ZingTruyen.Info

Duong Thu Thanh Phi Cuu Trong Dien


Tịch Tích Chi sợ thân thể chồng chất vết thương của mình sẽ càng đau hơn sau khi dính nước, móng vuốt bấu lấy ổ nhỏ của mình, mặc cho An Hoằng Hàn kéo đến chết cũng không chịu rời khỏi ổ nhỏ.

Tính tính tốt đẹp của An Hoằng Hàn triệt để bị phá hỏng, đôi mắt tỏa ra khí lạnh cảnh cáo nói: "Còn không buông ra, trẫm sẽ ném cả ngươi và cái ổ nhỏ."

Lời này tuyệt đối không phải là nói đùa, cảm nhận được khí thế toàn thân An Hoằng Hàn phát ra, Tịch Tích Chi rụt đầu lui về sau.

Nàng và Thái hậu nương nương kết thù lớn, nếu không có núi dựa là An Hoằng Hàn thì có thể nghĩ đến hậu quả của mình. Hơn nữa, An Hoằng Hàn chính là 'cơm cha áo mẹ' của nàng, trêu chọc hắn tức giận khi bản thân chưa đủ năng lực tự bảo mình chắc chắn sẽ chết đói ở nơi đất khách quê người.

Tịch Tích Chi suy đi tính lại một hồi, mí mắt nàng chớp chớp, từ từ buông móng vuốt ra khỏi ổ nhỏ.

'Nhịn một lúc trời yên biển lặng- Lùi một bước trời cao biển rộng'. Tịch Tích Chi cắn răng nhảy ra khỏi ổ nhỏ, không phải tắm sao? Cùng lắm thì vết thương dính nước nhiễm trùng mà thôi!

Cuối cùng cơn tức của An Hoằng Hàn tiêu tán đi một chút, ôm lấy thân thể mập mạp tròn vo của con chồn nhỏ, "Cùng trẫm chung sống dưới một mái nhà nhất định phải tuân theo quy củ của trẫm đề ra."

An Hoằng Hàn quy củ chính là mỗi ngày tắm một lần. Hắn không thể chịu nổi thứ gì bẩn thỉu cho nên điện Bàn Long cực kỳ sạch sẽ, dùng câu nói 'không nhiễm một hạt bụi' để hình dung cũng không quá đáng.

"Chít chít". . . . . . [Đã biết]. Tịch Tích Chi ghé đầu vào khuỷu tay An Hoằng Hàn. Nàng cũng không phải cố ý không muốn tắm chỉ sợ vết thương cả người này.

Cung nữ phục vụ An Hoằng Hàn cởi áo tháo thắt lưng, từng vật che kín thân thể An Hoằng Hàn được cởi ra.

Tịch Tích Chi bước từng bước nhỏ đến bên ao trì, thò ra một chân trước thử thử nước ấm. Có chút nóng, nếu dính vào trên vết thương không thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa. Thân thể run rẩy lui về phía sau hai bước, Tịch Tích Chi lại bắt đầu lùi lại.

Toàn thân An Hoằng Hàn lõa thể đi tới không cho con chồn nhỏ cơ hội đổi ý, bắt được nàng cùng đi vào ao trì tắm gội. Nước ấm liên tục xông tới đè ép hai thân thể vừa xuống nước.

Trong nháy mắt con chồn nhỏ đụng phải nước này, toàn bộ thân thể run lên, nước nóng dính vào vết thương đau rát trên lưng, đau đến cả hàm răng Tịch Tích Chi phát run. Tránh bàn tay An Hoằng Hàn ra, leo lên cánh tay của hắn, mấy bước đã leo tới trên vai của hắn, ngồi ở đó thở hổn hển.

"Chít chít". . . . . . Con chồn nhỏ kêu đến đáng thương. Lè lưỡi liếm láp bộ lông ẩm ướp của mình.

