ZingTruyen.Info

Dòng tộc đáng sợ [TaeJin]

Chương 7 : tôi đã yêu em mất rồi

jincute455745

_ kỳ thực lần này , jin chẳng nhớ vì đến việc , cậu bị hóa ma vào hôm trước. Giống như bị một người nào đó , đã ra tay,xóa toàn bộ phần ký ức kinh tởm ấy .
_ tại căn biệt thư xinh đẹp của taehyung .
_ anh đang ngủ , trên chiếc ghế sopha , bị ánh sáng của mặt trời , lúc bình minh chiếu qua cánh cửa rọi vào mắt taehyung , anh cảm thấy nóng nóng, mở mắt ra . Trời đã sáng rồi , anh lướt mắt lên chiếc , giường jin vẫn đang ngủ say sưa, gương mặt trở nên hồng hào hơn , lúc anh bắt gặp cậu dưới mặt đường. dường như cậu đã hồi phục .
_ anh bước vào phòng tắm , đi rửa mặt , đánh răng , ...
- jin ngọa ngậy , người cậu đang có cảm giác , giấc mơ kì lạ đó lại lần nữa xuất hiện , rõ như in , nhưng cậu lo sợ nếu tỉnh dậy nhất định sẽ quên mất,.
_ cậu mở mắt ra, thứ đập vào mắt cậu ,cái trần nhà bằng vàng với nhiều họa tiết khác nhau , một căn phòng to lớn , chiếc giường rộng này , đây là đâu ??? Sao cậu lại ở đây ,
_ một mớ suy nghĩ hỗn độn này , liên tiếp dồn dập như một mớ dây len càng gở càng rối , cậu cố gắng sắp sếp lại mọi việc sảy ra với cậu ngày hôm đó.

_ đúng rồi ! Jin nhớ ra trời mưa lớn , cậu ra ngoài , sau đó .. đụng một bé gái ,,,.. rồi mình chẳng nhớ gì nữa..... aaaaaa tay cậu vò đầu liên tục, cho đến khi tóc cậu dính vào nhau , như một ổ chim mới chịu dừng .

_ cậu dụi dụi đôi mắt  ngó lên chiếc đồng hồ ,bằng pha lê hồng, trông rất tinh tế kim giờ chỉ lên số 6,,,
Cậu há hốc mồm 6 giờ rồi ư , mình đã đi cả ngày không về nhà, rồi lại xuất hiện tại cái căn biệt thư xa lạ này , kì này về nhà biết ăn nói làm sao đây !!! Chết mất thôi huhuhu , mình chưa bao giờ hư tới mức đi chơi nguyên ngày không về...!!!
_ taehuynh sau khi chuẩn bị xong, bước ra nhìn thấy bộ dạng lúc này của cậu , anh không nhịn được  Cười thâm
Cái con người này thật thú vị  ,vừa đáng yêu , vừa hài hước.
_ jin nhìn thấy taehyung do phản xạ " lùi về sau "
Giờ mọi chuyện càng rối rắm một cách khó hiểu .
_ trong đầu cậu nghĩ !! Thánh thần ơi , cái kẻ đáng ghét này sao lại xuất hiện vào lúc này chứ!!..... dấu chấm hỏi to đùng hiện ra trên mặt cậu !
_ taehyung thấy cậu hoảnh sợ lên đến mức tột độ ,anh muốn trấn an cậu và nói " em đừng sợ , đây là nhà của tôi , tối qua tôi bắt gặp em trên con đường tắt ấy, lúc đó em ngất đi rồi , nên anh đưa em về nhà của anh luôn, em bị cảm lạnh đó , bác sĩ nói em dầm mưa suốt mấy tiếng đồng hồ .,
_mà có chuyện gì vậy , sao em lại nằm trên mặt đường, ai đã gây ra?????
_ jin lúng túng , mặt đỏ ửng lên , anh quá ra đã hiểu lằm hắn , anh nghỉ hắn tính giở trò với cậu nên mới không trả lời , anh có tính nếu hắn giám tới gần jin , sẽ cắn lưỡi tự tử , may mà hắn có một chút tôn trọng , nên không ngủ chung giường với mình , mình có nên cảm kích hắn ta không ?

