ZingTruyen.Info

[Drarry] Chủ động trêu chọc.

_Chapter 3_

GreenApple_TsRn269

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Hai người bước qua cánh cổng, những hòn gạch ở phía sau nhanh chóng khép lại như cũ. Nơi này vẫn thật đông đúc và nhộn nhịp, theo những gì mà Harry nhớ được. Nó nghe thấy bác Hagrid nói với nó:


"Chà, chúng ta sẽ có rất nhiều thứ để mua cho sinh nhật của cháu đây. Nhưng trước hết, ta muốn đưa cháu đến một nơi."


Ngân hàng Gringotts, kho vàng của nó, Harry thầm nghĩ. Tuyệt vời. Nó còn đang lo lắng vì sợ phải nghĩ cách để bác Hagrid đưa chìa khóa kho vàng cho nó, và giải thích tại sao nó lại đến được đây. Nhưng hình như nó đã lo xa quá rồi, bác ấy thậm chí còn không để ý đến việc đó. Có lẽ bác ấy nghĩ nó đã được phổ cập kha khá về phù thủy, và chỉ tới đây để thăm bác. Mải suy nghĩ, nó không nhận ra bác Hagrid đã đứng lại từ lúc nào. Mặt của nó đập vào tấm lưng to lớn của bác, cái kính ịn vào sống mũi nó, đau nhói. Nó xoa xoa sống mũi, nhìn lên. Tòa nhà màu bằng cẩm thạch trắng sang trọng, cao hơn những tiệm quán thấp lè tè khác. Bác Hagrid mở miệng:


"Đây, Gringotts."


Một con yêu tinh lùn lùn - thực ra là không thấp hơn Harry bao nhiêu - mặc một bộ đồng phục màu vàng và tím đứng bên cạnh cánh cửa đồng cúi chào khi hai bác cháu đi ngang qua, đi lên những bậc thềm trắng xóa, đứng trước hai cánh cửa bạc khắc những dòng chữ đã quen thuộc trong ký ức của Harry.


"Cháu nên biết, chỉ có kẻ nào bị điên mới dám tính đến chuyện cướp ở Gringotts. Đây chính là một trong những nơi an toàn nhất giới phù thủy."


Vâng, bác không cần phải cho cháu biết cái này đâu, vì cháu chính là "kẻ điên" mà sau này cướp Gringotts đấy, Harry nhủ thầm, rồi tự bổ sung thêm: Còn hiên ngang cưỡi rồng bay ra với chiến lợi phẩm trong tay nữa.

Hai con yêu tinh khác lại cúi đầu lúc họ đi qua cánh cửa bạc, tiến vào ngân hàng. Hàng trăm con yêu tinh ngồi sau cái quầy dài, tập trung vào công việc của chúng, ngồi trên những chiếc ghế cao, hí hoáy viết gì đó, cẩn thận kiểm tra từng đồng vàng, từng viên đá quý. Bác Hagrid và Harry đi lên trước, tới chỗ một con yêu tinh.


"Xin chào, cậu Potter muốn rút tiền trong tủ của cậu ấy."


Tên yêu tinh, dùng những ngón tay dài dài của hắn, bám vào mép bàn, ngó xuống nhòm Harry, khinh khỉnh:


"Vậy cậu Potter đây có chìa khóa chứ?"

"Tất nhiên, chắc là nó ở đâu đây thôi..."


Harry thấy bác Hagrid lộn tung mấy cái túi áo của bác, lôi ra một chiếc chìa khóa bằng vàng - nhỏ xíu đối với bác. Tên yêu tinh cầm lên xem xét kĩ lưỡng rồi nói:


"Rất tốt. Tôi sẽ đưa cả hai xuồng hầm bạc. Griphook!"


Một tên yêu tinh khác đi ra. Harry biết nó. Griphook, tên yêu tinh đã giúp nó cướp Gringotts, và sau đó phản bội lại nó, để giữ thanh gươm Gryffindor, và rồi bị Voldemort giết chết ở Trang viên Malfoy.

Griphook nhanh chóng đưa hai người đến hầm bạc của Harry. Những đồng Galleons nhanh chóng được bác Hagrid giúp nó trút vô một cái túi không gian.


"Đây là tài sản của cháu, Harry. Cha mẹ đã để lại cho cháu. Và cháu có thể giữ cái chìa khóa nếu muốn."


Harry mỉm cười, đưa tay nhận chìa khóa và cái túi đựng đầy những đồng tiền vàng:


"Vâng, cảm ơn bác."


"Còn giờ thì quay lại chuyện chính chứ nhỉ? Mua quà sinh nhật cho cháu. Ồ, tất nhiên là cháu không phải trả tiền đâu, để dành mấy cái đó cho sinh hoạt đi, Harry. Hôm nay bác sẽ mua quà cho cháu. Một bộ quần áo mới thì thế nào? Sẽ rất tuyệt, bác sẽ dẫn cháu đến tiệm 'Trang phục cho Mọi dịp' của Phu nhân Malkin.", bác Hagrid hào hứng.