An Hoằng Hàn bị phản ứng kịch liệt như vậy của con chồn nhỏ dọa sợ đến tâm ý hoảng loạn. Ánh mắt sâu thẳm có hồn chuyển sang con chồn nhỏ trên vai phải , dưới bộ lông ướt nhẹp hiện ra từng vết bầm tím. Nếu còn không biết chuyện gì xảy ra thì An Hoằng Hàn cũng không xứng lên làm vua một nước.

Từ trong hồ nước đứng lên, toàn thân An Hoằng Hàn phát ra khí lạnh giống như gió mùa đông khắc nghiệt thổi tới rét thấu xương.

Không ngờ tới An Hoằng Hàn đột nhiên đứng lên, thân thể Tịch Tích Chi bỗng lung lay, hai chân mập mạp nắm chặt đầu vai An Hoằng Hàn mới không bị té xuống.

Đầu con chồn nhỏ cúi xuống, hai chân trước khoác lên trước ngực An Hoằng Hàn, hai con chân sau đặt ở sau lưng của hắn còn bụng nằm dính ở trên bả vai. Tư thế này vừa vặn có thể nhìn một cái không sót chút gì vóc người lõa thể hoàn mỹ của An Hoằng Hàn.

Một cỗ khí huyết mãnh mẽ xông lên trán, Tịch Tích Chi sợ mình sẽ chảy máu mũi, vội vàng đưa hai chân che kín hai mắt của mình.

Khó trách Thánh nhân đều nói 'phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe', không hổ là chân lý bậc tiền bối đi trước đúc kết ra nha. Nếu lại nhìn thêm hai lần thì nàng không dám bảo đảm móng vuốt tà ác của mình sẽ duỗi về chỗ nào.

"Vì sao không nói?" Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên ở bên tai Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi đắm chìm trong âm thanh của hắn thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Đợi nàng nghe ra lời nói của An Hoằng Hàn thì phản ứng đầu tiên là kinh ngạc một trận, sau đó đầu nhỏ từ từ hạ thấp xuống.

Không có kêu cung nữ phục vụ, An Hoằng Hàn đặt con chồn nhỏ lên trên sàn nhà bạch ngọc, cầm lên áo bào sớm đã chuẩn bị tốt được đặt ở một bên không có người bên cạnh tự mặc vào.

Để tóc đen ướt sũng ra phía sau, sau khi sửa sang xong vạt áo, An Hoằng Hàn chuyển ánh mắt qua con chồn nhỏ một lần nữa: "Ngươi được ai nuôi?"

Một vấn đề đơn giản nhưng Tịch Tích Chi lại đoán không ra An Hoằng Hàn có ý định gì. Nâng móng vuốt nhỏ lên chỉ vào An Hoằng Hàn kêu lên tiếng "chít". . . . . . [Ngươi].

"Ngươi đã được trẫm nuôi thì có chỗ nào trên người ngươi không thuộc về trẫm?" An Hoằng Hàn túm nâng con chồn nhỏ ôm vào trong ngực, thận trọng vạch ra bộ lông nó ra, vốn là da thịt mịn màng mà bây giờ không có một chỗ nào tốt.

Sắc mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng âm trầm, tròng mắt thâm thúy giống như đầm tối tăm, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm sẽ mặc kệ ngươi bị người khác ăn hiếp?"

Trong lòng Tịch Tích Chi tích tụ lại trăm điều muốn nói lại không nói ra được một câu. Thân thể nằm ngang yên tĩnh nằm trong ngực An Hoằng Hàn.

Người kia là mẹ đẻ của hắn, cho dù nàng bị ức hiếp thì hắn có thể làm gì, chẳng lẽ làm trái đạo đức tìm Thái hậu gây sự? Tịch Tích Chi cảm thấy điều đó không có khả năng.

