ZingTruyen.Com

[Drarry] Chủ động trêu chọc.

_Chapter 12_

GreenApple_TsRn269

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Cánh cửa lâu đài mở ra dẫn vào sảnh trước rộng lớn, lộng lẫy và nguy nga. Giáo sư McGonagall đứng ở ngay cửa, trịnh trọng và nghiêm túc chào mừng chúng nó, rồi đọc lên bài phát biểu chục năm không đổi với đám học sinh năm nhất của bà về sự phân chia các nhà và yêu cầu chúng xếp hàng đi theo bà. Đi qua hàng tá cửa lớn và hành lang, chúng cuối cùng đến Đại sảnh đường. Các giáo sư đều ở đây, Harry liếc sang nhìn thầy Snape đang lén đảo mắt ngó tìm gì đó, hẳn là tìm nó. Hoặc thằng con đỡ đầu của ổng, Harry quay sang nhìn cái người vẫn nắm chặt áo chùng của nó nãy giờ. Áo chùng của nó đã nhăn nhúm một mảng, nó chỉ đành bất lực gỡ tay Draco ra, nói:


"Draco, đừng nắm áo tao nữa."


"Không, lỡ mày đi lạc...", Draco nhợt nhạt nói, "Mày nhìn thấy bà kia không, trông bả như sắp ăn thịt tao tới nơi..."


"Giáo sư không thèm thịt mày đâu, nhăn hết áo tao rồi, bỏ ra coi!"


Draco làm lơ lời nó nói khiến nó cảm thấy khá khó chịu, nhưng rồi hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ tay hỏi nó:


"Eo, cái gì thế, trông còn xấu hơn cả quần áo của lũ Weasley."


Harry nhìn theo hướng hắn chỉ. Cái mũ phân loại chễm chệ trên chiếc ghế tròn đang nghêu ngao cất tiếng hát của nó. Tất cả mọi người đều vỗ tay khi bài hát kết thúc.


"Mũ phân loại đấy."

"Tao từng nghe ba tao kể rồi, dè đâu nó rách nát vậy. Phải đội cái đó thật à?"


"... Ừ.", thực ra mày cũng không cần đội đâu, vì cái mũ còn chưa chạm vào đã phân mày vào Slytherin rồi, Harry nghĩ, chăm chú nhìn từng người một được cái mũ phân vào từng nhà.


"Hermione Granger!"


Phải đợi cả chục người mới đến lượt cô bạn biết tuốt ở kiếp trước của nó. Hẳn là cổ sẽ vào Gryffindor... Nhưng lời cái mũ nói làm nó ngơ người.


"Ravenclaw!"


Nó thấy Hermione chạy về phía dãy nhà có toàn những người mặc đồng phục màu xanh dương đang vỗ tay vang dội. Harry không khỏi hoang mang. Lỡ như mọi chuyện không như kiếp trước, lỡ nó không thể chọn nhà thì sao? Lỡ nó bị phân một phát vào Gryffindor như Draco chưa cần đội mũ đã được vào Slytherin ở kiếp trước? Vài trăm suy nghĩ lẫn lộn trong đầu nó cho đến khi giáo sư McGonagall đọc tên:


"Harry Potter!"


Nó hoàn hồn. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, hàng trăm ánh mắt nhìn nó khi nó ngồi lên ghế, và đội mũ. May sao cái nón vẫn phân vân như kiếp trước. Harry thì thầm:


"Slytherin..."

"Muốn vô Slytherin hả? Được thôi, nhà đó rất hợp với mi, ta cũng định phân mi vô đó. Vậy thì, Slytherin!"


Harry thở phào một hơi, đi về phía dãy bàn của nhà Slytherin đang vỗ tay chào đón nó. Vài người kích động nói nhỏ "Harry Potter vào nhà của chúng ta!", hay gì đó đại loại vậy. Nó còn thấy trong đống học sinh chưa được phân loại, Ron đang nhìn nó với một cái cau mày thật chặt. Phải qua vài người nữa mới đến Draco. Hắn bước lên khi cô McGonagall đọc tên hắn, và cái mũ vẫn như cũ, không cần chạm vào đầu hắn, tên nhà đã được phân:


"Slytherin!"


Draco nhếch môi, rất tự nhiên đi xuống ngồi bên cạnh nó. Cuộc phân nhà tiếp tục diễn ra, Ron như trước, được phân vào Gryffindor vì mang họ Weasley. Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:


"Mừng các con bước vào năm học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là: Ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cảm ơn."


Cụ ngồi xuống, mọi người đều vỗ tay hoan hô. Một bàn đầy ắp đồ ăn hiện ra trước mặt chúng. Draco cau mày, quay qua hỏi nó:


"Cụ ấy nói cái khỉ gì vậy?"


