ZingTruyen.Com

Đóng vai râu trắng tại thế giới kumo desu ga nani ka?

Chương 8:Ước mơ của ta

TunNgcinhKhc

Ace,Ami: Ngươi... ngươi bị làm sao vậy hả? Có phải bị thương nặng quá nên điên rồi không?
-Sao vậy? Có muốn làm con của ta không? Ta biết tình cảnh của các ngươi như thế nào?Có lẽ chỉ có ta mới giúp được sự thiếu thốn của các ngươi.
- Đương.. đương nhiên là không rồi.Ai lại nguyện đi gọi một kẻ xa lạ là..là cha chứ
Ami từ chối nhưng có một chút do dự " Tên này đúng là có một sở thích kì quái, nhưng mà tại sao lại có cảm xúc do dự như này? Chẳng lẽ là mình đã bị dao động rồi?"
- Chưa quen thì rồi sẽ quen mà.
Tôi kiên quyết trả lời rồi dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào bọn trẻ theo kiểu "Các ngươi không có quyền từ chối" (t/g: trời ơi bắt nạt trẻ con kìa)
- Nhưng... nhưng mà chúng tôi chẳng có quan hệ mật thiết gì với ông cả. Hơn... hơn nữa chúng tôi...chúng tôi không cần thứ tình cảm vô nghĩa đất.
Ace nói ra với một giọng nói kiên cường, bất khuất nhưng giọt lệ đang ở trên đuôi mắt của cậu ấy đã bán đứng cảm xúc của cậu ấy. "Chết tiệt sao nước mắt lại cứ rơi ra thế này"
Trưởng làng ở bên cạnh thì kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên ông thấy hai đứa này có biểu cảm như này, cho dù có là ông đi nữa cũng không làm được như thế này "Người đàn ông này , mị lực của hắn ta sao lại khủng khiếp như thế này"
Tôi rất hài lòng với biểu cảm của bọn trẻ và nói:
- Ta không phải là một người có thói quen tốt gì cả, suốt ngày chỉ có uống rượu và ngủ thôi. Nhưng mà!
Thần thái của tôi trở nên nghiêm túc khiến cho hai đứa nhóc này giật mình. "Đây có phải là tên vừa nãy không vậy, khí thế của hắn hoàn toàn trở nên hoàn toàn khác."
-Hôm nay có lẽ ta đã chết dưới móng vuốt của lang vương rồi, nhưng Ami ngươi đã can thiệp và làm tình thế đảo ngược lại. Đó không phải là sự tình cờ , mọi việc trên đời này không có gì xảy ra một cách tình cờ hết! Bất cứ chuyện gì cũng có lí do riêng của nó! Rồi vận mệnh sẽ hé lộ từ từ cho ta biết!
[Đinh, chúc mừng ngài nói ra danh ngôn của Sliver Rayleigh, ban thưởng Chấn động độ thành thạo  tăng 3%, haki vũ trang độ thành thạo  tăng1%, haki quan sát độ thành thạo tăng 1%, haki bá vương độ thành thạo tăng 1%]
     Tôi khá ngạc nhiên khi biết nói câu nói nổi tiếng của người khác cũng có thể nhận thưởng được.Nhưng để không làm lớ mất nhịp cảm xúc nên tôi nói xong thì quỳ một chân xuống và ôm hai đứa trẻ vào lòng:
    - Ê buông tôi ra đồ khốn khiếp, tôi muốn tố cáo ngươi tội bắt cóc trẻ con. Thả ta ra!
    Mặc dù rất xúc động trước câu nói của tôi nhưng Ace và Ami vẫn ra sức chống cự trước hành động của tôi.
    -Hãy khóc đi. Khóc để giải toả mọi thứ,chứ nhẫn nhịn để làm gì.Đừng có ra vẻ cứng cỏi nhưng bên trong thì lại yếu đuối , đó không phải là một biểu cảm nên có khi đứng trước một người cha , một người nhà đâu.
     Từng giọt nước mắt lăn dài trên má của hai đứa trẻ này.Chúng mặc dù không muốn khóc nhưng tại sao, tại sao nước mắt cứ tuôn rơi thế này, không thể ngừng lại được. Cô chị Ami vẫn tỏ vẻ cương ngạnh mà nói :
     -Hic..hic rốt.. rốt cuộc ngươi là ...là ai vậy hả?
     Tôi cười một cách thoải mái và trả lời:
     - Ta là Egward Newgate,là cha của các ngươi sau này.Vậy Ace ,Ami có muốn làm con của ta không ?
     -Có... có ạ.
     Ace và Ami cùng một lúc trả lời.
     -Ha ha ha ngoan lắm.Nhớ kĩ sau này nếu có người nào coi thường ngươi, đáng ngươi thì hãy quay về đây bảo ta , ta sẽ cho đánh hắn thừa sống thừa chết.Mà từ nay về sau phải gọi ta là lão cha nghe chưa.
     Ace,Ami:"Vậy ra đây là cảm xúc khi có được một gia đình sao , thật là ấm áp"
