ZingTruyen.Info

[Drarry] Chủ động trêu chọc.

_Chapter 19_

GreenApple_TsRn269

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Sáng hôm sau, Harry tỉnh dậy trong trạng thái cực kì khó chịu. Đầu nó đau như búa bổ. Vì một lý do nào đấy mà nó lại nằm mơ thấy ngày Draco chết đi. Mọi thứ trong mơ quá đỗi chân thực, khiến Harry hoài nghi liệu rằng nó có thực sự là đã trùng sinh? Hay đây chỉ là một thế giới do nó tạo ra - một giấc mơ khác? Nó không dám nghĩ đến, nếu lỡ có một lúc nào đó, nó quay trở lại thế giới cũ, một thế giới không còn Draco, nó phải làm thế nào? Harry dùng tay phải vò mạnh mái tóc rối xù của nó. Nó ngồi như thế một lúc rồi lật chăn ra, thất thểu đi về phía phòng tắm. Vừa mở cửa, nó đã gặp ngay Draco đang choàng khăn tắm bước ra.


"Mày dậy muộn.", Draco nhìn nó một lúc rồi mới lên tiếng.


"Ừ, à, hôm nay tao không đi học đâu, xin nghỉ cho tao với...", nó lười để ý Draco, len qua người hắn đi vào phòng tắm.


"Harry, mày..."


"Cái gì?", nó nhíu mày, có chút bực tức gắt lại hắn. Cơn đau đầu vẫn đang hành hạ nó.


"... Bỏ đi. Mày ở yên trong phòng đấy, chiều tao mang thuốc đến."


Harry không đáp lại, đóng cánh cửa sau lưng một cái rầm.

Khóa cửa lại, Harry chống tay lên bồn rửa mặt bằng sứ, nhìn bản thân trong gương. Đối với một đứa trẻ mười một tuổi mà nói, thì là không thể tệ hơn. Mắt nó hơi sưng, tóc tai rối bù xù, đôi mắt thì lờ đờ, như người sắp chết đến nơi. Nó vặn vòi nước, hứng một lượng nước lớn vào lòng bàn tay, hất lên mặt. Nước lạnh làm nó tỉnh táo đôi chút. Có lẽ nó nên đi tắm để thưa giãn chăng?

Cả ngày hôm ấy, Harry luôn cảm thấy mệt mỏi. Đến chiều, nó cố gắng lau mặt vài lần, muốn làm cho mình trông không quá bơ phờ trước mặt bác Hagrid. Xong xuôi, nó trùm áo khoác tàng hình lên trên đầu, rời khỏi hầm Slytherin đi tới căn chòi của bác Hagrid. Vừa đến nơi, nó đã thấy bác ấy đứng ở cửa và đang làm gì đó. Nó bỏ áo tàng hính xuống, gọi bác ấy một tiếng. Bác Hagrid nhanh chóng quay lại, hớn hở nói với nó:


"Ồ Harry, con đến thật đúng lúc! Ta có thứ này muốn cho con xem!"


Harry hơi khựng lại nhưng rồi cũng mỉm cười. Hôm nay Hòn đá phù thủy sẽ bị lấy mất... Bác Hagrid cho nó xem một quả trứng rồng. Nó giả vờ tỏ ra hào hứng hỏi tên bác định đặt cho con rồng khi nó nở ra, và cách bác có được quả trứng... Hai người nói chuyện đến tận bảy giờ tối, Harry mới chào bác Hagrid và quay về.


"Chào cháu nhé Harry, khi nào nó nở ta sẽ nói với cháu!"


"Được ạ.", nó gật đầu cái rụp rồi trùm áo tàng hình lên, bước nhanh về kí túc xá nhà Slytherin.


Cơn đau đầu lại nhói lên, Harry loạng choạng bước tới cánh cửa bí mật bằng đá, đọc mật khẩu rồi đi vào. Tối nay nó phải đi đến khu vực cấm ở lầu ba... Dường như nó đã quên mất Draco.


"Potter.", giọng nói khó chịu cất lên ngay khi nó mở cửa phòng, "Tao nhớ tao có dặn mày ở yên trong phòng. Vậy mày ra ngoài đó làm trò ngu ngốc gì thế?"


Harry không muốn đôi co, đầu nó đang rất đau. Nó chỉ muốn nghỉ một chút. Nó lại gần Draco, kéo người kia xuống giường, mặc kệ vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, chủ động ôm lấy, vùi đầu vào trong lòng hắn. Rất hiếm khi nó chủ động ôm Draco như thế này, nhưng nó phải thừa nhận, ôm Draco có tác dụng trấn an tinh thần rất tốt... Harry cứ như vậy mà ngủ mất.

