ZingTruyen.Com

Đóng vai râu trắng tại thế giới kumo desu ga nani ka?

Chương 7: Trở thành con của ta đi

TunNgcinhKhc

- Ngài mạo hiểm giả dậy đi , ngài có sao không ạ? Mọi người ai có biết ngài ấy bị gì không?
"Aii vậy nhỉ?" Trời sáng rồi à , thôi chết ngủ quên mất rồi , phen này chắc bị thầy cho đứng ở góc lớp mất hu hu.
   - Mấy h rồi vậy , đưa cho tôi cái đồng hồ với.
   - Thưa ngài mạo hiểm giả, đồng hồ là cái gì ạ, có phải là một cái vũ khí ko ạ?
   " Mấy người này là người nhà quê à mỗi cái đồng hồ mà không biết" , tôi bật dậy thì thấy đây không phải là căn phòng ngủ của tôi , nó hoàn toàn khác lạ.
   - Đây là đâu vậy ?
   Mấy người dân làng thi nhau nói
   -Hay quá ngài mạo hiểm giả tỉnh lại rồi .
- Ơn trời , tôi cứ tưởng ngài sẽ không bao h tỉnh lại nữa chứ.
- Cảm ơn ngài....
-...
Nhìn thấy những người xung quanh cảm ơn tôi ríu rít, tôi ngu ngơ không hiểu truyện gì đang xảy ra. À quên mất , mình hôm qua đã đánh bại bầy sói rồi lỡ lăn ra ngoài đường ngủ mất tiêu vì mệt quá.Nghĩ kĩ lại thì tôi cảm thấy hôm qua thật là nguy hiểm , nếu không có người thần bí trợ giúp thì tôi e là giờ tôi không còn đứng ở đây đâu.
"Nhưng rốt cuộc là ai, tại sao không chịu lộ mặt chứ" tôi cảm thấy vô cùng quái lạ nhưng thôi dù sao mình cũng đã thắng rồi , chuẩn bị sửa soạn rồi đi về thôi.
-Đừng gọi ta là mạo hiểm giả này, mạo hiểm giả nọ cứ gọi ta là Newgate hoặc râu trắng đi.
- Vâng thưa ngài mạo à nhầm Newgate.
    Những người này có lẽ là bác sĩ hoặc đại loại như thế , họ định kiểm tra thân thể tôi nhưng tôi từ chối một cách lịch sự rằng tôi đang rất ổn.
Tôi đứng lên khởi động thân thể và đi ra giữa làng thì thấy hơi vắng người nên hiếu kì hỏi :
- Trưởng làng và những người khác đâu, tại sao lại vắng tanh thế này.
    Một người vô tình đi qua đó thì nói
    - Họ đang chôn cất những người đã khuất trong cuộc tập kích của bầy sói , nếu ngài muốn đến thì hãy vòng ra sau cánh rừng ở chỗ kia.
    Đi theo sự chỉ dẫn của người đó, đến nơi thì tôi thấy vô số ngôi mộ được đắp từ những hòn đá nhỏ. Nhìn thấy tôi đến , ngay lập tức trưởng làng làng đi ra chào hỏi tôi:
    - Ngài đã tỉnh rồi à, mạo hiểm giả đại nhân , xin lỗi nhưng cây đao của ngài đã...
   Trưởng làng nói ngừng lại thì lấy ra cây đao của tôi , tội nghiệp nhưng nó đã gãy ra thành vô số mảnh vụn, vừa nhìn là biết nó không được rồi chỉ còn lại cái cán đao thôi. Mặc dù nó chỉ là vũ khí tạm thời nhưng dẫu gì cũng là món vũ khí đầu tiên tôi sử dụng nên tôi cũng có phần hơi ủ rũ.
    -Thôi thì của đi thay người vậy , ở chỗ tôi cũng đầy những vũ khí như này xin ngài trưởng làng đừng có bận tâm.
    Nghe được lời an ủi của tôi , trưởng làng cũng thở phào nhẹ nhõm mà nói với tôi:
   -Đây là số kim tệ phần thưởng của ngài và đây là số thi thể của ma vật mà ngài đã đánh bại, xin ngài hãy nhận cho.
    Tôi nhìn đống ma vật chất cao thành một ngọn núi nhỏ kia nhưng thú thật tôi chẳng bận tâm đến giá trị của chúng, có lẽ do tôi biến thành râu trắng nên cũng kế thừa cái tính cách của ông ta luôn rồi.
    - Gura gura ... những thi thể ma vật này xin ông giữ lại đi, dùng số tiền bán được từ chúng mà khôi phục lại ngôi làng , tôi chỉ cần lấy số tiền thưởng này là được .
    Ánh mắt trưởng làng lộ ra vẻ rung động nhưng vẫn kiên quyết nói:
   - Không được , tuyệt đối không thể nhận , già này không muốn làm cái chuyện này ,mong ngài hãy cứ nhận lấy đi, còn ngôi làng tôi sẽ có biện pháp.
    Cảm nhận được sự kiên quyết của ông ta tôi cũng chịu thua nên nói :
    - Thôi được rồi nhưng tôi không thể mang theo nhiều thi thể ma vật như này được, nên hãy tôi sẽ lấy thi thể của con lang vương thôi , còn lại là của ông , tôi không có biện pháp để mang đi nhiều đồ như vậy.
     Thấy tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ nên trưởng làng cũng tạm chấp nhận, lúc tôi chuẩn bị xuất phát thì ông ta cũng cung cấp đủ rượu thịt cho tôi nên tôi rất vui vẻ.
     Đang chuẩn bị đi thì haki quan sát của tôi cảm nhận được hai sự hiện diện rất khác lạ so với những người dân làng.
     Tôi quay sang thì thấy một người giống như chị gái , một người giống như em trai , hai bọn họ đang nhìn tôi với một ánh mắt khác lạ nên tôi nổi hứng tò mò mà hỏi:
    - Hai đứa nhóc kia là ai vậy hả trưởng làng?
   Trưởng làng nhìn theo hướng tay tôi chỉ:
    - À , đó là con nuôi của gia đình tôi ?
    - Con nuôi?
    Tôi nhíu mày hỏi lại .
    -Đúng vậy , đó là một câu chuyện buồn. 10 năm trước có một đôi vợ chồng ko may bị ma vật tấn công, tuy rằng đã chạy trốn thành công đến làng của tôi nhưng vết thương của họ khá nặng nên aizzz
    Trưởng làng thở dài một hơi rồi nói tiếp :
    - Chuyện tiếp theo chắc cậu cũng sẽ tự hiểu, thấy 2 đứa con của họ đáng thương nên tôi đã thu làm con nuôi nhưng quan hệ cũng chẳng tốt mấy. 2 đứa nó cũng bị kì thị bởi những đứa trẻ cùng lứa khác nên bọn nó rất hay quậy phá om xòm cả làng lên.
    Tôi thử sử dụng giám định lên hai đứa trẻ kia thì nó hiển thị
Tính danh:Ami

