ZingTruyen.Info

| Drahar | Độc ác thì sao?

«Chương 23» Mượn dao giết người

OwLittle_NightmarewO

"Sao ạ?" Harry nghiêng đầu nhìn cô ta, giả vờ như không biết gì.

"Đừng có nhìn ta bằng đôi mắt ngây thơ, không có tác dụng đâu." Bellatrix nhoẻn miệng cười, từ nhỏ cho đến lớn cô ta đã gặp rất nhiều người, rồi đến lượt Chúa tể đáng kính của cô.

Gương mặt yêu nghiệt đã từng làm Bellatrix chết mê chết mệt vì hắn ta. Và cả tài năng, lời nói của Chúa tể lúc nào cũng có sức hấp dẫn với cô ta. Chỉ cần ngài ra lệnh, Bellatrix sẽ làm tất cả.

Nhưng Bellatrix cũng từ bỏ, vì cô ta biết Chúa tể sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn cô. Ngài yêu cậu rất nhiều, Đáng lẽ ra Bellatrix nên giết Harry, tuy nhiên cô ta lại không làm được. Cậu quá giống hắn, và đáng yêu nữa.

Bellatrix không nỡ ra tay, cô ta muốn bảo vệ cậu như một thứ quý giá. Giống như Chúa tể vậy, đúng vậy.

"Ta biết con đang muốn giết người, là Judges phải không?" Bellatrix nhếch mép cười gian xảo, không biết có phải là do cô ta tưởng tượng hay không, nhưng cô đang chỉ dạy một Chúa tể Hắc ám đời thứ 3? Sau đó Bellatrix cầm cây lược trên bàn, xoay người Harry lại, rồi chải tóc cho cậu vừa nói: "Để dì Bella nói với bé cưng điều này, Con còn quá ngây thơ."

"Vâng ạ." Cậu đáp lại.

"Judges Dual là một tên mới gia nhập Tử thần thực tử, dựa hơi sống lâu, chẳng làm được gì nên hồn, thân hình thì mập mạp xấu xí, bị vợ bỏ. Nhưng liệu có đúng là ông ta thực sự vô dụng đến vậy không? Câu trả lời là không. Một người thiểu năng, óc bã đậu mà gia nhập Tử thần thực tử thì không ổn tí nào cả.

Như con đã thấy, Judges có thể sử dụng nhiều bùa chú phức tạp để khống chế nạn nhân, Quan trọng hơn, Dì Bella mong con hiểu ông ta là một tên ấu dâm, đã từng quan hệ rất nhiều với những đứa trẻ khác, ngày hôm nay con có thể là nạn nhân tiếp theo của Judges, nếu ta không đến." Bellatrix cười như không cười, không chỉ riêng Harry, đến cô ta còn phát tởm với những chuyện ông ta đã làm.

"Nhưng ta sẽ không để cho con chịu ủy khuất, Dì Bella sẽ giúp con." Bellatrix nói, cô ta đứng dậy đi tìm đồ trang điểm, sau một vài phút cô quay lại phòng: "Để có thể làm được, ta cần một chút mưu mẹo."

"Ta biết sẽ hơi kỳ lạ nhưng nó có thể giúp con, thậm chí là rời khỏi đây." Bellatrix cười nhẹ, cô ta biết cậu nhất định sẽ tìm cách rời khỏi đây, Thật buồn, nhưng đó là điều hiển nhiên...

"Dì Bella, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại." Harry đưa bàn tay về phía Bellatrix, cô ta cũng bắt lấy nó.

"Hứa rồi nhé, nhóc con." Bellatrix bật cười một tiếng, lần đầu tiên cô ta cảm thấy yên tâm đến vậy, sức mạnh của lòng tốt? Gớm quá, nhưng cũng hay đấy

Sau đó Harry cởi áo chùng ra, Bellatrix dùng cọ trang điểm lên cánh tay của cậu, đặc biệt là mu bàn tay. Phải công nhận là rất giống bị dùng roi đánh lên vậy, vết bầm tím thật ra chỉ là phấn trang điểm. Để cho giống hơn cô ta còn dùng son môi quẹt lên.

Trước khi bước ra khỏi phòng, Bellatrix vẫn không quên dặn dò Harry: "Ta chỉ có thể làm được như vậy thôi, nhưng nếu con cần ta sẽ hỗ trợ thêm."

