ZingTruyen.Com

| Drahar | Độc ác thì sao?

«Chương 20» Trăng Khuyết

OwLittle_NightmarewO

"Vậy là mình bị ghét thật rồi." Pansy nhắm mắt lại, chỉ cười, thật ra ban đầu cô không định làm vậy, nhưng cuối cùng vẫn làm, có lẽ cô muốn thử nhìn thấy mặt khác của nhỏ khi đánh mất thứ gì đó.

Chỉ có điều là... Pansy không ngờ là nhỏ lại phản ứng như vậy, với lại nhìn thấy Hermione khóc... Cũng không làm cô vui. Ngược lại cảm thấy nhói lòng thì đúng hơn.

...

Nghĩ tới đây thì Pansy cảm thấy buồn cười vô cùng, Tại sao mình lại phải đau lòng vì con máu bùn đó chứ? Đáng lẽ ra mình phải giữ nó lại, đập cho một trận nhừ tử mới đúng! Con máu bùn đó không có quyền phán xét mình, nhất định không!

Pansy khẽ nhíu mày, nói: "Ê, mang trả lại cho Granger."

Nói rồi, cô đẩy cửa nhà vệ sinh ra, đây mới chính là cuốn sách thật, thật ra cuốn bị nhúng nước chỉ là đồ giả do Pansy biến ra, Cô nghĩ nhỏ thực ra đã sớm nhận ra rồi, nhưng lại làm vậy để tẩu thoát. Giả sử như cuốn thật bị nhúng nước, Hermione chắc chắn sẽ khô máu với Pansy hôm nay...

Sau khi giao lại cuốn sách thật cho Suri, Pansy mới có thể yên tâm trở về Phòng sinh chung đi tìm bạn của mình, Còn anh thì mắc kẹt với 'của nợ'. Tồi tệ hơn là phải mang thứ này trả lại nhỏ, nhưng Hermione là tình địch của Suri, anh không ưa nhỏ một chút nào.

Chuyện gì rồi cũng phải đến, Suri Không còn cách nào phải trở về Ravenclaw, mang thứ này trả lại Hermione, nhưng anh vừa bước vào lại không nhìn thấy ai, hình như hôm nay học sinh ở đây biến mất một cách lạ thường. . . ?

Suri chỉ nhìn thấy một nữ sinh Ravenclaw duy nhất còn lại, anh bước lại gần thì nhận ra cô gái này chính là Hermione, đúng người anh cần tìm. Nhưng sắc mặt không được tốt cho lắm.

Mặc dù nhìn thấy Hermione ngồi khóc ở đây trong lòng Suri có chút hả dạ, nhưng anh cũng bỏ qua chuyện đó, rồi đưa cho nhỏ chiếc khăn mùi xoa của mình, nhưng Hermione lại không nhận, Suri chỉ đành đặt xuống sofa.

"Tôi nghĩ thứ này thuộc về cậu." Suri cười nhẹ, sau đó anh liền đưa lại cuốn sách cho nhỏ.

Còn Hermione vừa nhìn thấy lại cuốn sách của mình, nhỏ liền vui mừng ôm chầm lấy nó, cảm giác này giống hệt như chuyến tàu định mệnh năm đó.

"T-Tôi không biết làm cách nào... cậu biết về nó nhưng." Hermione mỉm cười nói, nhỏ ôm chặt lấy cuốn sách: "Tôi thực sự biết ơn cậu."

"Thưa tiểu thư, đây chỉ là vô tình thôi, đừng hiểu lầm." Suri trả lời bằng câu nói cộc lốc: "Anh em nhà Eragon chúng tôi đã nhiều tai tiếng lắm rồi."

"Anh em nhà Eragon? Vậy cậu là-" Hermione giả vờ ngạc nhiên nói, ai lại không nhận ra cặp song sinh lừa đảo, Chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao?

"Suri Irene Eragon." Suri nhún vai đáp lại, anh cũng không biết mình bị làm sao nhưng nói chuyện với tình địch cũng không tệ lắm: "Tôi nghĩ cậu nên lùi lại vài bước đi, bởi vì cậu sẽ dính 'tai tiếng' đấy."

"Không sao đâu, tôi quen bị vậy rồi." Hermione cười cười, dường như nhỏ cũng quên đi những gì Pansy đã gây ra cho mình.

Bất cứ ai nhìn vào đều sẽ nghĩ rằng Cả hai nhất định sẽ trở thành bạn bè, một tình bạn đẹp đẽ nhất và có tính nhân văn. Nhưng mấy ai biết được, đây chỉ là lợi dụng để đạt được mục đích của mình.

"Chúng ta đều là kẻ lừa gạt."

"Không ai là thật cả, đừng tự dối lòng mình nữa."
------------------

Harry dạo này cũng không được yên, chỉ là cậu nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ phát ra từ Rừng cấm khiến cho cậu vô cùng tò mò về nguồn gốc của nó. Đến mức phải nhờ Vincent thường xuyên bay ra ngoài vào ban đêm để tìm hiểu về loại ánh sáng bí ẩn này, nhưng đều không có kết quả gì.

«Có phát hiện gì mới chưa?»

«Vẫn không có kết quả gì, Thưa chủ nhân.»

Hành tung của Harry càng ngày bí ẩn và khó hiểu, đến mức Draco phải khó chịu vì cậu không chịu nói gì với anh, Mỗi lần Draco cố gắng bám theo Harry thì luôn thất bại 100%, bằng cách nào đó cậu luôn biến mất một cách tuyệt diệu.