Bị biểu hiện ủ rũ của con chồn nhỏ chọc cho tức giận, An Hoằng Hàn liền xoay người đi ra ngoài điện. Hắn mới ra khỏi liền phân phó thái giám nói: "Đi kêu thầy thuốc thú y kia tới cho trẫm."

Thái giám cung nữ nhìn thấy bệ hạ giận lớn như vậy, khúm núm cúi đầu không dám thở mạnh.

An Hoằng Hàn cầm khăn lau bộ lông cho con chồn nhỏ, vì tránh đụng phải vết thương trên người nó nên động tác của hắn cực kỳ cẩn thận.

Nhìn động tác cùng vẻ mặt chăm chú của An Hoằng Hàn, tròng mắt màu xanh của Tịch Tích Chi đã ươn ướt.

Trừ sư phụ ra chỉ có An Hoằng Hàn đối tốt với nàng nhất. Có thể ở nơi đất khách quê người gặp được nam nhân 'tốt bụng' thực sự là may mắn một đời. Giờ phút này Tịch Tích Chi đã sớm quên mất lúc trước An Hoằng Hàn trêu cợt nàng như thế nào. Đầu tiên là tính toán thịt của nàng, sau đó lại mưu tính đến da lông của nàng.

"Lần sau bị khi dễ, trực tiếp nói cho trẫm, trẫm sẽ đòi lại cho ngươi." Ánh mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn chợt lóe ánh sáng ác độc rồi biến mất.

Tịch Tích Chi lè đầu lưỡi đỏ hồng ra liến một chút ngón tay An Hoằng Hàn đi qua vết chai trong lòng bàn tay hắn.

Vốn muốn dọa con chồn nhỏ to gan lớn mật này một lần nữa nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy cảm động của nó, An Hoằng Hàn dừng lại không nói.

Đôi khi làm chút chuyện cảm động nó càng có thể xuyên qua trái tim con chồn nhỏ. Đạo lý này giống như một dạng thủ đoạn. Đến một giai đoạn nào đó nhất định phải cho đám thần tử như sói kia một chút lợi ích ngon ngọt để bọn họ cam tâm tình nguyện bán mạng cho ngươi.

Thầy thuốc thú ý nghe được tuyên triệu vội vàng theo thái giám chạy đến.

Vừa mới bước vào bậc thềm điện Bàn Long, âm thanh lão thầy thuốc thú y đã truyền đến, "Bái kiến bệ hạ."

Ông cực kỳ thích Vân chồn, từ khi bước vào điện Bàn Long điện, ánh mắt liền bắt đầu tìm bóng dáng của con chồn nhỏ.

Cuối cùng nhìn thấy quả cầu đáng yêu kia ở trên đùi An Hoằng Hàn. Nhưng đồng thời ánh mắt ông cũng nhìn thấy vết bầm tím khắp người con chồn nhỏ, thất kinh, hô: "Này vết thương khắp người làm sao có?"

Ông làm nghề y nhiều năm, vết thương như vậy không gạt được hỏa nhãn kim tinh* của ông vừa nhìn là biết có người cố ý gây nên.

Vân chồn chỉ là một con thú chưa trưởng thành, ai có thể ra tay ngoan độc như vậy? Đầu tiên cụ già nhìn An Hoằng Hàn một cái, dù sao vị Đế Vương này nghe đồn là tàn bạo.

An Hoằng Hàn gợi lên một nụ cười lạnh lùng, "Từ thái y cho rằng do trẫm gây ra?"

Từ khi lão nhân vào cung đến bây giờ chưa có nói qua họ của mình. Bỗng nhiên nghe được An Hoằng Hàn nói ra, hai mắt khẽ trợn to.

Xem ra An Hoằng Hàn đã bí mật điều tra qua ông rồi, điều này cũng khó trách, thái y thường ra vào hoàng cung, nếu thân phận không rõ thì rất dễ tạo ra rối loạn.

