ZingTruyen.Info

[Drarry] Chủ động trêu chọc.

_Chapter 32_

GreenApple_TsRn269

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Khi Harry tỉnh lại, nó nhìn thấy Draco đang ngồi bên mép giường nó. Xung quanh nó là vơ chồng Malfoy, chú Sirius, giáo sư Snape và... Khoan, nó gặp ảo giác à?


"Harry, mày thấy trong người thế-"


"Đờ mờ Tom Riddle?!", Harry nhảy dựng lên, theo bản năng mò tìm đũa phép trong túi. Không có. Đũa phép của nó đâu? Harry không suy nghĩ gì nhiều, vội hét lớn câu thần chú, "Sectumsempra!"


Lời nguyền không cần đũa phép theo chuyển động của tay Harry lao về phía Tom Riddle. Anh ta - vì không hề phòng bị gì - nên đã lãnh trọn Lời nguyền Cắt sâu mãi mãi đó. Một vết cắt lớn xé toạc áo chùng của Riddle, cắt một đường sắc lẹm trên ngực. Máu tươi nhanh chóng thấm đẫm áo, Riddle ngã xuống. Mọi người có mặt đều giật mình, Snape hơi sững người nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm lý, lập tức rút đũa phép trị thương cho Riddle:


"Vulnera Sclockur..."


"Harry, bình tĩnh, Riddle không làm hại mày...", Draco một bên trấn an Harry. Nó nhìn hắn, hoài nghi. Draco chỉ đành nói, "Tao sẽ giải thích..."


"Hừ, tên nhóc con... ta đã lường trước việc mi sẽ dùng bất cứ Lời nguyền nào đó bằng cái đũa phép của mi để tấn công Riddle ngay khi nhìn thấy cậu ta... Nên mới đem đũa phép của mi để ở xa. Ai mà ngờ mi lại tấn công được mà không cần đũa phép! Mi nên cảm thấy may mắn vì ta là người nghĩ ra Cắt sâu mãi mãi...", Snape khó chịu lầm bầm, trong khi vẫn đang chuyên tâm chữa trị cho Riddle. Anh ta sau đó được chuyển đến phòng nghỉ cho khách của Thái Ấp.


Harry rốt cuộc cũng biết được, linh hồn của Tom Riddle bị chia cắt thành nhiều phần, đương nhiên có phần thiện và phần ác. Nó rốt cuộc cũng đã hiểu lí do cuốn nhật kí ở kiếp trước chịu trò chuyện với nó, dẫn dắt nó tìm ra phòng chứa, để lấy được chiếc nanh tử xà - có thêm một vật liệu có thể phá hủy trường sinh linh giá, tiêu diệt 50% linh hồn Voldemort. Như vậy, Tom Riddle đứng trước mặt nó khi nó tỉnh lại vừa rồi, chính là phần thiện trong hắn. Và Tom Riddle muốn tiêu diệt chủ hồn ác độc.


"Ta không ngờ mi biết Lời nguyền kia... Có lẽ mi đã mò được quyển Độc Dược cũ của ta - ở một xó xỉnh nào đó... Mi có thể dùng Cắt sâu mãi mãi mà không cần đũa phép...", Snape cau mày, "Mi vốn đã giỏi hơn Voldemort rất nhiều lần rồi... Đến ta còn không thể thực hiện nó nếu không có đũa phép."


"Con chỉ luyện tập...", nó tự biết bản thân có thể dùng hàng tá Lời nguyền cấp cao mà không cần đến đũa. Snape trực tiếp quăng cho nó một quả bom, đánh gãy lời nói của nó:


"Giá như môn Độc Dược của mi bằng được một góc của tài năng pháp thuật trong mi, Potter."


"...", nó biết nó cực kém môn Độc Dược rồi, xin lỗi giáo sư, được chưa?


"Vậy là Tom Riddle sẽ giúp chúng ta...?", nó hỏi, và nhận được một cái gật đầu từ Lucius.


Tuyệt. Thế là việc ngăn Voldemort tái sinh sẽ dễ dàng hơn.


"Harry, linh hồn của Tom Riddle trong cơ thể con đã bị tách ra, có cảm thấy thế nào không?", Narcissa bước vào cùng với một con gia tinh. Con gia tinh đang bưng một bát cháo nóng hổi, ngon mắt. Harry bỗng có chút đói bụng.


"Con cảm thấy... bụng con trống không."


Narcissa mỉm cười, ra hiệu cho con gia tinh. Gia tinh để lại bát cháo trên bàn cho nó rồi biến mất. Mọi người cũng dần ra ngoài cho nó nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại nó và Draco.


"Dray, mày không ra ngoài cùng mọi người à?", Harry vừa nhai vừa hỏi.


"Phòng tao, bạn đời tao, ai mà biết được lỡ mày có chuyện gì...", Draco làu bàu, tay múc một muỗng cháo đưa tới miệng nó.


Sau khi nó ăn hết cả một bát cháo, trong dạ dày đều là cảm giác ấm áp dễ chịu. Trời cũng đã tối muộn, Draco giục nó đi tắm.


"Mày nên đi nghỉ sớm. Tắm rồi đánh răng đi ngủ đi."


Harry - tâm trạng vui vẻ - rất thoải mái nghe lời. Chừng một giờ sau, nó bước ra ngoài, nhào lên giường ôm Draco.


"Dray...", nó dụi đầu vào người Draco, tựa như một con mèo nhỏ. Harry thầm phỉ nhổ bản thân. Harry, mày dựa dẫm vào Draco quá rồi!!!


"Harry... Tao đã nghe cha đỡ đầu kể hết mọi việc."


"Ừm... vậy...?", nó hơi khựng lại khi nghe Draco nói, nhưng rồi lại ép bản thân bình tĩnh. Draco cảm thấy thế nào? Hắn sẽ chấp nhận việc nó là trùng sinh quay về chứ?


"Vậy là vậy thế nào? Chẳng sao cả, Harry. Tao chỉ nghĩ là mày nên nói chuyện này với tao sớm hơn thay vì giấu giếm.", Draco vuốt ve mái tóc nó, "Dù sao thì tao vẫn yêu mày, Harry."


"Ừm..."


Cả hai rơi vào im lặng, Draco vẫn đều đều vuốt mái tóc rối mềm của nó.


"Dray, thực ra, tao nhiều lần mơ.", Harry rốt cuộc cũng mở lời trước, "Mơ về khi mày chết."


Draco không nói gì, Harry lại nói:


"Nếu lỡ có một ngày, tao phải quay lại thế giới cũ, về một thế giới không có mày, những người thân yêu đều qua đời... Tao...", nó hơi nức nở. Nó không hề muốn chút nào.


"Không sao cả Harry. Mọi chuyện rồi sẽ ổn, kể cả khi mày không có tao.", Draco nhìn nó, kiên định nói. Harry phải công nhận, Draco rất biết cách dỗ người - ít nhất là với nó, "Sẽ có lúc tao tìm gặp được mày thôi mà, Harry. Tao hứa."


Draco ôm nó vào lòng, xoa lưng cho nó. Mùi hương quen thuộc của táo và bạc hà len lỏi trong khoang mũi, Harry dần cảm thấy buồn ngủ. Nó ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi Draco.


"Ừm... Ngủ ngon, Harry."

"Ngủ ngon..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info