ZingTruyen.Com

[Drarry] Chủ động trêu chọc.

_Chapter 8_

GreenApple_TsRn269

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Harry cùng gia đình Malfoy trở về nhà sau khi ăn tối và đi dạo ở Hẻm Xéo mua đồ thì khi ấy cũng đã khá muộn. Draco trông có vẻ rất vui vì đã thành công lôi kéo nó ngủ lại ở Thái Ấp. Harry lén liếc Lucius, thấy ổng thở dài. Nó âm thầm thông cảm cho vị gia chủ đã sắp bước sang tuổi trung niên kia. Phu nhân Narcissa thì chỉ mỉm cười với chồng mình, rồi lại quay sang cười với nó làm Harry có cảm giác như bà đang đặt trọng trách nào đó lên vai nó vậy? Cho nó xin đi, dù có biết trước những sự kiện xảy ra trong tương lai thì giờ nó mới chỉ là một thằng nhóc mười một tuổi biết ếm bùa mà không cần đũa phép...

Lúc bước lên cầu thang, Harry theo thói quen đi về hướng phòng cho khách thì Draco gọi nó lại. À phải, giờ nó mới nhớ ra, phòng dành cho khách bị nổ rồi. Không mấy tình nguyện đi theo Draco về phòng của hắn, nó xụ mặt xuống, lầm bầm mấy từ không rõ nghĩa.


"Muộn rồi, đi ngủ thôi, phòng tắm ở sau cái cửa kia, mày trước đi Harry.", Draco vừa nói vừa chỉ về phía một cánh cửa màu trắng, đồng thời đóng cửa phòng hắn lại. Harry đã rất mệt sau buổi đi chơi nên cũng không có tâm trạng tranh chấp gì nhiều, ngoan ngoãn đi đánh răng, trước khi vào phòng tắm còn ngáp một cái.


Một lát sau, nó bước ra ngoài, rất tự nhiên nhào xuống giường của Draco, chăn đệm cứ thế lún xuống một mảng bởi trọng lượng của nó. Ừm, xúc cảm thật thích. Giường của Draco thực sự rất êm. Nó chui tọt vào chăn, thò mỗi cái mặt ra nhìn Draco:


"Mày không định đi ngủ à?"


Nó thấy Draco giật mình, quay mặt đi rồi đứng dậy. Harry có chút khó hiểu, Draco kì lạ như vậy từ nhỏ à? Kiếp trước nó không mấy để ý nên không biết sao? Chăn nệm rất ấm, nó dần thả lỏng người, lim dim chìm vào giấc ngủ. Rồi nó nghe thấy tiếng mở cửa. Ồ, Draco ra ngoài rồi. Chỗ nệm trống bên cạnh nó hơi lún xuống. Harry mặc kệ, việc nó cần làm bây giờ là ngủ. Tạch một tiếng, đèn trong phòng tắt hết, Harry thoải mái thở ra một hơi. Nó đang định chìm vào giấc ngủ quý báu thì thấy có một lực đang nhẹ nhàng kéo nó lại gần. Mùi táo xanh thoang thoảng quẩn quanh đầu mũi khiến Harry hoảng đến mức không dám mở mắt. Draco cứ như vậy kéo nó gần sát với hắn. Draco cao hơn nó cả một cái đầu, giờ mà mở mắt ra hẳn là sẽ thấy phần cổ trắng ngần và yết hầu trẻ con còn chưa lộ rõ của hắn. Harry cưỡng chế bản thân nó nhắm mắt, im lặng chìm vào giấc ngủ. Không sao Harry, mày đã mười tám rồi, mày đừng có nghĩ lung tung, đây có lẽ chỉ là bản năng thích ôm cái gì đó đi ngủ của bọn trẻ con thôi! Harry tự nhủ ba ngàn lần, cuối cùng vẫn là ngủ ngon trong cái ôm của Draco.

Sáng hôm sau, Harry bị tiếng gõ cửa của mấy con gia tinh đánh thức.