Người đàn ông này làm việc cẩn thận, rất ít để lại cho kẻ địch cơ hội xoay mình. Ông cũng không nghĩ tới có thể dấu giếm mãi mãi được, "Lão phu làm sao dám hoài nghi bệ hạ?"

Nếu chuyện này thật sự do ngươi làm thì con chồn nhỏ này sợ rằng đã sớm mất mạng.

"Từ thái y, trẫm mặc kệ thân phận trước kia của ngươi là gì nhưng ngươi nhận Hoàng bảng đi vào thì tạm thời chính là thái y nước Phong Trạch. Nếu như ngươi phải đi, trẫm sẽ không giữ ngươi. Nếu ngươi muốn tiếp tục ở lại trong cung thì phải tuân thủ quy củ hoàng cung, trẫm chắc chắn đối đãi với ngươi như khách quý." An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vuốt ve cái trán con chồn nhỏ, lạnh giọng uy nghiêm mười phần nói.

Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, lão đầu này quả nhiên có lai lịch lớn, không biết là thần thánh phương nào? Ông ta đối thoại trôi chảy với An Hoằng Hàn, không thấy chút sợ sệt nào, trong xương cốt lại mang theo vân đạm phong khinh, dường như trời long đất lở ông cũng có thể cười đối mặt.

"Chít chít". . . . . . [Các ngươi đừng chỉ cố nói chuyện phiếm, ta cả người thương tích đây nè].

Móng vuốt đâm trọc An Hoằng Hàn nhằm thu hút sự chú ý của hai người. Nàng còn là con chồn bệnh đang nằm sấp này các ngươi không thể không có tim phổi như vậy được, cho dù muốn nói chuyện phiếm thì cũng đợi xem bệnh xong cho nàng mới tiếp tục chứ.

Móng vuốt Tịch Tích Chi không sắc nhọn móng vuốt cũng không bén nhọn, đâm vào da mềm còn tạm được, nhưng gặp gỡ phải thứ gì hơi cứng một chút thì ai là trứng gà ai là tảng đá vẫn chưa xác định.

"Lão phu trước hết nhìn Vân chồn một chút." Lão nhân đưa tay tiếp nhận con chồn nhỏ, để nàng nằm ở trên bàn, bốn chân duỗi thẳng.

Tịch Tích Chi cực kỳ phối hợp, bộ lông trên hai cái chân mập bị vạch ra, lộ đến thịt non bị chà đạp bên trong. Xanh tím đan xen, nơi nghiêm trọng còn lộ màu tím đen, có thể thấy được đối phương xuống tay rất độc ác, nhiều nơi còn có thể nhìn thấy vết tích móng tay.

Lão giả không có những sở thích khác nhưng lại thích nuôi động vật, ở trong nhà ông nuôi nhốt không ít loài chim quý hiếm.

Sau khi nhìn thấy khắp người con chồn nhỏ đều là vết thương nổi giận đùng đùng nói: "Bệ hạ, con chồn nhỏ là sủng vật của người, lão phu không nên nhiều lời nhưng nếu những vết thương đầy người này nhiều hơn mấy lần nữa thì con chồn nhỏ đừng nghĩ có thể sống lâu dài ở trong hoàng cung."

Lời lão nhân nói là thật, mấy nữ nhân trong cung kia không có vài người là lương thiện. Toàn thân Tịnh Tích Chi thương tích là chứng minh tốt nhất.

"Ngươi chỉ cần để ý việc chữa trị." Ẩn ý, những chuyện khác còn chưa tới lượt ngươi quản.

An Hoằng Hàn đứng ở bên cạnh bàn, nắm tay trong tay áo dần dần nắm chặt. Từ trước đến giờ, hắn không trông nom quá nhiều việc hậu cung, ngay cả số lần đến các cung khác ngủ cũng đếm được trên đầu ngón tay. Thái hậu làm mưa làm gió ở hậu cung, An Hoằng Hàn cũng mắt nhắm mắt mở bởi vì các nàng cũng không tạo nổi bao nhiêu sóng gió cho nên hắn chẳng buồn đi để ý. Nhưng chuyện khi dễ con chồn nhỏ hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Lão giả lấy ra một bình sứ nhỏ từ bên trong hòm thuốc tử ở, vặn mở nắp đổ ra thuốc dán sền sệt.