Mười hai giờ đêm, nó chợt tỉnh dậy. Vẫn còn chuyện chưa xong. Nó phải đi kiểm tra Hòn đá phù thủy. Harry nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm nó của Draco ra, vén chăn đứng dậy, trùm áo khoác tàng hình mở cửa đi ra ngoài.

Đi dọc hành lang tối om dài dằng dặc, qua mấy cái cầu thang lúc nào cũng di chuyển, Harry thành công đến được khu vực cấm ở lầu ba. Cửa vẫn hé mở, Harry chắn chắn Quirrell vẫn đang mắc ở ải cuối cùng của cụ Dumbledore. Nó đẩy cánh cửa ra, tiếng kêu rin rít vang lên. Có tiếng nhạc du dương đang phát ra, và con Fluffy thì đang say ngủ. Nó dùng bùa Wingardium Leviosa nâng con chó lên, để lộ cánh cửa sập bên dưới. Vẫy nhẹ đũa một cái, cánh cửa mở ra, và Harry nhảy xuống. Nó trượt xuống, rồi như kiếp trước, rơi xuống tấm lưới Satan. Đống dây leo nhớp nháp cuốn chặt lấy nó, Harry chửi thầm trong đầu một tiếng, đọc một bùa chú tạo lửa. Đám dây leo lập tức lùi lại, thả nó rơi xuống một lối đi bằng đá. Nó men theo lối đi. Tiếng nước chảy tí tách và tiếng đế giày nó gõ xuống đất vang vọng khắp hang đá, làm nó có chút rùng mình. Cuối con đường, căn phòng đầy ắp những chiếc chìa khóa có cánh hiện ra. Harry trèo lên chổi. Nó nhớ được nó phải bắt cái nào. Những chiếc chìa khóa khác sượt qua mặt nó, tạo thành mấy vết xước không dễ chịu gì cho cam. Harry bắt được chiếc chìa khóa to dùng và cũ kĩ kia, hung bạo tống nó vào ổ khóa, sang đến căn phòng có bàn cờ. Harry có chút chán nản. Nó chơi cờ phù thủy khá kém, và nó thì chắc chắn không thể nhớ được ván cờ của kiếp trước như thế nào. Khi nó còn đang chôn chân ở đây thì nó thấy Quirrell đi ra. Không thể nào, hắn lấy được Hòn đá phù thủy rồi? Nó không nghĩ nhiều, rút đũa phép ra:


"Stupefy!!!"


Tia sáng từ đũa phép của nó bay ra, đập trúng người Quirrell, làm hắn bị bất tỉnh. Nó rón rén chạy ra chỗ hắn ta xem xét. Nó thấy hòn đá được đặt trong túi áo chùng của hắn ta, nó vội lấy đi. Cùng lúc ấy, một tiếng thét vang lên, và cái thân thể vừa dính phải bùa choáng của nó bỗng đứng dậy dọa Harry một phen. Nó vội lùi về sau, làm ra tư thế phòng thủ.


"Bắt lấy nó, nó lấy được Hòn đá phù thủy rồi, đồ ngu!"


"Vâng thưa Chúa tể...", Quirrell lầm bầm.  Hắn đã mất ý thức, cơ thể kia là đang bị Voldemort thao túng.


"Sectumsempra!", nó nghiến răng, đọc lên lời nguyền kia. Quirrell ngã xuống, máu chảy lênh láng. Một vết cắt to xuất hiện trên ngực hắn. Nó nghe thấy Voldemort rít lên:


"Đồ ăn hại!"


Rồi một làn khói đen kịt bay ra từ đầu của Quirrell, hắn ta ngay lập tức khô quắt đi. Da dẻ nhăn nhúm lại, sạm đi; đôi mắt lồi ra, hốc mắt co vào; tay chân hắn trở nên gầy gò đến kinh dị. Hắn hiện tại trông như một khúc gỗ mục hình người nằm chỏng chơ dưới đất.

Harry còn đang ngơ người vì sự việc diễn ra trước mặt mình thì Voldemort bay về phía nó, Harry mở to mắt. Một cảm giác quỷ dị lan tỏa khắp thân thể nó, đầu nó đau đớn đến tột độ, cả người khó chịu như có gì đó đang rộn rạo bên trong, quấy phá cơ thể nó. Mọi thứ xung quanh nó cứ tối dần... Harry khuỵu xuống, tay vẫn nắm chặt lấy hòn đá màu đỏ thẫm kia, rơi vào hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info