Harry vẫy tay chào tạm biệt Bellatrix rời đi, nhìn cánh cửa từ từ đóng lại. Ngay lập tức cậu quay lưng lại mở cửa sổ ra, Vincent lập tức bay vào. Trong lúc Bellatrix trang điểm cho Harry, nó đã lén bay ra ngoài, nhưng mục đích chính là nghe ngóng tình hình bên ngoài, Chính là những khu vực cậu không thể bén mảng đến.

Một lúc sau, Vincent đã quay trở lại, nhưng lại không nói lời nào, thậm chí còn tránh mặt Harry, dường như nó đã gặp chuyện gì đó rất khủng khiếp.

Harry cau mày lại: «Nhà ngươi bị làm sao vậy?»

Cậu vô tình nhìn thấy mỏ của Vincent bị một sợi dây màu đỏ quấn lại, nhìn nó bị như vậy, Trong lòng Harry đương nhiên là vô cùng khó chịu. Không cần phải hỏi thêm, cậu cũng biết hung thủ đứng sau chuyện này.

Nói sao nhỉ, Judges?

Ông quả thật là quá tài giỏi, vừa mạo phạm bổn vương xong, lại dám động vào thú cưng của ta.

Có phải là nhà ngươi đang sợ mình sống quá lâu rồi không? Nếu đúng là vậy, Ta sẽ đáp ứng ngươi. Ban chết!

«Có phải là ông ta không?»

«...» Vincent lắc đầu, nó nhất quyết không nói gì sau khi bị Judges bắt lại một lần nữa, những lời nói độc ác đó, nó sẽ không bao giờ quên được.

Nhìn Vincent suy sụp như vậy, Harry lại càng có lý do để nhanh chóng hành động, Trả thù cho nó, và những đứa trẻ tội nghiệp kia. . .

«Một giờ sau hãy bay ra ngoài, ở đó, còn ta có chuyện cần giải quyết ngay.» Harry lạnh lùng nói, cậu nhẹ nhàng đặt nó lên giường, trước khi rời đi lại nhếch môi cười: «Sớm thôi, hắn sẽ không còn tự mãn được bao lâu nữa.»
----------------

Vừa bước ra khỏi phòng, Harry đã cảm nhận được Nagini đang ở gần đây, chỉ sau một vài giây cô nàng đã xuất hiện trước mặt cậu với bộ dạng vui vẻ.

{Harry, cuối cùng thì cậu cũng ra ngoài rồi.} Nagini sốt sắng nói, lúc nãy cô đã nhìn thấy Judges, thằng cha biến thái, thiểu năng bước ra khỏi phòng, sau đó Bellatrix cũng bước ra, khiến cho Nagini không khỏi lo lắng tiếp tục nói: {Hình như lúc nãy tên béo ú Judges và Bellatrix đều vào phòng cậu, không sao chứ?}

Nghe đến câu hỏi này của Nagini, Harry giả vờ ấp úng nói, cố tình khiến cho cô nàng cảm thấy nghi ngờ với câu trả lời này: {T-Ta không... bị làm sao cả.}

{Ra vậy, nhưng mà dạo này.. Medusa, anh ấy có khỏe không?} Nagini than nhẹ một tiếng, vì mong nhớ Medusa, những gì chất chứa trong lòng, vô tình bộc lộ ra hết: {Cậu biết đấy, Trước đây Medusa đã từng sống ở đây, anh ấy ăn rất nhiều, tính cách thì không giống ai. Khi anh ấy được chọn làm quà tặng cho cậu, Ta thực sự đã rất lo lắng, ta sợ Medusa sẽ bị bắt nạt.}

{Ngươi cứ yên tâm, Hiện tại Medusa đang sống rất vui vẻ, Mỗi buổi sáng tầm 4, 5 giờ sẽ thức dậy cãi nhau với Vincent.} Harry mỉm cười với Nagini, Sau đó cậu nhìn về phía trước, rồi bắt đầu sợ hãi lùi lại, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Khổ ở chỗ là Nagini lại không thể nghe Harry nói gì, cô nàng quay đầu lại nhìn nhưng lại không thấy ai, Sau đó Nagini quay lại định hỏi cậu, Chỉ tiếc là Harry đã chạy mất.

Biến mất rồi.

Rốt cuộc điều gì khiến cậu ta lại cư xử như vậy chứ?