"Thoa ngoài da, mỗi ngày xoa một lần, ba ngày sau sẽ khỏi hẳn." Ngón tay khô quắt của cụ già bôi phủ lên vết thương của Tịch Tích Chi.

Lúc bị đám phi tần kia cấu véo, Tịch Tích Chi không có thời gian đi nghĩ chuyện khác. Bây giờ rảnh rỗi, đổi thành lão nhân, Tịch Tích Chi có cảm giác ngượng ngùng. Bị một người An Hoằng Hàn sờ qua thì thôi chẳng lẽ còn đến phiên lão đầu sờ khắp toàn thân của nàng?

Càng nghĩ càng thấy thẹn thùng, Tịch Tích Chi lật người một cái ở trên bàn, né tránh bàn tay của lão nhân.

Kêu "chít chít" gọi An Hoằng Hàn, bởi vì nàng vẫn còn nhỏ cho nên âm thanh mang theo chút ngây thơ cực kỳ chọc người yêu thích.

"Trẫm đến đi, Từ thái ý có thể đi về." An Hoằng Hàn đưa tay đoạt lấy bình nhỏ trong tay lão nhân, ôm con chồn nhỏ để nàng ngồi vững ở trên đùi hắn.

Ngón trỏ móc ra một ít thuốc mỡ vẽ lên toàn bộ cái bụng phì của con chồn nhỏ, nhẹ nhàng xoa.

Thuốc mỡ lạnh như băng chạm vào vết thương nóng hừng hực của nàng tạo ra một cỗ cảm giác mát lạnh, mới bắt đầu có đau một chút nhưng càng về sau càng thoải mái, Tịch Tích Chi tựa như hưởng thụ nheo mắt lại.

Không khí giữa một người một con chồn vô cùng hoàn mỹ.

Lão nhân nhìn cảnh này, khóe miệng dần dần giơ lên nụ cười. Con chồn nhỏ này giống như trẻ sơ sinh, lớn lên mấy tháng đã biết nhìn người. Không phải người mình quen biết liền không cho đụng vào.

Chà xát bàn tay một chút, lão nhân khom lưng hướng An Hoằng Hàn xin cáo lui. Đế Vương lãnh khốc vô tình nước Phong Trạch đối với bất kỳ người nào cũng không có chút tình cảm nào lại chỉ riêng sủng ái có thừa với một con chồn nhỏ. Chuyện như vậy, tại sao có thể không thú vị?

Nguyên bản lão nhân định mấy ngày sau sẽ rời khỏi, lại không nhịn được muốn ở lại xem náo nhiệt.

Có người nuôi nấng, có người phục vụ, có người thuận lông. . . . . . Thú vui lớn nhân ở nhân gian.

Tịch Tích Chi chép chép miệng mặc cho An Hoằng Hàn lật đi lật lại nàng để bôi thuốc mỡ. Thỉnh thoảng ánh mắt ngó ngó gương mặt tuấn tú của hắn, tại sao càng xem càng thấy đặc biệt đẹp trai?

Lông mày An Hoằng Hàn nhíu lại, dùng sức chọc vào cái trán con chồn nhỏ, "Đừng dùng ánh mắt đắm đuối ấy nhìn trẫm, ngươi cũng không phải là mỹ nhân, trẫm không có hứng thú đối với ngươi."

"Chít chít". . . . . . Tịch Tích Chi nhe răng trừng mắt về phía hắn.

