ZingTruyen.Com

[Drarry] Chủ động trêu chọc.

_Chapter 18_

GreenApple_TsRn269

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Đại sảnh đường buổi sáng thường rất nhộn nhịp, tất cả mọi người tập trung ở đây để ăn sáng và nhận bưu thư của họ. Khắp Đại sảnh đường toàn những con cú, đủ loại, bay ngang đầu bọn nó. Vài con mèo nằm liếm lông ở trên bàn trước mặt chủ nhân của chúng. Bỗng Harry thấy sáu con cú bay đến, thả một gói bưu kiện lớn xuống bàn nó. Nó câm nín, trố mắt nhìn. Lũ rắn nhỏ nhà Slytherin cũng chú ý tới bên này. Harry vừa mở thư vừa nghĩ, không phải là giáo sư Snape - thế chỗ cô McGonagall ở kiếp trước - tặng chổi cho nó chứ?


"Nếu mi mở bưu kiện ngay trên bàn ăn và nói cho lũ bạn ngu ngốc của mi ai là người gửi nó cho mi, ta sẽ ngay lập tức liệt kê mi vào danh sách nguyên liệu độc dược cần được ném vào vạc của ta."


Đọc xong dòng đầu tiên, Harry dám thề mặt nó ngu như mặt của Draco lúc gặp cha đỡ đầu của nó.


"Mi nên cảm ơn giáo sư Hooch, chính bà ấy là người đã thuyết phục được ta tặng mi một cây Nimbus 2000 - vì sự chiến thắng trong trận Quidditch tiếp theo của nhà - nên liệu mà chơi cho tốt, Potter. Marcus Flint sẽ chờ mi ở sân Quidditch tối nay, bảy giờ, để kiểm tra năng lực.

Snape."


Lặng lẽ gập thư lại dúi vào tay Draco, nhìn hắn mở thư ra rồi sặc một cái:


"Nimbus 2000! Cha đỡ đầu của tao rộng lượng đến thế à? Thực ra ổng cũng có thế nhờ tao mua giúp mày một cây..."


"Thực ra ổng chỉ cần cho phép, tao cũng có thể tự mua... Nhưng mà tao thực sự cảm kích... Vì giáo sư, không ghét tao lắm?", Harry nói, có chút phấn khích.


"Bảy giờ tối nay?", Draco hỏi.


"Ừ?", Harry nhìn hắn, ý muốn hỏi có chuyện gì. Chỉ thấy hắn cau mày, quay qua chỗ khác. Thằng nhóc con này lại giận dỗi cái gì rồi, Harry gặp nhiều thành quen, đã hình thành bản năng kệ mẹ hắn đi.


Hôm ấy là ngày đầu tiên Harry trả lời được tất cả các câu hỏi môn Độc Dược (Trừ lần đầu kia vì nó đã biết trước câu hỏi). Giáo sư Snape đã nhìn nó với vẻ mặt "Ta có nên tặng trò một cây chổi mỗi ngày để trò qua môn này không?" làm Harry chỉ có đành nhún vai cười trừ. Biết đâu đấy thưa giáo sư, có thể lắm.

Buổi tối, Draco nằng nặc đòi đến sân Quidditch với Harry. Nó đồng ý, thế là hắn nắm chặt áo nó lẽo đẽo đi theo xuống sân.

Dù ở Trang viên Malfoy, nó thường xuyên được sử dụng sân Quidditch nhưng nó vẫn cảm thấy sân Quidditch của Hogwarts thân thuộc hơn. Bỏ lại Draco ở dưới đứng nhìn, nó leo lên cán cây Nimbus 2000 giáo sư Snape tặng nó, bay quanh mấy cái cột gôn, tăng tốc rồi sà xuống, bay một vòng quanh Draco.


"Potter? Lại đây."


Marcus Flint đã tới, anh còn mang theo một cái hộp gỗ khá lớn. Harry bay lại gần anh Flint. Anh ấy rất vui vẻ, cười với nó một cái, lộ ra hàng răng răng cửa thô vàng của anh. Anh đặt cái hộp gỗ xuống, hỏi nó:


"Thế, em biết luật Quidditch chưa nhỉ? Anh giới thiệu cho em luật chơi nhé?", anh ấy mở cái hộp gỗ ra, bên trong là bốn trái banh rất quen thuộc với nó, "Mỗi bên có bảy cầu thủ..."


Nhưng Draco lập tức chau mày ngắt lời anh ấy:


"Harry biết chơi Quidditch."


Anh Flint hơi khựng lại, "Ồ, nếu biết chơi rồi thì ta có thể bắt đầu luyện tập luôn. Mỗi tuần ba buổi nhé, Harry?"


