ZingTruyen.Com

[Drarry] Chủ động trêu chọc.

_Chapter 4_

GreenApple_TsRn269

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Lúc Harry quay lại thì cũng là khi Malfoy đã thử xong đồ, đang ngồi đu đưa chân ở chỗ ghế chờ. Con mẹ nó đáng yêu chết đi được, Harry nghĩ, nhưng ai mà ngờ đứa trẻ đáng yêu kia sau này lại trở thành một tên cao hơn nó cả một cái đầu, và cực - kì - vô - liêm - sỉ trêu chọc nó như thể nếu không làm vậy thì hắn sẽ bị thầy Snape liệt vào danh sách những nguyên liệu độc dược cần phải ném ngay vào vạc ấy.


"Malfoy.", Harry gọi, nó thấy Malfoy ngó lên nhìn nó, rồi vui vẻ cười vẫy tay lại. Nó tiến lại gần Malfoy, ngồi xuống bên cạnh hắn. Malfoy bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện:


"Mày bao nhiêu tuổi?"

"Mười tá- À không, bảy."


"Vậy là chúng ta có thể vô Hogwarts cùng nhau!", Malfoy cười như thể đó là một việc rất hạnh phúc, "Mày biết chơi Quidditch chớ? Tao đang tập nó gần đây."


"Tao chơi xịn.", Harry nhại lại câu mà năm ấy Malfoy vênh váo với cậu - tất nhiên là hắn của bảy tuổi không thể biết được - trong lòng đột nhiên có cảm giác tự hào đến lạ. Được rồi, cậu không phủ nhận, được vênh váo trước người khác thế này thật thỏa mãn. Malfoy khi này đang ngạc nhiên, hơi há miệng ra:


"Gì cơ, mày nói mày mới chỉ bảy tuổi! Làm sao mà..."

"Muốn thử không, Malfoy? Tao rất tự tin ở vị trí Tầm thủ."


Malfoy lầm bầm vài thứ gì đó mà Harry không nghe rõ. Nó thấy hắn đăm chiêu một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nó, nói chắc nịch:


"Được, thử chứ. Nhà tao có một sân Quidditch rất rộng và ta có thể chơi thỏa thích."


Ồ, một sân Quidditch, tuyệt nhỉ. Harry lén lút ghen tị, "Ba mẹ mày sẽ không nói gì?"


"Chắc là không đâu, tao sẽ xin phép cha, ổng sẽ đồng ý thôi, họ chiều tao lắm. Mày có muốn qua nhà tao không? Chúng ta có thể thử chơi Quidditch cùng nhau."


"Được.", Hay lắm Malfoy, tao rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của ngài Malfoy sau khi biết thằng quý tử của ổng vừa làm gì. Mời Cứu Thế Chủ vào nhà một Tử Thần Thực Tử, ừ, nghe hay đấy.


"Mày không cần xin phép cha mẹ sao?"


"Không, họ mất rồi.", Harry cáu kỉnh trong lòng, thế nào mà cả hai kiếp đều có thể nói đến cái này vậy? Nó thấy Malfoy nghệt mặt ra, hỏi nó:


"Mất? Là chết ấy hả? Tội nghiệp. Nhưng tao nghe nói ba mẹ của mày giỏi lắm, đúng không?"


"...", cái tính cách này của Malfoy là do bẩm sinh à? Sức sát thương như vậy cũng không nhỏ đâu, Merlin!


"Sao mày không nói gì? Không đúng hả? Tao thấy giới phù thủy đều ca tụng họ, trừ mấy người hay sang nhà tao. Thỉnh thoảng họ lại nói cái gì đó... ừ, gì nhỉ, Potter là một gia tộc đáng ghét, tao cũng không biết, nhưng nói chuyện với mày thoải mái lắm, đâu có như họ nghĩ đâu. Tao phải nói cho ba tao biết chuyện này mới được.", Malfoy nói một tràng dài, Harry chỉ mỉm cười. Đúng lúc này bác Hagrid quay lại, trên tay là hai que kem. Harry đứng dậy đi về phía bác, nhận lấy một que kem bác đưa cho:


"Cảm ơn bác.", Harry cắn một miếng nhỏ, "Socola dâu và đậu phộng, ngon quá."


"Ta biết cháu sẽ thích nó mà."


Malfoy cũng rời khỏi ghế, đứng ngay đằng sau nó, nhìn que kem có vẻ thèm thuồng. Harry buồn cười, hỏi nó:


"Mày muốn cắn thử một miếng không?"


Nó thấy Malfoy ngó nó, chần chừ ngó sang que kem vừa bị nó cắn một miếng nhỏ, sau đó hắn cúi đầu, cắn một miếng kem. Hắn liếm liếm mấy vệt kem trên môi, thốt lên:


"Cái này ngon thật đấy! Ba mẹ tao chưa bao giờ cho tao ăn mấy thứ đồ vặt bán đầy rẫy ở ven đường thế này."