_ jin trả lời " tôi không nhớ rõ lắm anh đừng có hỏi nữa được , không càng nghĩ về nó , đầu tôi lau như búa bổ " thật ra anh chẳng dám khai  chính cậu đã đâm xe vào một cô bé khác......
_ taehyung cũng không muốn điều tra , sợ cậu khó xử ._
_  jin nhìn sắc mặt taehyung cứ nhìn chằm chằm vào cậu , cảm thấy thật khó chịu , cậu nhìn anh nói " anh đưa em về nhà liền có được không , em đi lâu như vậy , anh trai lo cho em lắm .
_ taehyung " ừm ,em theo anh xuống lầu , dùng bữa với anh xong rồi về luôn có được không ?
_ jin " gật gật "

" trước hết em đi rửa mặt đánh răng cho .
tỉnh táo đi đã , tôi chờ e ở bên dưới ".
_cậu không quen dùng nhà wc lạ . Nhìn mọi thứ kì dị làm cậu không được thoải mái cho lắm !!!! Chịu thôi đành dùng tạm vậy .
_  bước xuống , cậu bị cảnh vật nhà taehyung làm cho choáng , rộng gấp mấy lần so với biệt thự ở nhà cậu .
Jin nghĩ  vì cảnh sắc ở đây quá đẹp , trên nền trời  đó điểm xuyết những đám mây mềm mại  , tựa  những mảng bông gòn vô cùng hài hòa tinh tế , đối mặt với màn sương mù   bao phủ trên cánh rừng rậm bê tông hợp thành những tòa nhà cao chọc trời .
Nhà anh ta được thiết kế bằng những tông màu , lạnh nhưng mang đến cho người ta mỗi khi bước vào , chỉ muốn ngắm mãi thôi . Không muốn đi đâu cả.đây là một lâu đài mà jin hằng ao ước.
đang mơ màng trong bức tranh ấy , chợt có gịong nói của ai đó vang lên .

" em ngắm cảnh đủ chưa, vậy"
" seokjin mau qua đây " anh vẫy tay
Taehyung nhăn mặt " sao còn đứng đó , bộ em sợ tôi ăn thịt em à "
_
Jin bước đến  miệng lầm bầm " đồ ba chợn "

_ kết thúc bữa ăn, taehyung dặn dò tài xế choon đưa jin về .

Trước cổng ra của căn biệt thự nhà taehyung, có trồng cây hoa tử lăng hiên cao chọc trời , jin bước qua đó, có một bông hoa tử lăng màu tím nhợt , rơi trúng mái tóc của cậu."
_ taehyung đưa tay lấy bông hoa ấy ra , " em về cẩn thận , nha"

_  jin quay đầu lại nói " cảm ơn anh nha ,taehuyng " jin mỉm cười đây là lần đầu tiên jin cười với anh .  Giây phút này anh chỉ muốn mọi thứ đều ngưng đọng jin vẫn đứng đó mỉm cười với anh , nụ cười đó chỉ dành riêng cho mình anh thôi . anh có quá ích kỷ không ??
anh cảm thấy ấm áp làm sao,
Taehyung cứ đứng đó cho tới khi " chiếc xe chạy mất hút anh mới quay đầu đi vào "
_ về đến nhà, jin cứ đi qua đi lại trước cổng , ngón tay sờ sờ vào nút chuông báo động không dám nhấn vào.
Bởi vì cậu lo sợ sẽ bị , mắng tan tành, quan trọng là cậu chưa suy nghĩ ra cái lí do nào , chính đáng cả .
_ ông quản gia lee vừa bước ra nhìn thấy jin ông mừng rỡ , " thiếu gia cậu về rồi sao , tôi lo lắng cho ngài lắm "
Ông chạy ra vặn số mật mã cánh cổng to lớn mở ra , jin bước vào , lúng túng vô cùng ," anh jimin và kook có biết chuyện cả đêm con không về chưa ạ "
_ thiếu gia cứ an tâm " tôi đã giữ bí mật , chuyện này về cậu , hôm qua kook và jimin hỏi  cậu đi đâu , tôi đã nói với họ , là cậu đi ngủ trước rồi " jin ôm chầm lấy ông " ông lee cháu iu ông nhất ạ"

_ mà ông yeon đã kể toàn bộ chuyện cho tôi biết rồi , tôi sẽ sắp sếp mọi chuyện ổn thỏa .!
_ nói tới việc náy jin  nói " ông lee dẫn cháu đến gặp cô bé ấy được không ?
_ , dù gì cháu thấy mình có lỗi lắm , nếu không đòi ra ngoài  vào lúc  đó  , thì đâu có chuyện gì xảy ra " 2 ngón tay cậu đang xéo lại trong có vẻ cậu rất sợ hãi , và lo lắng , ông nhìn cậu với một ánh mắt tràn đầy sự  yêu chiều ," thiếu gia đừng tự trách mình nữa mọi việc sẽ ổn mà ' đành chở cậu đi gặp cô bé ấy .

_ tình yêu là vị ngọt của một ly rượu độc, mùi hương của nó hấp dẫn lôi cuốn,  vị của ngọt như đường những người uống phải ,  đều bị trúng độc lâu dần sẽ bị nó ngắm sâu vào máu thịt xương tủy  ,mà chúng ta không hề hay biết
Là một loại độc dược một khi người ta đã uống 1 lần rồi , sẽ tiếp tục uống tiếp , như một chất nghiện , nó cào sé dần dần phá hủy đi , thay đổi nhân cách ột con người chỉ vì yêu điên cuồng , yêu một cách say đắm , mù quáng , thậm chí có thể giết. Chết đi người đó.
Người ta hay nói " ai yêu nhiều hơn sẽ là người bị tổn thương nặng nề , hơn kẻ yêu ít ."