Đẳng cấp: 3

Chủng tộc: nhân loại

Trạng thái: Vị thành niên

HP: 68

MP: 89

SP: 65

     Kỹ năng: Băng phong(lv3)
     Danh hiệu: người được tinh linh băng phù hộ
Còn thừa điểm kỹ năng: 200
Tính danh: Ace

Đẳng cấp: 2

Chủng tộc: nhân loại

Trạng thái: Vị thành niên

HP: 57

MP: 78

SP: 55

     Kỹ năng: Hoả cầu(lv2)
     Danh hiệu: người được tinh linh lửa phù hộ
Còn thừa điểm kỹ năng: 200
Hai .. hai đứa trẻ này là một ... một thiên tài ma pháp.Với danh hiệu này và cả số điểm kĩ năng kia thì dù đặt ở đế quốc nào đi nữa thì cũng sẽ là một thiên tài nhận được sự chú trọng bồi dưỡng.
Cô chị thì trông rất là xinh đẹp , đúng kiểu nghiêng nước nghiêng thành, sở hữu một mái tóc màu trắng và đôi mắt sắc bén như dao găm. Thằng em thì có một mái tóc rực lửa , mặt hơi có tàn nhan và trông rất ngây thơ(vô số tội)

Nhìn đến kĩ năng băng phong của cô chị kia tôi đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Thấy tôi bỗng dưng đi về phía của bọn chúng.
- Chị ơi hắn đi về phía mình kìa !Phải làm sao đây?
- Phải chạy thôi ! Nhanh lên!
Thấy bọn chúng đang có dự định chạy trốn, tôi quát lớn:
- Ace,Ami hai đứa đứng lại cho ta!
Ngay lập tức , chân của bọn chúng khựng lại
- Tại sao chân mình lại cứng đơ thế này? Cử động đi!Cử động đi!Chết tiệt.
Riêng Ace đã hốt hoảng hét lên:
- Ông làm cái gì vậy , mau thả tôi ra.Sao tên của chúng tôi ông lại biết.
Tôi đứng trước bọn nó , đầu hơi cúi xuống và nói:
-Ta hỏi, các ngươi trả lời.Hiểu không?
Trưởng làng ở bên cạnh lo lắng nói:
- Ngài Egward?
- Yên tâm,ta chỉ có một chút vấn đề cần xác minh thôi.
Thấy tôi nói thế, trưởng làng cũng hơi yên lòng
-Giờ thì bắt đầu câu hỏi đầu tiên.Ami, có phải ngươi là người trợ giúp ta trong lúc ta chiến đấu với lang vương không?
Một lúc sau, dưới áp lực tâm lí của tôi , cuối cùng Ami gật đầu một cái tựa như trả lời.
Trưởng làng rất ngạc nhiên và tức giận nói
- Ami , con có biết là việc đó nguy hiểm lắm không ?
- Im đi, ông có phải là cha ruột của tôi đâu mà quản tôi?
- Con...
Tôi giơ tay lên ý bảo ông ta dừng nói.
-Ha ha tốt lắm , câu hỏi tiếp theo.Tại sao lại đi theo ta ? Chẳng phải rất là nguy hiểm sao?
Mặc dù không muốn, nhưng cuối cùng Ami vẫn phải trả lời một cách lúng túng:
- Thì ...thì chỉ đơn giản là tôi cảm thấy chỉ có mỗi ông chặn đàn sói nên tôi lo lắng cho ông nên ... nên tôi lén đi theo thôi.
- Chú nghe thấy chưa, chị tôi còn có ý tốt giúp chú mà vữa nãy chú còn doạ tụi tui nữa.
Ace chỉ vào mặt tôi và chất vấn
Nghe được câu trả lời , tôi phá lên cười và nói
- Gura gura... được rồi Ami ta cảm ơn ngươi vì đã cứu ta một mạng nhưng mà có một câu hỏi nữa ta muốn hỏi.
Cả Ace và Ami đều lộ ra vẻ ngoài ý muốn , tên này vừa cảm ơn tụi mình sau, chưa có ai cảm ơn bọn mình bao h. Đây là lần đầu tiên có người cảm ơn họ.
- Ace,Ami Trở thành con của ta đi!
Ace:...
Ami:...
Trưởng làng:...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com