Nó đang định mở miệng đồng ý thì Draco lại lên tiếng:


"Harry chơi giỏi hơn anh nhiều đấy, không cần luyện tập đâu."


"...", cả Harry lẫn Flint đều câm nín, ngài Lucius mà biết con trai của ổng như thế này, chắc chắn sẽ có người phải chép năm lần gia quy Malfoy. Anh Flint có vẻ khó xử, nhìn Draco:


"Em cũng biết chơi Quidditch sao, Malfoy?"


"Đương nhiên là biết, em dám cá em giỏi hơn Harry!", Draco nhướn mày. Harry cũng không vừa, lập tức bật lại:


"Mày thua tao từ ván đầu tiên!"


"Cái đó không tính!", mặt Draco ửng lên. Anh Flint nói:


"Được rồi nào, vậy Potter, em thử nhé. Malfoy đấu với em ấy, thế nào? Sáng mai đi, bây giờ trời tối rồi, mất banh như chơi."


Harry rất thoải mái đồng ý trong khi Draco miễn cưỡng đồng ý. Cả hai về phòng sau khi anh Flint đi cất bóng. Lúc này Harry mới huých Draco một cái:


"Mày bị sao thế?"


"Gì chứ?", Draco - vẫn nhăn nhó từ này đến giờ - quay sang nó.


"Mày không thích việc tao vào đội Quidditch à?"


Draco không nói gì, Harry tiếp tục gạn hỏi hắn.


"Draco à, mày ghen tị hả?"

"Draco, nhìn tao nè, trả lời đi chứ~"

"Draco, hay là mày không thích anh Flint?"

"..."


Draco không chịu nói gì, nó cũng đành bỏ cuộc, làm một "cái đuôi" bám theo hắn lên tận phòng ngủ.

Vào phòng, Draco lập tức đi vào phòng tắm, đóng cửa lại cái rầm. Harry chỉ nhìn theo. Con chồn này rốt cuộc là giận dỗi cái gì chứ... Nó ngồi xuống giường của hắn, ngả người ra sau, định bụng suy nghĩ một chút về việc đến cái chòi của bác Hagrid vào ngày mai, cuối cùng lại ngủ quên mất. Draco vừa ra ngoài đã thấy có một cục tròn tròn cuộn ngang trên giường của mình. Harry vẫn mặc nguyên áo chùng đồng phục của Slytherin, co người nằm ngang trên giường, chân hơi thò ra ngoài. Hắn bỗng cảm thấy nguôi giận. Đi đến sân Quidditch lúc tối gì chứ, Flint gì chứ, rốt cuộc cũng chỉ có hắn được ôm nó đi ngủ thôi. Draco nhướn mày nhìn người trên giường. Ồ, ngủ ngon nhỉ, dỗi tiếp. Nghĩ là làm, Draco trèo lên giường trên, thản nhiên đắp chăn, tắt đèn, nhắm mắt lại.

Kết quả là đến tận hơn nửa đêm, hắn không thể ngủ được, ngược lại còn nghe thấy có tiếng rên rỉ của Harry ở giường dưới. Draco vội xuống kiểm tra nó, phát hiện Harry mắt dù vẫn nhắm chặt thế nhưng lại đang khóc, nước mắt chảy ra ướt đẫm một mảng trên ga trải giường, còn không ngừng gọi tên hắn. Draco chợt luống cuống tay chân, hắn phải làm gì? Gọi nó dậy? Hắn lay người Harry, không có dấu hiệu tỉnh.


"Harry, Harry! Mày làm sao thế?!"

"Draco, ai cho mày, lao ra... Mau quay lại..."

"Harry, cái gì cơ? Mày nói nhỏ quá tao không nghe thấy..."


Draco nhíu chặt mày, nhìn Harry trán đầy mồ hôi đang nắm chặt lấy chăn, nước mắt chảy từng giọt. Hắn không biết phải làm thế nào, chỉ có thể chỉnh lại tư thế ngủ cho nó, trèo lên giường ôm nó như những đêm trước, chỉ có điều chặt hơn. Harry cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tay nó nắm chặt áo ngủ của Draco, dụi đầu vào ngực hắn, tham lam hít từng ngụm mùi hương táo xanh cùng với bạc hà thoang thoảng kia. Draco hơi nhích ra để cúi xuống nhìn người đang nằm trong lòng hắn. Khóe mắt Harry vẫn còn hơi đỏ, nước mắt cũng chưa kịp khô, miệng nhỏ hơi há ra thầm thì gọi hắn. Giận dỗi của Draco một phát bay sạch, giờ hắn chỉ chú tâm vào việc trấn an mèo đen nhỏ. Đến mãi tận sau này, Draco phải thừa nhận, hắn chưa bao giờ giận dỗi được Harry quá mười một tiếng ba mươi sáu phút năm mươi bảy giây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com