ZingTruyen.Info

[Drarry] Chủ động trêu chọc.

_Chapter 23_

GreenApple_TsRn269

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Ngồi trong phòng khách của căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld, Harry hơi suy nghĩ. Liệu nó có nên nói mọi chuyện cho chú Sirius? Chú sẽ tin nó chứ? Harry vò tóc. Đúng lúc này, chú Sirius bước đến, hỏi nó:


"Sao vậy Harry? Phòng của con đã được Kreacher dọn dẹp xong rồi, con có thể ở đó..."


Nó ngước lên nhìn cha đỡ đầu của mình. Chú nở một nụ cười nhẹ, hết sức dịu dàng đối với nó.


"Chú Sirius."

"Sao?"

"Con có chuyện muốn nói..."


Chú Sirius nhìn nó, im lặng lắng nghe. Nó cố gắng nghiêm túc nói tiếp:


"Chú có tin là, con, mười tám tuổi không?"


"Có chứ Harry.", chú Sirius - gần như ngay lập tức - đáp lại nó, "Ta có nghe thầy Dumbledore nói."


Nó thở phào, thầm cảm ơn cụ Dumbledore. Vì nếu chú không tin, nó cũng không biết làm thế nào.


"Vậy..."


"Nên, Harry, con có nên nói cho ta vì sao con lại thân thiết với con công con kia không? James chắc chắn sẽ không đồng ý! Ta cũng vậy!", chú Sirius đánh gãy lời nói của nó, sau đó còn làm ra vẻ đau khổ, "Ôi James bạn tôi, nếu cậu ấy mà biết chắc chắn cậu ấy sẽ đội mồ sống dậy vặt trụi tóc con công bạch kim kia, vì đã dụ dỗ con trai cưng của cậu ấy..."


Harry nhìn phản ứng thái quá của chú Sirius, cảm thấy buồn cười. Và cũng có một chút buồn bã.


"Nhà Malfoy cũng không phải là xấu, chú Sirius à..."


Họ đã giúp con trong trận đại chiến cuối cùng. Chính Draco, đã cứu con một mạng...

Nó chỉ hơi cúi đầu, nhìn xuống một khoảng trống trên sàn. Nó nghĩ chú Sirius đang sững sờ nhìn nó. Cuối cùng, nó nghe thấy tiếng của chú:


"Xì, mấy con công bạch kim...", chú vươn vai một cái, "Thế, đi liên hoan chứ, Harry?"


"Tất nhiên ạ.", nó gật đầu, đi cùng chú Sirius ra khỏi nhà.


Bữa tối hôm ấy chính là một trong những kỉ niệm đẹp nhứt của nó với chú Sirius. Harry thầm nhủ, nó sẽ thực hiện hết những điều mà kiếp trước nó không thể hoàn thành.

Kì nghỉ hè tốt đẹp cứ như vậy trôi qua, đã gần đến sinh nhật mười hai tuổi của Harry. Chú Sirius nói sẽ tổ chức cho nó một bữa tiệc sinh nhật thật tuyệt ở dinh thự Black. Sáng ngày 31 tháng 7, dinh thự Black đã được dọn dẹp sạch sẽ và trang trí lộng lẫy. Chú Sirius nói dinh thự khi này đẹp như khi gia tộc Black còn ở thời hoàng kim vậy. Chú Sirius và bác Hagrid còn nói muốn làm bánh sinh nhật cho nó, Harry chỉ cười tươi, gật đầu. Draco - con chồn sương đến số 12 Quảng trường Grimmauld từ lúc mười hai giờ đêm chỉ để chúc mừng, tặng quà sinh nhật (và ôm nó đi ngủ) - cũng đòi góp sức. Ba người còn nhất quyết không để nó giúp đỡ. Harry lặng lẽ cầu mong cái bánh của nó có thể ăn được.

Buổi trưa, tác phẩm sau cả một buổi sáng hì hục của ba người kia cuối cùng cũng hoàn thành. Ồ, nhìn rất đẹp nha, Harry cảm thán, nó đã đánh giá thấp họ rồi? Nó quệt một chút kem ở góc khuất trên bánh, đưa lên miệng nếm thử.


"Ngon thật đấy!", mắt nó sáng lên, quay sang nhìn ba người kia, "Mọi người có thể phối hợp tốt đến vậy sao?"


Chú Sirius và Draco đắc ý cười, nó dám cá nó có thể nhìn thấy mũi của hai người họ hỉnh hết lên trời rồi.


"Đương nhiên, mày nghĩ tao là ai chứ. Không gì có thể làm khó một Malfoy."

"Ta rất vui vì con thích nó, Harry."

"Chúc mừng cháu được mười hai tuổi. Ôi, nhanh thật đấy... Mới đó mà cháu đã mười hai tuổi rồi... Ta nhớ lần đầu ta gặp cháu, cháu vẫn còn là một đứa bé..."



Mọi người vui vẻ cười đùa, bỗng nhiên chú Sirius chú ý đến tai nó:


"Harry? Cháu đeo khuyên tai khi nào vậy?"


Harry hơi khựng lại. Draco nhanh miệng trả lời hộ nó:


"Đó là quà sinh nhật tôi tặng Harry."


Chú Sirius chăm chú nhìn chiếc khuyên đính kim cương màu lục thuần có điêu khắc gia huy Malfoy bên trong trên tai nó. Khuyên tai bằng bạc, được thiết kế cùng bộ với dây chuyền Draco tặng nó vào sinh nhật năm mười một tuổi. Chiếc khuyên rất đẹp, độ rực màu của kim cương ở mức hoàn hảo, lấp lánh, yên vị trên tai nó. Một hồi lâu sau, chú Sirius mới mở miệng, cau mày:


"Sao ngươi lại tặng khuyên tai? Harry của ta cũng không phải là con gái."


