẫn liếc An Vân Y một cái.

Đi hai bước về trước, An Nhược Yên cố giả bộ thân mật kéo lấy áo bào An Hoằng Hàn, nũng nịu lắc lắc, "Hoàng huynh đã đến đây rồi, không bằng ở lại cung Yên Vưu dùng bữa?"

An Hoằng Hàn khẽ cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn, "Các ngươi ăn đi, trẫm về trước điện Bàn Long."

Không dấu vết rút cánh tay về, An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ, mang theo một đám cung nữ thái giám rời đi.

Nhìn tơ lụa trong tay dần dần bị lấy ra, sắc mặt An Nhược Yên từ từ trở nên âm trầm. Người đời đều nói hoàng huynh sủng ái nàng, nhưng người nào biết được sự tình thật sự trong đấy?

Hoàng huynh sủng ái nàng, nuông chiều nàng quả thật là đúng, chỉ cần đồ nàng thích, hoàng huynh sẽ thỏa mãn nàng trước. 

Nhưng thái độ hoàng huynh đối với nàng vẫn lạnh lùng như vừa rồi, đôi con ngươi đen nhánh kia không mang theo bất kỳ tình cảm, trừ xa cách ở ngoài thì không nhìn đến cái gì.

Có lúc nàng nghĩ rốt cuộc nguyên nhân hoàng huynh sủng ái nàng như thế là gì? Chẳng lẽ nuôi nàng như nuôi một con sủng vật. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn sống ở trong hoàng cung, đoàng hoàng làm một cô công chúa, hắn liền bỏ mặc chuyện gì cũng không quan tâm.

Đứng ở ngoài, công chúa An Nhược Yên ao ước có thể thân mật làm nũng với An Hoằng Hàn như thế.

Từng đôi mắt dõi theo bóng lưng An Hoằng Hàn dần rời khỏi... mỗi người đều chờ đợi được hoàng huynh nhìn đến.

Cái đầu nhỏ đầy lông thò ra khỏi khuỷu tay An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi nhìn đám công chúa phía sau nhỏ dần lại cho đến khi biến mất không thấy gì nữa mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Móng vuốt nắm thật chặt vạt áo An Hoằng Hàn, càng cảm thấy hắn tốt hơn.

"Về sau ít để ý đến đám công chúa kia." Âm thanh không dao động lạnh lùng truyền từ trên xuống.

Tịch Tích Chi ngẩng đầu nhỏ lên, ngước nhìn hắn, không cần hắn nhắc, Tịch Tích Chi cũng sẽ thành thật không đi trêu chọc họ.

Trong đám công chúa kia, Lục Công Chúa lợi hại nhất, không chỉ là thủ lĩnh bọn họ, hơn nữa còn có thủ đoạn.

Tịch Tích Chi vẫn muốn sống thêm mấy năm, vì lo nghĩ mạng nhỏ nên việc dựa vào đùi to An Hoằng Hàn này vô cùng quan trọng!

Bọn họ vừa bước vào điện Bàn Long, một thanh âm quen thuộc lanh lảnh chui vào lỗ tai bọn họ.

"Bệ hạ, bữa trưa đã chuẩn bị tốt, có dùng bữa ngay không?" Lâm Ân mang theo một thân bị thương, lại trở về chức vụ cũ. Sắc mặt vẫn tái nhợt, nói chuyện cũng suy yếu hơn so trước kia, lúc đi bộ thì khập khễnh, chắc hẳn vết thương trên mông còn chưa lành hết.

Nhớ tới vị đại thúc này lần trước nói câu 'làm một cái khăn quàng cổ vẫn đủ', Tịch Tích Chi khẽ cắn răng, thầm mắng một tiếng "đáng đời". Đây chính là kết quả thấy chết không cứu!

"Ân." Thản nhiên đáp lại một câu, An Hoằng Hàn ngồi vào trên ghế, sau đó hỏi "Chuyện phân phó các ngươi điều tra đã làm như thế nào?"

Tịch Tích Chi bị hắn đặt lên bàn, nhìn một bàn lớn món ăn ngon, đôi mắt dừng ở món gà quay vàng ươm. Tịch Tích Chi sợ mình không kiềm chế được chảy nước miếng, cổ họng cố gắng nuốt mấy cái, cầm móng vuốt lau miệng chờ đợi.

Thấy mười mấy tên cung nữ thái giám đứng bốn phía, Tịch Tích Chi hơi ngồi ngay ngắn đợi đúng giờ. Bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy thì muốn ăn vụng cũng khó.

