ZingTruyen.Info

[Drarry] Chủ động trêu chọc.

_Chapter 13_

GreenApple_TsRn269

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Chị Farley dẫn nó lên phòng. Harry cảm ơn, chờ cô ấy quay người rời đi mới mở cửa bước vào. Ngay lập tức, nó nhìn thấy Draco đang ngồi trên giường, cau có nhìn về phía nó. Harry không để ý hắn lắm, nó nhìn quanh một chút. Căn phòng mang màu xanh lá và bạc làm chủ đạo, vài lá cờ của nhà Slytherin được treo trên tường, giường ngủ hai tầng được trang trí theo kiểu cổ điển. Hành lý đã được chuyển đến, đồng phục nhà Slytherin đã được gấp gọn gàng đặt ngay ngắn ở giường. Harry chỉ nhìn Draco, gọi tên hắn một tiếng rồi lấy quần áo ngủ trong rương ra chuẩn bị thay. Nó nghe tiếng Draco bất mãn hừ hừ. Mặc kệ mày chứ, giờ tao buồn ngủ, Harry uể oải nghĩ, ngày mai nó phải đến chỗ bác Hagrid để hỏi về con chó ba đầu kia mới được.

Thay quần áo xong xuôi, Harry trèo lên tầng trên của chiếc giường tầng - vì Draco đã ngồi ở tầng dưới - thoải mái thả người xuống rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bỏ mặc con chồn sương nào đó hờn dỗi ngồi đến tận nửa đêm chờ người dỗ dành.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên lọt vào mắt Harry là tên quý tộc bạch kim nhỏ kia - đang nhìn chằm chằm nó - dọa Harry nhảy dựng lên. Nó chắc chắn nó đã lập tức tỉnh ngủ - trong một khắc. Nó đẩy Draco ra, đẩy luôn cả cái tay đang ôm nó:


"Mày mẹ nó sao lại ở trên giường tao?"


"Hôm qua mày lơ tao.", Draco nói một câu chẳng liên quan, ủy khuất nhìn nó, gương mặt chỉ thiếu điều viết lên chữ "TAO DỖI RỒI, DỖ TAO ĐI". Harry bất lực xoa trán:


"Xin lỗi, hôm qua tao buồn ngủ. Nhưng tao đang hỏi sao mày lại ở đây? Đêm ngủ bay lên giường tao?"


Draco thành thật đến khó tin:


"Tao trèo lên."

"Vì?"

"Không quen gường, không ngủ được."


"... Mấy giờ rồi?", Harry nghĩ nó đã đánh giá thấp Draco rồi, mặt tên này còn dày hơn cả đế giày của nó nữa.


"Sáu rưỡi."


Harry "Ồ" một tiếng, ngái ngủ gãi mái tóc bù xù của nó đứng dậy, đi vào phòng tắm, bỏ lại một câu cho Draco:


"Mày cũng chuẩn bị đi học đi..."


Lúc Harry rời khỏi ký túc xá để đến tiết học môn Biến Hình của giáo sư McGonagall, hàng trăm ánh mắt và lời xì xào hướng về phía nó. Harry không quan tâm lắm, kiếp trước nó cũng bị như vậy. Draco đi sát cạnh nó, không ngừng hằm hè với lũ học sinh đang soi mói kia.


"Draco, nếu còn không thu ánh mắt của mày lại thì kiểu gì cũng sẽ có đứa đến đấm cho mày một cú gãy cái mũi đẹp đẽ của mày.", Harry vừa nói vừa nhớ lại cú đấm của Hermione ở kiếp trước. Một cú nice - punch.


"Xì, tại chúng nó cứ xì xầm về mày."


Harry nhún vai, tỏ vẻ tao cũng không để ý lắm đâu. Draco yên lặng thu hồi "sự gợi đòn" của hắn, làu bàu gì đó mà Harry cũng không nghe rõ.