Sau chuyến xe lắc lư trở lại mặt đất, bác Hagrid hất đầu về phía một cửa tiệm:


"Đây rồi. Cháu có muốn một bộ áo choàng mới? Nhưng khoan đã, ta luôn say xe bởi mấy cái toa xe Gringotts hành ta quá sức, con có phiền nếu ta ghé vô quán Leaky Cauldron làm một ly?"


Harry gật đầu, bác Hagrid nhanh chóng nói nó hãy chọn áo trước và bác sẽ trả tiền sau, rồi nhanh chóng đi vào quán Leaky Cauldron. Nó nhún nhún vai, cất túi tiền vào áo khoác rồi mở cửa tiệm "Trang phục cho mọi dịp" của Phu nhân Malkin. Nó thấy phu nhân Malkin mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà vui vẻ chào nó:


"Mua áo choàng mới hả cưng? Lựa chọn tốt đấy. Xem nào, ở đây có rất nhiều cho con chọn. À, có một quý ông nhỏ tuổi đang thử đồ trong kia đấy."


Tim Harry đánh thót một cái. Malfoy? Nó len lén liếc về phía sau cửa hàng như để chứng minh suy nghĩ của nó. Và Merlin ơi, nó thấy Malfoy, Draco Malfoy, đang đứng trên bục để thử đồ. Không thể trùng hợp như vậy chứ? Nhanh như vậy mà nó đã đạt được mục đích tìm kiếm Malfoy. Lồng ngực nó vẫn đang rộn cả lên. Phu nhân Malkin đặt bên cạnh Malfoy một chiếc bục khác, ra hiệu Harry đứng lên. Nó thấy Malfoy nhìn chằm chằm nó khi phu nhân Malkin trùm một cái áo qua đầu nó, đánh dấu chiều dài để xén bớt. Ánh mắt của Malfoy như muốn xuyên thủng nó, và Harry cảm thấy mặt nó đang nóng lên. Cuối cùng, nó không chịu được nữa, đành mở miệng trước:


"Xin chào, tôi không biết là giới phù thủy lại có cách thức nhìn chằm chằm vào người khác để chào hỏi hay gì đó tương tự."


Harry dám chắc, trong một giây, nó đã thoáng thấy Malfoy giật mình thu lại tầm mắt, khá mắc cười. Sau đó, nó nghe thấy Malfoy lầm bầm, có lẽ chỉ vừa đủ cho cả hai nghe thấy:


"Hừ, rõ ràng là do đôi mắt của mày quá đẹp, tao là bị sự đẹp đẽ đó thu hút..."


Cái kiểu đổ lỗi gì đây? Harry cạn lời, Malfoy học cái này ở đâu vậy? Nén lại ham muốn nhào lên ôm hắn, nhéo nhéo gò má vì sự hờn dỗi dễ thương kia, Harry chỉ chìa tay:


"M... Cậu có muốn làm bạn không?", xém chết, nó mém thì dùng cái xưng hô mày - tao quen thuộc của nó với Malfoy ở kiếp trước. Harry thở phào vì đã kịp sửa lại. Nó thấy Malfoy ngạc nhiên quay sang nhìn nó, chần chừ một lúc, rồi đáp lại cái bắt tay của nó:

"Malf... Không, Draco, Draco Malfoy."

"Harry Potter."


Harry một lần nữa thấy biểu cảm kinh ngạc đến phát ngố của Malfoy.


"Harry... Potter? Cứu Thế Chủ mà bọn nhóc xung quanh tao hay nhắc đến sao?"


Harry gật gật đầu, hơi khó chịu vì cách xưng hô kia. Gia tộc Malfoy dạy con cái xưng hô như thế từ nhỏ sao? Nhưng thôi bỏ đi, như vậy cũng không khiến nó quá lạ lẫm.


"Tao, ừm, nghe nói mày có vết-"


Harry biết Malfoy đang nói đến cái gì. Nó vén mái tóc của mình lên, để lộ cái sẹo hình tia chớp. Malfoy, dường như theo bản năng, đưa tay lên chạm vào vết sẹo của nó một chút, sau đó nhận ra gì đó, rụt tay lại, lúng túng:


"Xin lỗi."


Harry chỉ cười, nói hắn cứ thoải mái. Nhưng có vẻ Malfoy không định chạm vào vết sẹo của nó nữa. Chà, nhà Malfoy giáo huấn con cái nghiêm khắc thật đấy, Harry nghĩ, trước khi phu nhân Malkin gọi nó đến xem áo.


"Tôi sẽ quay lại với cậu sau.", nó nói với Malfoy, nhận lại một cái gật đầu cụt lủn từ vị quý tộc nhỏ, mới quay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info