Lâm Ân để một món ăn cuối cùng xuống, cúi đầu bẩm báo nói: "Đã tra ra được, ngày đó những người đi cùng Thái hậu đến Ngự Hoa Viên còn có năm vị phi tần. Dựa vào lời khai của hai người thái dám, họ đều có phần tham gia ức hiếp Vân chồn."

Thân thể nhỏ bé của Tịch Tích Chi thoáng lung lay lại ngồi vững, nháy mắt vài cái, An Hoằng Hàn định trả thù cho nàng?

Ngón tay gõ mặt bàn, âm thanh 'bộp bộp' thu hút tràn ngập quang quẩn trong đại điện.

Chỉ nghe An Hoằng Hàn nói: "Mang toàn bộ năm tên phi tần kia đưa vào lãnh cung. Về phần hai người thái giám kia..." An Hoằng Hàn lạnh lùng liếc mắt, "Theo quy củ trước mà làm."

Quy củ trước? Tịch Tích Chi buồn bực suy tư, vậy sẽ trừng phạt như thế nào?

Tò mò kêu lên hai tiếng, "chít chít"...

"Chuyện đó tốt nhất ngươi không nên biết." An Hoằng Hàn đưa tay vuốt ve thuận lông con chồn nhỏ, con chồn nhỏ sống ở trong hoàng cung, lòng dạ nhất định tàn nhẫn. Nhưng đồng thời An Hoằng Hàn vẫn hi vọng trong lòng nàng có thể cất giữ một góc sạch sẽ.

Có thể làm cho nàng bớt tiếp xúc bầu không khí vẩn đục trong hoàng cung thì cố gắng ít tiếp xúc.

Một mặt khác của mình cũng không phải đẹp đẽ như vậy . . . . . .

Tịch Tích Chi không truy hỏi đến cùng, bởi vì khuôn mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn tăng thêm vẻ rối rắm làm nó suy nghĩ không ra.

"Dùng bữa." Hai chữ, khí thế lộ ra làm người ta không thể phản bác.

Ở đời Tịch Tích Chi thích nhất ba chuyện, chính là ăn, uống, ngủ, mọi thứ đều đầy đủ làm mặt mày nàng hớn hở. Nhìn đầy bàn thức ăn mùi vị hấp dẫn, ánh mắt híp lại thành một đường.

An Hoằng Hàn nhìn bộ dạng nàng vui vẻ, cũng theo đó nở nụ cười. Thật dễ dàng thỏa mãn. . . . . . So với đám người chỉ biết tranh đoạt quyền thế mà nói, con chồn nhỏ sạch sẽ giống như tờ giấy trắng.

Có lẽ vì nguyên nhân đó, An Hoằng Hàn mới lưu nó ở bên người. Nhìn từng hành động của con chồn nhỏ cũng khiến hắn nở nụ cười thật lòng. An Hoằng Hàn chống cằm, ánh mắt hẹp dài hơi cong lên, ai nói nó không phải một bảo bối chứ?

Nhanh nhẹn, Tịch Tích Chi xông thẳng hướng con gà quay kia. Đùi gà thơm mềm xốp giòn đang vẫy gọi nó từ xa.

Hai cái móng vuốt giữ lấy đùi gà, dùng sức kéo, bởi vì hơi sức yếu nên lần đầu tiên không kéo xuống được.

Hoàn toàn bất đắc dĩ, Tịch Tích Chi không thể làm gì khác đành dùng hai con chân sau đạp thân gà, hai móng trước cố gắng rút đùi gà ra. Rút nhiều lần làm toàn thân nàng đều dính mỡ đông, rốt cuộc kéo xuống được.

Đám cung nữ thái giám xung quanh đều cúi đầu cười trộm.

Tịch Tích Chi giống như chưa tỉnh, trong mắt chỉ có cái chân gà ngoài giòn trong mềm. Tịch Tích Chi cúi người xuống, đang chuẩn bị cắn một cái đi xuống, đột nhiên tất cả động tác dừng lại.

An Hoằng Hàn nghĩ rằng không hợp khẩu vị con chồn nhỏ, cau mày hỏi "Không thích ăn?"

Nhưng vừa rồi còn một bộ dạng say mê cuồng nhiệt. . . . . .

Tịch Tích Chi lắc lắc đầu nhỏ, ngự trù làm rất ngon, làm sao có thể không hợp khẩu vị? Nó cũng không kén ăn.

