ZingTruyen.Com

[Drarry] Chủ động trêu chọc.

_Chapter 24_

GreenApple_TsRn269

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Sáng hôm sau, mới năm rưỡi, cửa phòng nó đã bị đập rầm rầm.


"Con công chết tiệt kia, mau mở cửa ra, mi khóa cửa lại định làm gì con trai ta hả?!"


Harry buồn ngủ lay lay người đang nằm bên cạnh nó:


"Dra... co... ra mở cửa xem..."

"Draco..."


Harry buồn ngủ đến mức không muốn mở mắt. Người kia không có động tĩnh gì, nó lại lay mạnh hơn một chút:


"Draco..."

"Dray..."


Lập tức có hiệu quả. Draco cuối cùng cũng ngồi dậy, vén chăn bước xuống giường, đi ra mở cửa. Một tràng mắng mỏ ập vào mặt hắn. Sirius - mặc nguyên bộ đồ ngủ, hai mắt thâm quầng, có vẻ đã mất ngủ cả đêm, chân không xỏ dép, tóc tai bù xù, râu ria chưa cạo - đang đứng trước cửa phòng Harry, bừng bừng khí thế muốn đem con công bạch kim nào đó ném vào vạc độc dược của Snape.


"Thằng nhóc kia, con trai ta đâu?!"


"Harry đang ngủ...", Draco cau mày, khá bất mãn về dáng vẻ không hề có một chút quý tộc nào của Sirius. Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì chú Sirius đã nói:


"Con công chết tiệt, mi có làm gì con trai ta không... Ta mà biết mi giở trò gì...", chú Sirius hằm hè hắn. Vẻ đáng sợ của chú khiến Draco lo rằng trong tương lai không xa, hắn thực sự có thể bị chú ấy ném vào vạc độc dược của cha đỡ đầu hắn.


Draco nhìn bóng lưng chứa đầy sự bực tức đang rời đi sau khi xác nhận Harry vẫn ổn của Sirius, đóng cửa phòng lại. Hắn muốn tiếp tục ôm Harry ngủ đến bảy giờ cơ.

Khi Harry tỉnh dậy đã là chín giờ sáng. Nó hiếm khi dậy muộn như vậy. Chỗ bên cạnh nó đã trống trơn, cũng không còn ấm nữa. Có thể thấy Draco đã dậy từ lâu rồi. Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi lết cơ thể uể oải xuống phòng khách, nó thấy Draco đang ngồi trên sofa, trên tay là một quyển sách.


"Draco."


Nó gọi hắn một tiếng để thông báo sự xuất hiện của mình rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, dựa vào sofa.


"Mày dậy muộn quá. Lão Siriu... Không, cha đỡ đầu của mày vừa đi ra ngoài rồi. Bữa sáng trên bàn ăn."


"Đọc gì thế?", nó không quan tâm Draco nói gì lắm, quay đầu nhìn hắn, hỏi một câu rõ là không liên quan. Draco khó hiểu nhưng vẫn trả lời.


"Cha đỡ đầu của tao gửi cho tao một cuốn sách Độc Dược. Rất thú vị. Mày muốn mượn không?"


"Không, cảm ơn.", trên mặt Harry xuất hiện một chữ "CHÊ" to đùng. Không thể hiểu được tại sao mấy người lại có thể yêu thích cái môn học nhàm chán đó nữa...


"À phải, mày có thư.", Draco hơi hất cằm về phía tủ để đồ, "Của cụ Dumbledore."


Tim Harry đánh thịch một cái. Cụ đã tìm được chiếc nhẫn rồi? Nó vội đi đến cầm lấy bức thư, mở ra đọc.


"Harry của ta, kẹo giọt chanh chứ?

Hôm qua là sinh nhật con nhỉ, Harry. Chúc mừng tuổi mười hai muộn. Ta đã tìm được chiếc nhẫn của Marvolo Gaunt. Ồ, yên tâm đi, ta đã không đeo nó, và phá hủy nó bằng thanh gươm Gryffindor... Làn khói đen kịt từ chiếc nhẫn khiến ta cảm thấy may mắn vì không đeo nó. Sev nói đó là một lời nguyền kinh khủng. Biết gì không Harry? Viên đá bên trên nhẫn chính là Viên Đá Phục Sinh. Ta nghĩ ta sẽ tặng nó cho con. Con có thể dùng nó để gặp ba má con, nhưng hãy nhớ, không được lạm dụng...

Albus Dumbledore."


Nó ngó vào phong bì đựng thư. Một viên đá màu đen, có khắc kí hiệu của ba Bảo Bối Tử Thần ở trên cùng với mấy viên kẹo giọt chanh nằm yên vị dưới đáy phong thư. Bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, Harry ngẩng đầu lên, nói với Draco:


"Draco, chiều nay tao sang Thái Ấp nhé?"


"... Ừ.", hắn không rời mắt khỏi cuốn Độc Dược. Harry thấy vậy cũng đi ăn bữa sáng của nó được đặt trên bàn. Một lúc sau, nó nghe thấy tiếng Draco, "Harry, sáng nay mày gọi tao là 'Dray'."


"Hả?"


"Sáng nay mày gọi tao là 'Dray'.", Draco gập quyển sách lại, nhìn nó. Harry có chút hoang mang. Nó không nên gọi như vậy sao? Nó cứng nhắc hỏi lại:


"... Không được à?"


Draco cười cười, nhướn mày:


"Đương nhiên là được, từ giờ mày gọi tao như thế luôn đi."


Harry sặc một cái. Ôi Merlin, kiếp trước nó có nằm mơ cũng không dám gọi hắn là "Dray". Rượu cũng không hẳn hoàn toàn là xấu. Harry bỗng cảm thấy muốn thỉnh thoảng lại uống say một lần. Nó gật đầu. Draco lúc này mới mở cuốn sách ra tiếp tục đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com