"Cậu Malfoy, cậu Potter, đến giờ dậy rồi, Feaky đã chuẩn bị bữa sáng!"


Harry mơ hồ mở mắt. Nó đã quên béng vụ Draco ôm nó ngủ tối qua, và giờ nó mém rớt tim khi vừa mở mắt ra, ngẩng đầu lên một cái đã đối diện với mặt của Draco. Khuôn mặt nhỏ tuy toàn là sự non nớt của một đứa trẻ mới hơn mười tuổi nhưng Harry vẫn cảm thấy khuôn mặt ấy rất có mị lực. Nó thấy Draco cau mày, tay ôm nó chặt hơn một chút, khó chịu càu nhàu "Vẫn còn sớm...". Harry có chút buồn cười. Nó bỏ tay của Draco ra, trèo xuống giường, vệ sinh cá nhân trước rồi xuống phòng khách. Vợ chồng Malfoy đang ngồi ở đó.


"Ngài Malfoy, phu nhân Narcissa.", nó mỉm cười chào họ. Narcissa vui vẻ cười với nó. Bà sai gia tinh dọn đồ ăn sáng rồi hỏi nó:


"Harry, Dray dậy chưa?"

"Draco vẫn đang ngủ..."


"Ồ, dậy muộn.", bà quay sang phía Lucius, "Anh à, đây không phải là phong thái quý tộc nên có. Hai lần gia quy thì thế nào?"


Lucius dán mắt vào tờ Nhật Báo Tiên Tri, ậm ừ vài tiếng rồi mở miệng:


"Thật điên rồ."


"Cái gì điên rồ cơ?", Narcissa hỏi. Lucius đọc lên một cái tít trên tờ Nhật Báo Tiên Tri:


"Ngân hàng Gringotts bị cướp. Tin khó tin nhất hàng trăm năm qua đấy."


Harry giật mình, ngay lập tức hỏi lại:


"Kho bạc 713?!"


"Ừ, phải. Cậu Potter, cậu biết vụ này?", Lucius nhíu mày nghi hoặc, "Cậu chưa hề nói cho ta, cậu Potter."


"Tôi đã nghĩ nó phải xảy ra ở năm nhất! Có lẽ chuyện tôi trùng sinh đã xáo trộn một số thứ. Vụ cướp này xảy ra quá sớm. Voldemort hồi phục nhanh như vậy? Có mất gì không?"

"Không. Người ta nói kho bạc 713 đã trống trước đó một tuần. Có thứ gì trong đó?"



"Hòn đá phù thủy.", Harry đi qua, ngó vào tờ báo, "Tên giáo sư Quirrell là thủ phạm. Hắn muốn cướp hòn đá để Voldemort sớm trở lại hơn."


Lucius trầm ngâm. Harry lướt hết nội dung tờ báo, xác nhận ngân hàng không mất gì mới thở phào một hơi:


"Có vẻ cụ Dumbledore cũng đang hành động nhanh hơn. Ở kiếp của tôi, hòn đá đến hôm nay mới được chuyển đi."


Bầu không khí có hơi nghiêm túc. Narcissa khi này liền chuyển chủ đề:


"Hôm nay? Ồ, có ai nhớ hôm nay là sinh nhật của Cứu Thế Chủ không?"


Nghe Narcissa nói, Harry hơi sững lại. Nó cũng quên béng hôm nay là sinh nhật nó. Narcissa nở nụ cười dịu dàng:


"Harry, con có muốn một món quà nhỏ không? Con thấy thế nào về việc gọi Dray dậy và chúng ta sẽ đến làng Hogsmeade một chuyến?"


"Tuyệt thưa phu nhân. Nhưng con chưa bao giờ được nhận quà vào sinh nhật trước đây nên có lẽ nó cũng không cần thiết đâu.", Harry nhanh chóng quay lên phòng của Draco để lôi hắn dậy. Theo lời của phu nhân Malfoy, thì từ sau hôm ấy, Draco không bao giờ dám ngủ dậy muộn hơn Harry nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com