Harry nhún vai. Đã qua kiếp thứ hai nhưng nó vẫn chẳng hiểu mấy từ ấy là gì. Một con ma mang trên người bộ quần áo ngồ ngộ của những năm thế kỉ mười một lại gần chỗ tụi nó, Harry ngay lập tức nhận ra đây là Nam Tước Đẫm Máu. Ổng đang hớn hở cười:


"Chào mấy nhóc, vô Slytherin hả? Ôi Cứu Thế Chủ, cậu sẽ đem lại cúp nhà về cho chúng ta chứ? Slytherin đã thắng cúp nhà liên tiếp sáu năm nay. Chưa bao giờ Gryffindor lại "mất chức" lâu như vậy."


Draco bám chặt vào Harry. Hắn có vẻ khó chịu khi mà có một con ma bê bết máu lại gần nói chuyện. Harry cảm thấy buồn cười. Ngài Nam Tước Đẫm Máu còn đang huênh hoang thì bọn nó nghe thấy Ron kêu toáng lên khiến tất cả đều quay lại nhìn cậu ta:


"Ê, mình bị mất con Scabbers rồi!"


"Con gì?", một nam sinh ngồi gần cậu ta hỏi.


"Con chuột của mình! Nó béo múp, tên là Scabbers! Nó ai thấy nó đâu không? Scabbers! Scabbers!"


Draco huých tay nó, ý muốn hỏi lý do nó lấy con chuột. Harry chỉ lắc đầu. Hắn cũng không làm phiền nó nữa, tập trung vào việc nhâm nhi cái kẹo táo và nắm chặt áo nó.


Cô McGonagall dùng thìa gõ nhẹ vào cái ly trước mặt, nhíu mày nói:


"Trò Weasley, yêu cầu trò giữ trật tự."


Ron ấm ức ngồi xuống vị trí của mình. Harry thầm xin lỗi, Ron à, con chuột của cậu không phải là con chuột đâu.

Sau khi xong bữa ăn, cụ Dumbledore dặn dò, cho cả trường hát rồi bắt đầu "đuổi khách". Nó thấy cụ đi về phòng liền gỡ tay Draco ra, chạy theo cụ. Draco hốt hoảng cũng vội vã đứng lên đi theo nó. Harry và Draco đuổi kịp cụ, nó thở hổn hển nắm lấy áo cụ:


"Cụ Dumbledore, em là Harry, Harry Potter. Em có chuyện quan trọng cần nói!"


Harry dám cá là khuôn mặt của nó bây giờ đang gấp gáp lắm. Cụ Dumbledore thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Cụ mỉm cười hỏi nó:


"Con có muốn một chút kẹo giọt chanh chứ?"


"Tất nhiên ạ!", Harry vui vẻ, cụ Dumbledore đã đồng ý nói chuyện với nó. Nó quay sang Draco, nói với hắn, "Mày về phòng trước đi..."


"Ồ không Harry.", cụ Dumbledore cắt ngang nó trước khi Draco kịp nói gì. Cụ nói, "Để Draco đi theo đi. Ta đã rất ngạc nhiên khi hai con đi với nhau. Để xem nào, ta có lẽ đã dự tính sai điều gì đó. Hãy để Draco đi theo, ta nghĩ ta biết con đang giấu điều gì, và Draco thì nên được biết."


Harry nhíu mày, kiên định lắc đầu:


"Không thưa cụ. Draco sau này sẽ được biết. Còn bây giờ thì không."


Cụ Dumbledore chỉ cười, Harry kiên quyết bắt Draco về phòng trước cùng với huynh trưởng khiến hắn rất bất mãn nhưng vẫn nghe theo. Nhìn Draco rời đi, Harry mới yên tâm lên phòng hiệu trưởng cùng cụ Dumbledore. Cái tượng đá dịch sang một bên để nó đi vào. Phòng hiệu trưởng của cụ vẫn như cũ, ánh đèn màu vàng tạo vẻ ấm cúng. Con Fawkes đang rù rù rúc vào cánh ngước lên nhìn nó đầy nghi hoặc. Cụ hỏi nó:


"Vậy, con có điều gì muốn nói với ta?"

"Một chuyện rất quan trọng, thưa cụ. Con, hiện tại, mười tám tuổi. Và con chính là được trùng sinh về. Con cũng biết được tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra."


Cụ Dumbledore im lặng. Tim Harry đánh cái thịch. Cụ có tin nó không? Nó thấy cụ gật đầu suy nghĩ. Được rồi, không quan trọng lắm, nhưng nó sẽ nói tiếp. Harry mở miệng:


"Việc đầu tiên con muốn làm, con có thể lấy lại danh tiếng của cha đỡ đầu con chứ?", nó lôi ra con Scabbers đang trong tình trạng hóa đá và bị nhốt trong lồng, "Đây là Peter Pettigrew, người được phong huy chương Merlin hạng ba, vì hành động dũng cảm - bảo vệ gia đình Muggle và hy sinh."