Không nghĩ ngợi gì nhiều, Nagini lập tức quay về đi tìm Voldemort ngay để nói lại chuyện này cho hắn ta nghe. Nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, Liệu chuyện này có đúng như lời Nagini nói? Là Harry bị Judges uy hiếp, hay đây chỉ là kế hoạch của cậu?

{Ngươi nói thật chứ?}

{Voldy à, ngươi nghĩ thử mà xem, Ta chẳng có lý do gì để lừa ngươi cả.} Nagini nghiêm nghị nói, cô nàng nhất định phải thuyết phục hắn ta cho bằng được: {Chính mắt ta đã nhìn thấy, mu bàn tay của Harry xuất hiện những vết bầm, Ta nghĩ là do Judges gây ra.}

{Vậy sao?} Voldemort cau mày lại, Mặc dù Judges đúng là có tiền án tội phạm, quan hệ với vị thành niên, đã nhiều lần xém chút nữa là ngồi tù ở Azkaban không một lối thoát.

Nhưng hắn không nghĩ là ông ta dám mạo phạm cậu bé của Chúa tể Hắc ám?

Nếu đúng là vậy, Ta nghĩ ngươi nên đi chết đi là vừa rồi đấy, con lợn thiểu năng.

{Đi, ta muốn gặp Harry.}
---------------

Hiện tại Harry đang theo dõi Judges từ xa, cậu nhìn thấy ông ta đang ngồi mải mê với vài bức ảnh trên tay mình, hình như tất cả đều là trẻ em. Harry nhìn Judges bằng con mắt căm phẫn, ngay sau đó một con gia tinh xuất hiện, trên tay nó đang cầm bình trà nóng

"Để ta, ngươi cứ đi đi." Harry cầm lấy cái khay từ con gia tinh.

"V-Vâng ạ." Con gia tinh cúi đầu, nó nhìn cậu với vẻ ngưỡng mộ, rồi biến mất.

"Ngài Dual." Harry nói.

"T-Tiểu điện hạ, con đang làm gì ở đây vậy?" Judges giật mình nhìn Harry, vừa nhìn thấy cậu, ông ta liền giấu đi các bức ảnh đi.

"Đừng quan tâm làm gì, chỉ là chuyện lúc nãy trong phòng, tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới đến đây." Harry nhếch môi cười đầy gian xảo, cậu đặt chiếc khay xuống bàn gỗ, rồi nhẹ nhàng bước xung quanh chỗ ông ta.

"Tôi đã có câu trả lời."

"Thật sao, vậy là con muốn-" Judges cười nhe răng, Harry đúng là một đứa trẻ ngoan, hiểu ý ông, Chưa gì Judges đã muốn bắn ra tại đây, cậu nhỏ của ông quá cứng rồi, cần được thỏa mãn.

Ông ta liếm môi, không biết cậu sẽ dùng cái lỗ bé xinh xinh của mình, hay là miệng của mình, điên cuồng mút lấy nó. Judges nhắm mắt lại tưởng tượng.

Nhưng đời không như mơ, Harry lập tức đổ bình trà nóng lên đũng quần Judges, trút hết toàn bộ giận dữ của mình lên đó. Từ bây giờ, ông ta sẽ không bao giờ đụng đến những đứa trẻ khác nữa rồi.

"THẰNG RANH CON!" Judges hét lên, ông ta lập tức ngã xuống đất, nằm lăn lộn nắm chặt lấy hạ bộ của mình trong vô vọng.

Liệt rồi, LIỆT MẤT RỒI!!!

Trái lại với Judges, Harry chẳng hề cảm thấy có lỗi gì với ông, chỉ đứng đó cười, một cách khinh bỉ. Sau đó nhặt đũa phép của Judges rồi chạy ra ngoài.

"ĐỨNG LẠI NGAY, THẰNG KHỐN!" Mặc dù Judges vô cùng đau đớn, nhưng ông ta vẫn cố gắng gượng dậy để đuổi theo cậu. Trả thù cho sự ra đi của người anh em.

Harry phải chạy hết sức có thể, cậu thừa biết Judges sẽ không đuổi kịp được, Nhưng Harry sẽ không làm vậy, Hiện tại cậu đang khiếp đảm với khuôn mặt biến dị của ông ta, Tuyệt đối không được dừng lại.

