ZingTruyen.Info

[ Đồng Nhân Tokyo Revengers] Lá Thư

chương 1

kagaki1234

  Tôi là Yamamoto Takuya hiện tại 14 tuổi năm nhất sơ trung

Nói sao nhỉ , là 1 nữ nhân viên văn phòng bình thường mà bị ô tô đâm và trọng sinh trong cơ thể của cậu nhóc tên Takuya . Và thật bẽ bàng làm sao nó lại thuộc nhân vật quần chúng trong bộ Tokyo Revengers mà tôi xem dạo gần đây , xuyên qua và tàn hình đi bên cạnh nam chính Hangaki Takemichi từ thuở nhỏ cũng không tệ, ít nhất là vậy...

Và giờ sao ?

Tôi tay cầm baton bên dưới chân mình là đám sơ trung của trường Shibuya nằm la liệt, bên góc kia là những người anh em thiện lành bị đánh đến trọng thương.

" Tao nói tại sao chúng mày đi không rủ tao ?"

Lau đi vết máu trên mặt mình , 1 mình hạ đám to con này cũng khá mệt mỏi đấy , dù kiếp trước là nhân viên văn phòng nhưng hồi còn trẻ tôi lại là côn đồ có tiếng mặc dù là nữ . Và kiếp này là nam nhưng cơ thể này lại yếu thấy bà luôn , bực thật dù có học lại võ thuật cũng yếu

" ha ha Takuya mày bình tĩnh đi , bọn tao nghĩ mày đang bận nên cũng không dám rủ "

Đi lại gần tới chỗ đám anh em cây khế của mình nhìn từng người với mặt mũi bầm dập mà thở dài .

" Đi về thôi bọn mày , lên lưng tao Yamagishi "

Xoay người khom xuống nhìn cậu bạn 4 mắt nhỏ con và  cũng là bị thương nặng nhất trong nhóm , Yamagishi cũng vui vẻ trèo lên lưng của Takuya rồi cả lũ đi về .

" Nè Takuya, sao mày biết bọn tao đến Shibuya ? "

" Là Takemichi gọi tao "

Nhìn sang cậu bạn tóc vàng đi bên cạnh đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó , có vẻ như cốt truyện đã bắt đầu rồi , thôi thì cũng chẳng liên quan tới cậu

Đi tàu điện trở về nhà . Takuya yên tĩnh nhìn cảnh vật bên ngoài mặc kệ đám bạn hồ não nói chuyện , đột nhiên bàn tay đặt trên đùi được ai đó nhắm lấy . Nhìn xuống tay rồi nhìn người ngồi bên cạnh , là Takemichi cậu bạn đang run lên theo từng cơn

" mày ổn chứ Takemichi? "

Nhíu mày nhìn Takemichi xong khi cửa tàu vừa mở ra ngay lật tức Takemichi đã vội vàng chạy ra ngoài

" Takemichi cậu ta bị làm sao vậy ? "

Makoto bên cạnh khó hiểu nhìn xong cũng chỉ nhận được cái nhũn vai của Takuya, cái lắc đầu của Yamagashi và cái thở dài của Akkun , rồi ai cũng về nhà đấy

Về ngôi nhà của mình trong khu trung cư , căn nhà theo có phần hơi tối mà cậu cũng chẳng quan tâm đi thẳng lên phòng riêng của mình, ba mẹ có lẽ đi làm việc rồi

Cởi chiếc áo sơ mi ra khẽ rít lên nhìn vết bầm lớn bên bắp tay trái của mình , quả thật rất đau bọn Shibuya đấy ...

Ngồi trên chiếc giường mà nằm vật xuống, có lẽ sau này chắc chắn rất thú vị cho xem ,từ khi đến thế giới này, sự khát khao muốn thành 1 nam nhân trước kia đã được toại nguyện . Sau này tôi sẽ kiếm tiền, lấy vợ, nuôi cả gia đình của mình, rồi thi thoảng nhậu nhẹt khuya khoắt khuya lơ để rồi về nhà sẽ có 1 người vợ chăm sóc mình

Nghe thật yên bình mà ~

Bật dậy với tâm trạng phấn khởi , mặc lấy chiếc áo sơ mi lên người . Takuya bước ra ngoài hướng đến siêu thị gần nhà mua hộp đồ ăn nhanh cho bữa tối của mình . Đừng hỏi tại sao không nấu , trình độ nấu ăn của Takuya không giỏi cũng chỉ biết vài món đạm bạc thôi và châm ngôn của cậu là 

Ăn ngon thì phải ra quán

Vào trong quán như thường lệ cậu đi ra chỗ quầy đặt thức ăn nhanh , chỉ trong vài phút rồi đi ra thanh toán .