"Harry, thằng nhóc này là ai vậy?", Bác Hagrid hỏi nó.


"Malfoy, Draco Malfoy ạ.", nó đáp, và nó thấy bác ngơ ra, liền tiếp tục, "Cháu mới quen cậu ấy."


"Malfoy à... Mấy con công vàng chóe đó hả?"


"Im đi lão già mọi rợ, tôi không phải là con công!", nó nghe Malfoy núp sau lưng nó phản bác. Đúng rồi, cậu không phải công, cậu là một con chồn sương tự luyến. Tạm thời bỏ qua chuyện Malfoy gọi bác Hagrid là "lão già mọi rợ" vì bác là người cà khịa trước, nó định hỏi về việc đến Trang viên Malfoy chơi Quidditch, thì cánh cửa tiệm mở ra, một đôi vợ chồng bước vào.


"Dray, con xong rồi chứ?", Narcissa đi đến chỗ ba người, nhanh chóng nhận ra sự có mặt của Harry và Hagrid, "Ồ, xin chào. Tôi là Narcissa Malfoy, hai người đây..."


Narcissa nhìn Hagrid, rồi lại quay sang Harry, có vẻ không vừa ý với quần áo trên người nó.


"Con mới quen được cậu ấy.", Malfoy chỉ chỉ Harry, "Mẹ, cậu ấy nói cậu ấy biết chơi Quidditch, con có thể mời cậu ấy đến nhà mình không?"


"Phu nhân Malfoy, hân hạnh ạ, cháu là Harry. Harry Potter."


Vừa nghe thấy cái tên này, ngài Malfoy rốt cuộc cũng chịu nhấc cái thân xác ngọc ngà của ổng về phía nó.


"Ồ, Harry Potter.", ổng dừng một lúc, "Lucius Malfoy, cuối cùng chúng ta đã gặp nhau."


Ở kiếp trước, phải đến năm thứ hai, Harry mới gặp được ông ta. Lucius kéo nó lại gần, dùng cây gậy rắn vén mái tóc của nó ra, để lộ vết sẹo hình tia chớp:


"Thứ lỗi nhé, vết sẹo của cậu đã thành một huyền thoại rồi. Dĩ nhiên, giống như vị phù thủy đã để lại nó cho cậu.", Lucius nở một nụ cười khinh khỉnh, nó làm Harry nhớ đến nụ cười thương hiệu của Malfoy, rốt cuộc cũng biết nó từ đâu ra. Harry cười như đang khiêu khích Lucius, nhưng đôi mắt màu lục vẫn long lanh tỏ vẻ vô hại:


"Voldemort đã giết ba mẹ tôi.", Harry hơi giật ra khỏi cái tay đang nắm lấy vai cậu đau điếng rồi mới nói tiếp, "Hắn chỉ là một kẻ giết người, không hơn không kém."


"Và còn tống ông vào Azkaban trong tương lai, giao một nhiệm vụ không thể thực hiện cho con trai ông gánh lấy như một cách để giết nó vì một sai lầm của ông, cuối cùng, giết nó trong trận chiến cuối cùng.", những lời này đều được Harry thì thầm vào tai Lucius, khiến cho ông ta một mặt kinh hoàng, sau đó giả vờ bình tĩnh:


"Cậu Potter. Tôi nghĩ chúng ta nên có một cuộc nói chuyện rõ ràng hơn, đúng chứ?"


"Đừng hòng dụ dỗ Harry đi, con công già vàng chóe kia, nhất là trong ngày đặc biệt này của nó!", bác Hagrid nói to, "Harry, thanh toán nào, và bác sẽ mua cho cháu một cái bánh kem thật bự."


"Ta sẽ chờ cậu, cậu Potter. Cậu có thể dùng bột Floo.", Lucius bỏ lại một câu rồi rời đi với hai người kia sau khi trả tiền cho chiếc áo choàng phù thủy làm bằng vải cao cấp. Hagrid chỉ càu nhàu:


"Hừ, hai con công vàng chóe đó... Harry, mau đi thôi, quần áo của cháu đã xong, thay bộ quần áo cũ ra và ta sẽ đến tiệm kẹo Công tước Mật. Cháu sẽ thích mê kẹo ở đó cho mà xem."


"Vâng.", Harry bất lực nhìn bác Hagrid vừa càu nhàu đã nhanh chóng hào hứng trở lại. Bác ấy đúng thật quá lạc quan mà.


Nó đi thay quần áo rồi đi cùng bác Hagrid. Trên đường đi, trong đầu nó chỉ toàn là vẻ mặt bàng hoàng của Lucius. Chỉ cần liên quan đến con trai là ổng sẽ nhảy dựng ngay, Harry hơi nhếch môi. Chết rồi, hình như nó đã bị nhiễm nụ cười khinh ngả ngớn của con chồn sương nào đó rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com