"Nó không phải khuyên tai thường đâu!", Draco cũng bật lại.


"Thôi mà chú, dù sao thì con thấy nó cũng rất đẹp...", Harry vội can ngăn, phòng trường hợp cả hai sẽ nhảy vào choảng nhau ngay ngày sinh nhật của nó.


Chú Sirius bất mãn, Draco đắc thắng nhướn mày trêu chọc. Chú Sirius lập tức lườm hắn, Draco liền chạy ra sau lưng nó, bám chặt lấy nó, bày ra vẻ mặt "Được kẻ mạnh bảo kê", lè lưỡi với chú. Ngài Lucius mà thấy được hành động rất không Malfoy này của hắn, chắc chắn sẽ có ba lần gia quy được chép tay.

Hai giờ chiều, khách mời đến đông đủ, hai mươi tám gia tộc thuần chủng đều có mặt, tất nhiên là cả nhà Weasley. Những nhân vật nổi tiếng của nhà Gryffindor đều ở đây. Hermione đi cùng Ron nên cũng có mặt. Phu nhân Black ở trong bức tranh cau mày nói với Harry khi nó vừa thay đồ xong bước ra ngoài:


"Ôi quần lót Merlin... A, ta xin lỗi con, Harry, ta không nên nói tục như vậy. Nhưng Merlin ơi, thằng nhóc Sirius đó nghĩ gì mà lại mời một đống Gryffindor tới dự sinh nhật của một Slytherin chứ!"


Harry chỉ cười, đi xuống sảnh tiếp khách. Thân thiết với nhà Malfoy lâu đã giúp nó hiểu hơn về những lễ nghi của những gia tộc quý tộc lớn, việc tiếp đón họ không khó đối với nó.

Bữa tiệc diễn ra rất thuận lợi. Nó cũng nhận được rất nhiều quà. Hermione tặng nó một cuốn Độc Dược do chính tay cô tóm tắt và phân loại các chủ đề học. Ron tặng nó một cái khăn quàng màu đỏ rất mềm và ấm. Chú Sirius tặng nó một chiếc gương hai chiều, kỉ vật giữa ba nó và chú... Riêng ngài Lucius còn định "tặng" cho nó tiền vì không biết nên tặng gì. "Ta nghĩ tặng tiền là hợp lí nhất. Cậu có thể mua bất cứ thứ gì cậu muốn, cậu Potter.", ngài ấy đã nói như vậy. Và nhận được một cái giẫm vào chân để cảnh cáo từ Narcissa.

Khi tiệc tàn cũng là lúc trời tối. Mọi người đã về hết, Harry mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa phòng khách. Mặt nó hơi ửng lên, trán xuất hiện vài giọt mồ hôi. Có thể thấy, nó say rồi. Harry phải thừa nhận tửu lượng của nó chưa bao giờ là tốt cả, nhất là khi bị một vài phu nhân vui vẻ đùa yêu, khích nó uống chút rượu vang.


"Hôm nay rất vui. Nhưng mà mệt thật đấy..."


"Con nên đi nghỉ sớm, Harry. Lẽ ra con không nên uống rượu...", chú Sirius đưa cho nó một cốc nước, "Hừ, con còn chưa đủ tuổi."


Harry mỉm cười, nhận lấy cốc nước. Chú Sirius liếc sang người đang ngồi trên sofa với nó:


"Thế con công này bao giờ mới định về?"


"Tôi ở đây với Harry!", Draco nói, chú Sirius lập tức cau mày:


"Không được! Con công bạch kim kia, ai mà biết mi sẽ làm gì con trai ta, hơn nữa nó còn đang say rượu!"

"Ổn mà chú Sirius, cháu không say đến mức đó..."

"Cũng không được!"

"..."


... Và sau mười lăm phút đấu khẩu với hai thằng nhóc mười hai tuổi, chú Sirius đã giơ cờ trắng chịu thua:


"Được rồi... Hừ, nếu ta mà biết mi dám làm gì con trai ta...", chú vừa nói vừa giơ một ngón tay lên, tay kia tạo thành hình cái kéo, xoẹt một cái, "Nhà Malfoy chỉ sợ sẽ bị tuyệt hậu."


"..."


Chú Sirius à, chú cũng trẻ con quá rồi...

Nó đi vào phòng ngủ, Draco cũng đi theo. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, nó cảm thấy tỉnh rượu hơn một chút. Nó thả mình trên giường, chờ Draco ra ngoài. Mí mắt nó dần nặng trĩu, muốn díp lại. Draco rất nhanh đã ra ngoài, trèo lên giường, rất thành thục nhẹ nhàng kéo nó lại gần, ôm nó. Harry lúc này đã lim dim, hơi rượu lại càng giúp nó nhanh đi vào giấc ngủ. Nó thở đều đều. Nhưng khi chuẩn bị ngủ, nó lại thấy có gì đó chạm vào tai nó, hơi nhột. Nó muốn mở mắt ra xem, nhưng không được, chỉ đành từ bỏ. Dù sao thì cũng có Draco, nó có thể yên tâm. Harry rất tín nhiệm Draco, rúc vào lồng ngực hắn thêm một chút, tay vòng ra sau ôm chặt lấy hắn, như cách hắn ôm nó. Mùi táo xanh và bạc hà quen thuộc tràn vào khoang mũi khiến nó cảm thấy thực dễ chịu, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ, không quên nói:


"Draco... Ngủ ngon..."


Nó rõ ràng cảm thấy Draco hơi cứng người lại một chút, sau đó cúi xuống trả lời nó:


"Ừ, ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info