Toàn thân con chồn nhỏ đều được bôi thuốc mỡ một lượt. Đám lông tơ dính chung một chỗ, từng chùm dựng thẳng đứng. Giống như bắt chước con người không thành công ngược lại biến thành động vật dở dở ương ương.

Tịch Tích Chi cho rằng hình tượng bản thân bị tổn hại, nhìn thấy vạt áo An Hoằng Hàn mở ra một đường may, thừa dịp thái giám cung nữ chung quanh không chú ý, len lén bò đi vào. Chuyện liên quan đến vấn đề hình tượng, nàng cũng không muốn bị cung nữ thái giám giễu cợt lần nữa.

Lần trước đi tắm ở ao trì đã ngắm An Hoằng Hàn thay quần áo, âm thanh đám cung nữ kia cười cợt hình như lại phiêu đãng ở bên tai Tịch Tích Chi.

An Hoằng Hàn không ngăn cản con vật nhỏ nào đó chui loạn ở trong vạt áo hắn.

Nhưng Tịch Tích Chi vừa chui vào, liền phát hiện một vấn đề nghiêm trọng! An Hoằng Hàn chỉ mặc một tầng áo mỏng bên trong đều không mặc gì!

Cho nên, từ trước tới nay lần đầu tiên nàng tiếp xúc với lồng ngực An Hoằng Hàn mà không có chút khoảng cách nào.

Tịch Tích Chi hoảng sợ định chui ra ngoài nhưng không biết cái khe hở quần áo kia đã đi đâu mất.

Tịch Tích Chi tay chân luống cuống, chân sau không đứng vững, thân thể xiêu vẹo ngã về đằng trước, đầu nhỏ nặng nề đập vào lồng ngực An Hoằng Hàn. Miệng xẹt qua một viên nhô ra, dù không cần suy nghĩ, Tịch Tích Chi cũng biết đó là núm vú An Hoằng Hàn.

Tịch Tích Chi lùi ra ngồi bệt ở nơi đó, bốn chân cứng ngắc không dám cử động nữa.

An Hoằng Hàn không ngờ tới con chồn nhỏ bò đi vào sau không an phận như vậy, vừa định mang nàng ra thì có cái gì đó lạnh buốt xẹt qua núm vú trước ngực hắn. Một cảm giác tê dại khẽ chạy dọc toàn thân.

Sau đó, một bàn tay to lôi con chồn nhỏ đi ra ngoài.

Tịch Tích Chi cuộn rút thành một đoàn, hận không tìm được cái hang nào chui vào. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tịch Tích Chi cho rằng đối phương sẽ nổi trận lôi đình sau đó tính khí đại phát.

Mà An Hoằng Hàn không nói gì chỉ ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng nhéo lỗ tai nhọn hoắt của nàng.

Tình huống này là như thế nào. . . . . . ? Tịch Tích Chi ngây ngẩn cả người, An Hoằng Hàn không truy cứu? Không cần biết An Hoằng Hàn có ý tưởng gì, lần dạy dỗ này nói cho Tịch Tích Chi nàng một bài học. . . . . . y phục của nam nhân không thể tùy tiện chui loạn.

"Nói ngươi sắc, ngươi còn không thừa nhận, vừa mới ngươi đã làm cái gì?" Cách lúc lâu, An Hoằng Hàn sờ sờ cằm, trêu ghẹo con chồn nhỏ trêu nói.

Lại một hồi nhe răng, Tịch Tích Chi kiên quyết không thừa nhận nàng sắc, mới vừa rồi chỉ là một trận ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!

"Bãi giá cung Phượng Tường." Đã xử lý xong thương thế của con chồn nhỏ cũng là thời điểm đi tìm Thái hậu tính toán sổ sách.

------ Lời ngoài lề ------

Đỏ mặt, che mặt. . . . . .

Chương sau sẽ đi tính sổ. . .

Được rồi, núm vú An Hoằng Hàn. . . . . .

Ta thật tà ác~~~

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info