" ey Takuya ba mẹ em lại đi công tác nữa sao? "

" Vâng ...hôm nay buôn bán tốt không anh ? "

Chủ quán là 1 thanh niên tốt bụng , vui tính và năm nay đã lập gia đình với 2 đứa con ngoan . Ngưỡng mộ thật đấy

" Tốt lắm , mà cũng hay thật mấy châu cây sen đá của em gửi ở đây  thu hút rất nhiều nữ sinh nha "

" những cô gái luôn thích sự dễ thương ~ "

Nói xong cả 2 anh em bật cười , tôi cũng rất thoải mái đi ra chỗ bàn ăn nhanh gần cửa kính nhìn ngắm những chậu sen đá mini nhiều màu sắc của mình , phải nói đợt trước nơi này chỉ có những khách quen , với không gian đơn sơ khiến làm ăn của quan khá chán nản .

Vì là người có mơ ước cuộc sống nhàn hạ tôi đã tự ý mang vài chậu sen đá mini mà mình tách ở nhà mang ra đặt ở quán . Nó khiến cho những nữ sinh yêu thích sự dễ thương mê mẩn

Họ sẽ tụ tập mua đồ ăn và ngồi bàn này để chăm sóc cho sen đá , tôi còn nhờ anh chủ quán đặt 1 bình xịt nước cạnh bàn và 1 tờ lịch viết những quy trình chăm sóc sen đá

" có mầm non rồi này, anh Togu"

"Oh vậy là tách được rồi sao ? "

" Ừm , tách ra được rồi đấy . Đưa cho em dụng cụ và cái chậu mini nào "

Bước nhanh ra quầy thanh toán , hiện tại chưa tới giờ tan học hay tan làm nên quán vắng khách , chứ không thì chắc tôi bê châu vào nhà vệ tách trong bí mật quá

Tại sao tôi phải làm vậy à ?

Sen đá đẹp đương nhiên sẽ có người muốn mua , mà những sen đá nhiều màu lại càng phải mua . Các nữ sinh , các cô chú hay các bà xung quanh đây đều muốn mua nhưng tôi đã từ chối với ý kiến phải cho nó có số lượng nhất định thì mới bán  

Nhẹ nhàng và cẩn thận mái tóc cam dài ngang lưng của tôi được bện gọn phía sau . Tập trung 1 hồi thì tôi cũng tách thành công 2 bé sen đá nhỏ ra cây mẹ và cho vào chậu mới , mỉm cười nhìn thành quả của mình bất chợt góc áo của tôi bị ai đó kéo

Ngoảnh lại lại nhìn xuống dưới 2 đứa bé nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh , đôi má khẽ phùng lên

Đáng yêu ~

" Chị đẹp, em muốn cái chậu đấy , Luna đã chờ rất lâu rồi "

À rế ? Cô nhóc dễ thương này muốn châu sen vừa mới tách của tôi sao? Mà khoan , nhóc vừa gọi tôi là chị đẹp ?

" Anh là con trai , và 2 nhóc muốn châu sen này ? "

Ngồi xuống nhìn 2 cô nhóc , đưa chậu sen nhỏ ra trước mặt , 2 cái đầu nhỏ liên tục gật gù , thật sự dễ thương ~

" không thể nha ~ lỡ đâu em sẽ khiến sen đá nhỏ này chết thì sao ? "

" Luna và Mana sẽ chăm sóc tốt cho chúng , onii-san cũng sẽ chăm sóc chúng thật tốt "

2 đứa nhóc giữ lấy tay tôi , thậm chí còn lấy trong túi áo 1 cuốn sổ ghi chép bởi những dòng chữ nhỏ và tôi nhận ra đấy là cách chăm sóc sen đá mà tôi để trên bàn

Có vẻ như 2 đứa nhóc đã chờ đợi rất lâu nhỉ? Thật giống khi tôi hồi bé chờ đợi 1 món quà từ mẹ . Thật sự không muốn cho 2 nhóc này thất vọng mà ...

" Hứa với anh là không được để chậu sen này chết đâu đấy "

Mỉm cười cầm tay cô bé lớn đặt trong tay chậu sen đá trong bàn tay nhỏ nhắn ấy , 2 đứa nhóc thích thú nhìn chậu sen mini mà cười tươi

" cảm ơn chị đẹp , Mana chúng ta về với onii thôi , tạm biệt chị đẹp  "

" ừm ừm ~ , tạm biệt chị đẹp "

" Anh là con trai "

Bất lực nhìn 2 đứa nhóc chạy đi với chậu sen vừa được tách ra vài phút trước tôi thở dài rồi lấy bịch đồ ăn , thu lại dụng cụ để về chỗ cũ rồi tạm biệt chủ quán đang cười và vỗ vai tôi an ủi mà đi về nhà mình

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info