Vì cố gắng lấy lòng vị chủ nhân này, Tịch Tích Chi nghĩ một lát, cuối cùng quyết định. . . . . . Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích để bày tỏ tâm ý.

Tịch Tích Chi đem đùi gà, đẩy tới trước mặt An Hoằng Hàn nhưng khoảng cách rất xa. 

Bàn cơm trong Điện Bàn Long bàn cơm so với trong ngự thư phòng ước chừng lớn hơn gấp hai lần. Mà ở chính giữa còn rất nhiều đĩa thức ăn ngăn cách, phỏng chừng đợi nàng đẩy tới đầu bên kia thì đùi gà cũng đã lạnh.

Dùng móng vuốt nâng lên đi lại bất tiện. Móng vuốt nâng đùi gà đi, vậy nó đi đường thế nào?

Móng vuốt dính đầy dầu mỡ gãi gãi đầu, trong đầu Tịch Tích Chi bỗng phát sáng, cong người xuống dùng miệng ngậm khối đùi gà kia, hào hứng hướng phía An Hoằng Hàn chạy.

Trải qua một phen con chồn nhỏ kéo mạnh rút ra, con gà quay kia đã sớm thay đổi hoàn toàn, khiến người ta chẳng hề thèm ăn.

Bát ngọc trước mặt An Hoằng Hàn còn chưa có xới cơm cho nên trống không. Tịch Tích Chi đứng trước bát, miệng buông lỏng, đùi gà liền rơi vào trong bát.

Thái giám cung nữ trợn to hai mắt, đùi gà kia bị con chồn nhỏ vừa giật vừa cắn dính nước miếng của nó, ai còn muốn ăn? Ngay cả bọn họ đều cảm thấy bẩn thỉu huống chi bệ hạ.

Quả nhiên, trong nháy mắt phản ứng đầu tiên của An Hoằng Hàn là nhăn mày, gương mặt cơ hồ hiện vạch đen.

"Cho trẫm sao?" Không biết nên cảm thấy vui mừng hay là tức giận.

Đùi gà bị hàm răng con chồn nhỏ cắn rách da, nhìn qua còn có thể dấu răng phía trên.

Dường như nàng lại làm sai việc rồi à? Tịch Tích Chi nhìn nét mặt của mọi người, lúng túng sững sờ ở tại chỗ.

Ngươi không ăn thì thôi cùng lắm thì nàng ăn. Đưa móng vuốt hướng vào trong bát, ý định đoạt lại đùi gà.

Còn chưa đụng tới, cái bát đột nhiên dời khỏi vị trí, bị An Hoằng Hàn nâng cao quá đỉnh đầu nàng.

"Đồ đã cho trẫm, tại sao còn có thể thu hồi?" An Hoằng Hàn suy nghĩ nói chuyện về cái đùi gà trong bát như thế nào.

Nếu như không ăn, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của con chồn nhỏ thì An Hoằng Hàn cũng không thể vui mừng nổi.

Đôi mắt Tịch Tích Chi nhất thời trở nên sáng láng, "chít chít". . . . . . [Chính là cho ngươi ăn].

Lấy lòng ngươi hữu dụng hơn so với lấy lòng kẻ khác. Nghĩ muốn làm mưa làm gió trong hoàng cung thì không phải chính là dựa vào việc nịnh bợ người.

Ở dưới ánh mắt mong đợi của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn nhắm mắt, gắp đùi gà kia, cắn...

Nhai kỹ miếng thịt gà thơm mềm xốp giòn, thấy con chồn nhỏ vui đến kêu loạn "chít chít", An Hoằng Hàn ăn vào chẳng thấy chút cảm giác bài xích nào.

Cung nữ thái giám lần nữa cảm nhận không chân thực. . . . . . Đây là bệ hạ mà bọn họ sợ hãi sao? Vân chồn đưa đùi gà để bệ hạ ăn, ngài liền ăn? Hơn nữa đùi gà kia còn dính qua nước miếng con chồn nhỏ.

Tịch Tích Chi chạy về bên cạnh đùi gà còn lại, tiếp tục một cuộc chiến lớn giữa Chồn và Gà. Kéo xuống cái đùi gà khác, ăn say sưa ngon lành.

Vốn một bộ lông trắng tinh, giờ dính bên này một khối bên kia một khối mỡ đông, nhìn bộ dạng rất chi tức cười.

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info