Cả hai đi qua vài chiếc cầu thang biết chuyển động, theo bản đồ đến được lớp của giáo sư McGonagall. Một con mèo có đốm và vệt đen ngồi chễm chệ trên bàn giáo viên. Harry hơi cúi người chào con mèo, Draco đi ngay sau nó, không để ý con mèo lắm. Một lũ học sinh năm nhất nhà Slytherin khác cười khúc khích khi thấy nó chào con mèo liền bị Draco cau mày cảnh cáo. Ngay lúc ấy, con mèo vươn người nhảy ra phía trước, biến thành người. Bọn học sinh im bặt, Harry cười thầm. Giáo sư McGonagall nghiêm nghị nói:


"Ta không biết là một số học sinh lại vô duyên như vậy. Sẽ có ích hơn nếu ta biến các trò thành một cái gương để các trò tự xem xét bản thân chăng?"


Không ai lên tiếng. Giáo sư tiếp tục:


"Ta tin các trò không cần ai tìm hộ chỗ cho mình."


Tiết học rất nhanh đã kết thúc, và từ khi trùng sinh, Harry đã mém quên mất cơn ác mộng của nó - tiết tiếp theo, Độc Dược. Thầy Snape bước nhanh vào lớp với cái áo chùng đen đài của thầy, lẩm bẩm:


"Sẽ không được có những cái vẫy đũa ngu ngốc và bùa phép dại dột ở trong cái lớp học này.", giáo sư Snape bước lên bục rồi quay xuống nhìn đám học sinh, đan hai tay vào nhau, "Đương nhiên ta không kì vọng các trò đánh giá cao bộ môn khoa học tinh tế và nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược."


"Tuy nhiên, với vài người...", giáo sư liếc xuống chỗ Draco đang ngồi bên cạnh nó, "... sở hữu tài năng tài năng thiên bẩm... Ta có thể dạy các trò cách làm mê hoặc đầu óc con người hay làm các giác quan bị mắc bẫy. Ta có thể dạy các trò cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí là cầm chân thần chết."


Draco nhếch môi. Snape quay sang nhìn nó làm Harry giật mình.


"Trò Potter.", Giáo sư Snape gọi tên nó. Harry thầm đờ mờ trong đầu một tiếng. Rõ ràng nó đã rất chăm chú lắng nghe, nhưng thế quái nào vẫn dính đạn..., "Trò đang sợ điều gì? Sợ ta?"


Harry miễn cưỡng gật đầu rồi lại lắc đầu. Snape nhíu chặt mày nhìn nó:


"Ồ, vậy chúng ta có thể cùng nhau có vài câu hỏi khởi động... để trò không sợ ta nữa... Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta sẽ được gì?"


"...", Harry vắt óc, cố gắng nghĩ ra cái đáp án mà kiếp trước Snape nói với nó. Cái gì nhỉ, thuốc ngủ. Tên là gì?, "Thưa thầy... Ta sẽ được một loại thuốc ngủ... cực mạnh?"


Nó mong Snape sẽ không hỏi tên của loại thuốc khỉ gió đó và nó đã đạt được mong muốn. Nhưng thầy Snape lại hỏi cái khác:


"Trò sẽ tìm ở đâu nếu ta yêu cầu một viên ngưu hoàng?"


Cái này thì nó nhớ. Nó đã vài lần sử dụng sỏi dê.


"Tìm ở trong bao tử con dê. Ngưu hoàng là sỏi nghiền lấy ra từ đó, có thể giải hầu hết các chất độc."


Snape nhìn nó chằm chằm, cuối cùng cũng quay ra nhìn bọn học sinh:


"Các trò nghe thấy rồi đấy, còn chần chờ gì mà không ghi chúng vào tập đi?"


Bọn chúng mở sách loạt soạt, Harry lén nhếch môi. Thầy Snape à, kiếp này thầy ăn em không dễ thế đâu. Nhưng một điều không thể phủ nhận, thầy vẫn ghim nó và mặc dù không trừ điểm vì nó là Slytherin, thì nó cũng không đảm bảo nó đủ kiến thức cho môn Độc Dược để trả lời hết mấy câu hỏi của thầy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info