Nhưng đêm nay Harry đừng hòng bước ra khỏi căn phòng này mà không có Draco đi cùng, bây giờ đã là 1h đêm, anh nhìn thấy cậu ngồi dậy rời khỏi giường với đồng phục của Slytherin. Tự dưng Harry bước về chỗ Medusa đang nằm ngủ trên giường, nhìn anh bạn này say sưa ngủ như vậy, xem ra đích thị là Medusa hoàn toàn không biết gì thật.

"Thành thật xin lỗi, đây sẽ là lần cuối cùng ta làm vậy."

Mặc dù Draco nghe không hiểu gì hết, nhưng trước hết là Harry định rời khỏi đây, thế là anh nhanh chóng bật dậy chạy ra hướng cửa chặn lại không cho đi.

"Cậu định đi đâu vậy, Điện hạ?" Draco khoanh tay lại, nói, anh hy vọng là cậu sẽ nghĩ anh 'thật ngầu' khi bất ngờ xuất hiện chứ không phải là 'đồ ngốc'

Harry có chút ngạc nhiên nhìn Draco, cậu không nghĩ là mình sẽ bị anh nghi ngờ rồi bắt gặp ở đây, nhưng cậu sẽ giả vờ như không biết gì: "Cậu dậy rồi à, Draco..."

"Đừng giả vờ, tớ biết cậu đang có bí mật che giấu tớ." Draco nhanh chóng giật lấy đũa phép của Harry, anh nghĩ mình nên làm vậy, còn không là trúng một đòn của cậu.

"Là ánh sáng phát ra từ rừng cấm." Harry than nhẹ một tiếng, cậu nghĩ mình chẳng có lý do gì để che giấu anh, dù sao thì cả hai đều đứng chung một con thuyền, là cộng sự không thể tách rời ở Slytherin.

"Chỉ có vậy?" Draco nghi hoặc nói, anh không nghĩ là cậu chỉ đơn giản lén lút ra ngoài giữa đêm chỉ để nhìn thấy ánh sáng phát ra từ rừng cấm, nó khá ngớ ngẩn.

Harry cười châm chọc nói: "Vậy cậu nghĩ tớ đang che giấu thứ gì, một cô bạn gái hay anh chàng nào?"

"Đúng vậy! Ý-Ý tớ là... cậu không cần phải giấu diếm tớ." Draco đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác, trong bất kì tình huống nào con trai vẫn phải 'ngầu' trước mặt người mình thích.

"Vậy cậu có muốn đi cùng với tớ không?" Harry cười híp mắt nhìn Draco, cậu đưa bàn tay về phía anh.

'Ngu gì không đi.'

Lúc này Draco gần như không thể làm gì ngoài nghe theo con tim mách bảo, còn lí trí thì bị anh lãng quên hoàn toàn. Cả hai cùng nhau nắm tay lén lút rời khỏi Hogwarts, chạy về phía rừng cấm để nhìn thấy ánh sáng phát ra theo ý Harry.

Nhưng chỉ có một điều duy nhất mà Draco lại khó chịu, không phải là bị Lão Filch hoặc con mèo Norris phát hiện, hay ai khác. Đó chính là con quạ của Harry, Anh không hề biết là nó sẽ đi cùng.

Vâng, chính là con quạ khốn kiếp đấy!

«Chủ nhân, người nghiêm túc đấy à?» Vincent nhìn Draco bằng con mắt 'phán xét', sau đó nó quay lại nói với chủ nhân của mình.

«Cậu ta chung một thuyền với chúng ta.» Harry nhắm mắt lại nói, cậu chính là người đã bảo anh đi cùng, không thể cứ như thế mà bảo Draco về được.

Vừa đến nơi, quả thật nơi này hoàn toàn giống như lời đồn của tất cả học sinh ở Hogwarts, có khi rừng cấm còn tệ hơn như vậy. Xung quanh nơi này vô cùng tối tăm, và có rất nhiều cây cối xung quanh. Nhưng Draco chẳng thấy gì, mặc dù anh đã mang theo đèn để dò đường, nhưng tầm nhìn vẫn hạn hẹp vô cùng.

'Xoạt, xoạt'

Draco và Harry giật mình có tiếng động lạ xung quanh mình, cả hai nhanh chóng rút đũa phép ra, đồng thời cũng lùi lại để tìm đường thoát, nơi này không thể ở lâu. Nỗi sợ hãi của cậu đã biến mất hoàn toàn khi nhìn thấy thứ đó xuất hiện trước mặt mình.

{Nagini?} Harry nói, cậu bắt đầu cảm thấy chuyện này càng lúc càng không ổn tí nào, nếu con rắn này ở đây, chắc chắn hắn ta cũng sẽ xuất hiện.

"Cậu biết nó?"

{Chào cưng, liệu ngươi có muốn một chuyến du ngoạn vào hôm nay không?} Nagini vui vẻ nói, cô nàng đã đến tận đây nhưng vẫn không gặp lại được Medusa, chắc là anh ấy quên cô thật rồi...

{Được rồi, ta sẽ đi cùng với ngươi.} Harry than nhẹ một tiếng, có lẽ ngay từ đầu vào đây chính là sai lầm của cậu. Đã vậy còn liên lụy đến Draco...

Không biết từ đâu ra có một đòn phép thuật đánh thẳng vào người Harry, nó gây ra một vụ nổ khiến cho Draco lăn lộn ra đằng sau, anh hoàn toàn không bị làm sao nhưng cậu và con quạ đã biến mất hoàn toàn, thậm chí con rắn kia cũng đi theo cả hai người họ.

«Hết Chương 20»

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com