Chạy chưa được bao lâu thì, Voldemort xuất hiện ôm chầm lấy Harry, nhìn thấy cậu thở hổn hển như vậy, lòng hắn đau đớn vô cùng. Không ngờ tên béo ú ngang nhiên dám đụng vào cậu.

"Harry!" Voldemort sờ soạng khắp gương mặt Harry, sốt sắng gọi tên cậu: "Em có bị làm sao không?

Bellatrix lập tức chạy đến, Tuy biểu hiện của cô ta cũng không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng tự hào về cậu.

"THẰNG KHỐN NẠN!"

"Ngài Judges, Ta mong ngài trước khi nói chuyện hãy uốn lưỡi 7 lần rồi nói." Bellatrix cay độc nói: "Còn không thì ta tưởng ngài bị thiểu năng đấy?"

"..." Làm sao Judges dám cãi lại, cô ta đã từng crucio ông ta một lần rồi. . .

"Thưa chúa tể, ngài xem." Bellatrix kéo tay áo của Harry lên, cánh tay xuất hiện rất nhiều vết bầm tím, khiến cho

"Em... em." Voldemort cứng họng,

"Không là lỗi của ta, Chỉ là ở Hogwarts ta không thể hòa thuận với Brunei, vô tình khiến cậu ta bị bệnh nặng.

Ngài Dual biết được chuyện này, liền trút giận lên ta. Nhưng ta đáng bị vậy mà hic." Harry lắc đầu nói, cậu giả vờ khóc một cách đáng thương.

"Ngươi-" Khóe miệng Judges co giật liên tục, ông ta không ngờ rằng một thằng nhóc như cậu lại giỏi diễn xuất đến vậy.

"ĐỪNG CÓ MÀ NÓI NHẢM, THẰNG RANH CON!" Judges tiếp tục gào thét, ông ta không biết mình vô tình chọc tức Chúa tể: "THƯA CHÚA TỂ, XIN NGÀI ĐỪNG TIN LỜI THẰNG KHỐN NẠN NÀY, GIẾT NÓ ĐI!"

Voldemort chỉ đũa phép về phía Judges, Không ngần ngại tước đi sinh mạng của người đàn ông này. Ông ta sau khi dính Lời Nguyền Chết Chóc là một đi không trở lại.

"AVADA KEDAVRA!"

"Thứ ngu dốt."

"Bellatrix, Ngươi hãy mang xác của tên thiểu năng này đến lò mổ, ta muốn họ lấy đủ nội tạng, mắt, tim, thận, tay chân rồi tập hợp các Tử thần thực tử lại.

Cho - Chúng - Xem."

"Tom, Xin lỗi nhé." Harry buông Voldemort ra, lập tức tìm đường thoát khỏi Dinh thự Riddle.

"Tôi sẽ đuổi theo." Bellatrix nói, cô ta liền chạy theo cậu.

"Harry!" Voldemort khẽ nhíu mày, hắn định di chuyển thì, có một đám gia tinh chạy đến nắm chặt lấy hắn ta: "Các ngươi-"

"C-Chúng tôi... tôi sẽ không để ngài ngăn cản cậu ấy, XIN LỖI!!!" Con gia tinh lúng túng nói, cho dù ngày hôm nay nó có chết cũng buông ra.

Cậu Harry là người duy nhất dịu dàng với bọn chúng, cậu không giống như bọn họ!

"Chết thật, bọn chúng bị em ấy thu phục hết rồi." Voldemort cười méo mó nhìn đám gia tinh bám lấy chân hắn ta, cuối cùng thì Voldemort cũng chịu thua, chỉ cười trừ: "Giỏi lắm, Harry."
-------------

Harry vừa chạy ra khỏi Dinh thự Riddle, cậu nhìn thấy một con quạ đen đang đậu trên tảng đá, liền gọi nó.

«Vincent-»

«CHỦ NHÂN, XIN CẬU HÃY THA THỨ CHO SỰ VÔ DỤNG CỦA TÔI!!!» Vincent lập tức quay lại, nó bay thẳng vào lồng ngực cậu, bắt đầu khóc lóc.

"Tình cảm chủ tử các người sâu đậm nhỉ?" Bellatrix cười như không cười, cô ta chỉ đũa phép về phía cậu, Hơi buồn bã nhìn Harry đang tan biến dần đi cùng với Vincent.

"Hẹn gặp lại, nhóc con."

«Hết Chương 23»

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info