"Con chuột này?", cụ Dumbledore mỉm cười, "Con lấy nó từ Ron à?"


"Vâng. Animagus Reversal!", nó rút đũa phép, ném một bùa đảo ngược hóa thú về phía Peter. Gã ta ngay lập tức biến trở lại thành hình dạng con người, béo múp, răng và râu thò ra như con chuột. Gã bất động trong tình trạng hóa đá.


"Nếu như con là trùng sinh về... Vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn... Ngồi xuống đi Harry, kẹo giọt chanh chứ?"


Harry kéo cái ghế ở gần nó và ngồi xuống. Nó thấy cụ Dumbledore bóc một viên kẹo, bỏ vào miệng:


"Xem nào, về việc Peter... ta có thể ra mặt, đúng vậy, cưỡng ép hắn xài Chân Dược để thú nhận... Snape sẽ mất một lọ dược quý báu của thầy ấy đây.", cụ ậm ừ làm Harry sốt ruột, "Ta sẽ xem xét sau, và con thấy sao về việc giữ Peter ở chỗ ta, ta sẽ canh chừng gã."


"Còn về Hòn đá phù thủy..."


"Ồ, con biết cả nó à? À phải, con đã mười tám tuổi.", cụ Dumbledore vuốt chòm râu bạc của mình, thảy cho nó một đống kẹo giọt chanh, "Nó đang được bảo vệ rất..."


"Ý thầy là rất an toàn? Với con chó ba đầu đó? Không, thưa thầy, Bác Hagrid đã lỡ miệng làm lộ ra bí mật để khống chế con chó đó, và Quirrell đã suýt thành công khi đánh cắp nó, hắn chỉ thất bại ở bước cuối cùng, cái bẫy của thầy: Chỉ khi ta muốn tìm nó mà không muốn sử dụng nó thì ta mới lấy được nó."


"Nhưng cuối cùng hắn cũng không lấy được, đúng không Harry của ta?", cụ thấy nó miễn cưỡng gật đầu, bèn nói, "Hôm nay quả thật là ta đã biết một chuyện rất quan trọng. Vậy Harry, tại sao con không muốn nói cho Draco?"


"Ở kiếp trước, Voldemort đã giết Draco.", Harry ngừng một lúc, ép bản thân không rơi nước mắt, "Thầy đã tính toán sai một chút... Voldemort lựa chọn đánh lén."


Cụ Dumbledore gật đầu, có vẻ đã hiểu ra mọi chuyện. Cụ bảo nó:


"Được, ta sẽ trao đổi với Snape. Con về phòng trước đi."


Harry chào cụ rồi rời đi, trở về ký túc của nhà Slytherin theo trí nhớ của nó. Nó men dọc theo đường hầm xuống đáy Hồ Đen, dừng lại trước một bức tường đá ẩm ướt. Harry có chút bối rối. Nó không nhớ ra mật khẩu để vào phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin là gì. Hồi năm hai của kiếp trước nó đã từng vào đây, nhưng không thể nào nhớ ra mật khẩu. Đang chần chừ đứng trước bức tường thì cánh cửa bí mật dẫn đến phòng sinh hoạt Slytherin trượt qua một bên dọa Harry nhảy dựng lên. Harry chắc chắn nó đã nhảy ra xa tầm năm tấc. Một học sinh Slytherin đang đứng đó nhìn nó, có vẻ cũng rất bất ngờ. Harry nhận ra đây là Gemma Farley, quận trưởng của nhà. Chị ấy nhìn nó một lúc mới hỏi:


"Harry Potter? Năm nhất nhỉ? Vừa nãy em chưa về phòng cùng mọi người?"

"Vâng, em có một chút chuyện cần nói với cụ Dumbledore."


Farley nhìn nó rồi né người qua, để cho nó vào. Cánh cửa bằng đá lịch kịch đóng lại sau lưng nó, lối vào phòng sinh hoạt chung mang màu chủ đạo xanh lá và bạc hiện ra trước mắt nó. Chị Farley vừa dẫn nó lên ký túc xá vừa nói:


"Mật khẩu ở đây sẽ thay đổi mười lăm ngày một lần, em nhớ để ý bảng thông báo nhé. Và đừng cho ai ở nhà khác biết mật khẩu cả, nghe nói các huynh trưởng trước đây đều tự hào vì đã bảy thế kỉ trôi qua, không có ai ở nhà khác vào được phòng sinh hoạt chung của Slytherin.", chị Farley khúc khích cười, "À phải rồi, có một cậu nhóc rất cứng đầu, một mực đòi ở với em. Chị đã phải xếp nhóc ấy riêng một phòng."


Harry chưa cần nghe tên đã biết là ai, trong lòng tự nhủ, Draco Malfoy, mày rốt cuộc trẻ con đến mức nào vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com