_ xe dừng lại ngay một cái bệnh viện lớn , đâu đâu cũng đầy ấp những bệnh nhân .
_ jin bước vào thấy nhiều cảnh tượng khác nhau , có người thì ăn mặc sang trọng , có kẻ lại ăn mặc tầm thường , đúng là một cái thế giới vẫn như xưa , phân biệt với từng giai cấp .

Cậu bước vào phòng bệnh chợt. NGhe có tiếng than khóc của ai
" làm ơn bác sĩ à cha tôi cần phải chữa trị gấp " xin ông hãy cứu cha tôi tôi nhất định sẽ trả đủ số tiền đó," một thanh niên ăn mặc rách rưới đamg nài nỉ ông bác sĩ ,  ông đẩy cậu ta xuống ," đáng nhẽ tôi nên vứt cái xác này tới nhà xác mới đúng , không có tiền thì cút đi chỗ khác , đồ bần hèn "cậu con trai ôm mặt khó nức nở.
Jin đúng là không thễ chịu đựng nổi , cậu không thể khoanh tay đứng nhìn , người khác gặp nạn mà không cứu ,.
" ông bác sĩ , kia ông là một y sĩ phải có y đức chứ , thấy chết không cứu , mà. Chỉ cứu người vì đồng tiền , ông có còn nhân tính không " đừng chà đạp người khác như thế"
" mày là thăng nào chứ , mà dám lên mặt dạy tao , "
"Jin cầm mỗt xấp tiền đập zô mặt ông , "
_ " khôn hồn thì chữa trị cho cho cậu bé , ấy đừng để tôi phải tống ông vào tù "
Cậu bỏ đi
_ ông sợ xanh mặt quỳ lạy liên hồi ông nhìn ra cậu là con trai của dòng tộc park . Ông lật đật đỡ cậu con trai  ấy . Nhỏ giọng tôi xin lõi phần về. Cha cậu tôi sẽ cố gắng .
Ai cũng nhìn ông với cặp mắt khinh bỉ.
Không lâu sau hình như ông ta đã bị đuổi việc , kỉ luật một cách khó hiểu . Chớ có nên day vàoNhà họ park  .
_ jin rảo bước vào phòng bệnh của cô bé , ông lee nhìn cậu " y tá nói cô bé ấy không còn tình trạng nguy kịch nữa ,  bị chấn thương đầu 1 tí  , mất máu nhiều chỉ cần tịnh dưỡng một tháng sẽ có thể xuất viện rồi" cậu ngắm nhìn gươmg mặt nhỏ nhắn của cô bé , cô bé rất xinh giống người nước nga làn da trắng ngọc hàng mi cong vút , cặp chân mày lá liễu đó , đôi môi chúm chím vô cùng đáng yêu ,  cậu đã bị cô bé này hớp hồn.
Ông lee điều tra về cô bé này chưa??
_ " tôi đã điều tra và không tìm được bất kì thông tin nào "
Tôi chỉ biết cô bé này do một người bà nuôi dưỡng , cô mồ côi cha mẹ.tư bé "
'Cô bé năm nay mới 10 tuổi  , tên  sun yoon .
_  học tại một cái trường bình thường.
- jin , gật đầu  nhìn cô bé ấy , cậu cảm thấy gia cảnh cô bé này thật đáng thương.
_ cô bị cha mẹ vứt bỏ từ nhỏ, bị ngườk thân vứt bỏ , cái cảm giác đó thật chua xót, cha mẹ cô đều không cần cô bé nữa, jin động lòng trắc ẩn , anh muốn. Che chở bảo vệ cho người con gái này. "

_ ở mỗi tuần jin đều tranh thủ , vào những ngày nghỉ giải lao , đến bệnh viện thăm cô bé ấy .

- Jimin thấy em mình hay đi vào hôm thứ bảy liền hỏi " jin , em lén lúc đi đâu vậy ? Em dấu anh chuyên gì đúng không !!!
_ jin chột dạ nhưng cậu rất thông minh , khôn khéo trả lời " em có giờ học thêm ngoại ngữ ạ!! Mặt tỉnh bơ .
_ jimin tưởng là thật nên , đi lên lầu không hỏi gì , nữa.
_ jin bị giật mình hoảng sợ , hú hồn hú vía may mà diễn xuất của mình , không cóa tệ !!!
_ từng ngày từng giờ cậu chỉ cần được nhìn thấy , thân ảnh của cô bé là trái tim cậu có một cảm giác , rất ấm ám rất quen thuộc .
Muốn được ở bên , muốn được che chở , muốn được bảo vệ
Cho người đó .

____ chap này chưa hoàn thành còn viết nữa sao tui thấy nó dở dở sao ấy ....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info