     -Vâng... vâng ạ.
      Thấy cảnh này , trưởng làng ở một bên cũng không kìm được mà tuôn ra nước mắt.
       Tôi quay đầu lại và nói với trưởng làng :
      -Thưa trưởng làng, về vấn đề này...
      - Không sao , không sao đâu có lẽ duyên số đã định sẵn ngài với hai đứa nó rồi,dù là tôi đi nữa cũng là lần đầu tiên thấy được biểu cảm này của chúng đấy.
      Mặc dù đã có hơn 10 năm chăm sóc, nói không có tình cảm với chúng thì cũng là nói dối nhưng mà khi thấy chúng hạnh phúc này thì ông cũng không thể cưỡng ép chúng được.Chúng cũng nên có sự lựa chọn của chính mình.
      -Trưởng...trưởng làng,ta...ta
      Thấy sự do dự của Ace và Ami,trưởng làng nói:
      -Ace,Ami có lẽ hơi muộn để nói điều này nhưng mà ,ta vẫn luôn coi hai đưa là một phần của cái làng này.Nhưng đáng tiếc thay đây không phải nơi mà các ngươi thuộc về.
     Nói xong , trưởng làng lại chỉ vào ta mà nói:
      -Nếu như ngài mà không thể chăm sóc tốt cho hai đứa nó thì cho dù thịt nát xương tan, tôi cũng sẽ khiến ngài phải hối hận.
     - Râu trắng này xưa nay không hề làm trái lời nói của mình.
Tôi nói với một giong điêu tự hão để trấn an trưởng làng. Ông ta cũng đã thu dọn hành lý cho hai đứa nhỏ ,gọi là hành lý nhưng nó có một chút ít quần áo thôi. Tôi vác 2 cái túi nhỏ đấy lên vai kèm theo cái bọc to chở xác của con lang vương.
[Chúc mừng ngài đã đạt được đủ điều kiện, mở ra cửa hàng tích phân]
     "Ồ đây không phải là "món quà" mà ông thần đã nói lúc đó sau,thôi cứ để tối kiểm tra vậy"
Đi một đoạn đường thì quay lại nói với 2 đứa
-Sao không ở lại đấy 1 đêm để làm một bữa chia tay với ngôi làng .Dù sao đây có lẽ là lần cuối cùng hai đứa nhìn thấy ngôi làng này đấy.
Ace,Ami do dự một chút rồi nói
-Không sao đâu ạ.Với lại nếu như ở lại đấy thêm một chút nữa thôi thì e rằng con sẽ đổi ý mất lão cha ạ.
Thấy được sự quyết tâm các đứa con, tôi cũng không nói gì mà đi về phía trước.
———————————————————————————
Tối đến , sau khi ăn uống no nê xong, tôi hả hê nằm bệt dưới đất.Tôi liếc nhìn sang hai đứa con đầu tiên tôi thu nhận mà nói:
   -Sao chúng ta không chia sẻ một chút ước mơ của chúng ta nhỉ? Hai con có một ước mơ nào không.
   Ace và Ami liếc nhìn nhau thì nói một cách lúng túng:
   -Chúng con chưa hề có một ước mơ nào cả, nếu có thì nó đã được thực hiện rồi. Bởi vì mong muốn trước đây của tụi con là có một gia đình, có một người thân để chia sẻ cảm xúc của mình và người đó đang ở trước mặt con rồi.
    Tôi ngạc nhiên trước ước mơ của bọn chúng và có một chút đồng cảm vì hai ước mơ của chúng và tôi giống hệt nhau:
     -Đúng là duyên phận, ước mơ của các ngươi giống hệt lão cha.
     -Cái..cái gì lão cha ,người cũng ...
     Tôi gật đầu một cái và nói về quá khứ của râu trắng:
     -Rất lâu về trước, nơi ta sống đã bị tàn phá của  một cuộc chiến tranh và hình như đó là lúc ta 10t.Khác với các ngươi,ta phải tự mình sinh tồn từ lúc còn nhỏ, hằng ngày phải tự túc cho mình.Từ lúc ấy ta đã có một sự khao khát rất lớn với một vật,và nó mang tên "gia đình".
     -Lão cha,người quá thảm rồi.
     -Đúng đó , chỉ tưởng tượng thôi con cũng cảm nhận được những gì lão cha đã trải qua rồi,quá thảm khốc.
    Ace và Ami thay nhau lấy ngón tay gạt nước mắt.
     -Gura gura ... hài tử ngốc, sao lại phải khóc, chẳng phải bây h chúng ta là một gia đình sao.
    -Vâng đúng vậy , từ giờ chúng ta không còn là cô độc nữa ,chúng ta là một gia đình.
    Một lúc sau thì hai đứa ngủ say tít thò lò thì tôi mới sực nhớ ra cái "cửa hàng tích phân" nên tôi vội mở nó ra xem.
———————————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com