ZingTruyen.Info

[Đồng Nhân KnY] Sứ Mệnh Hồi Sinh

Chương 4: Urokodaki.

Kasa_Izuna

"Urokodaki - san, cháu về rồi!" Kamado Tanjirou cất tiếng, sau khi trở về và sống sót từ Kì tuyển chọn Cuối cùng.

Ribaibaru Kurayami thấy vậy cũng buông Tanjirou ra, để cậu đi đoàn tụ với gia đình. Ánh mắt cô khẽ lướt qua một thiếu nữ, và Kurayami đoán chắc rằng đây là nữ quỷ Nezuko, em gái trong lời nói của Tanjirou ban nãy.

Cô cũng không vội rút kiếm, con quỷ này hình như không có mùi hôi tanh của máu thịt giống như những con khác, và nếu nó ở đây tức là Urokodaki chấp nhận.

Urokodaki Sankoji.

Thuở còn sống với sư phụ, Kurayami đã từng gặp qua ông ấy, cựu Thủy trụ.

Nhìn cái cảnh ba người Tanjirou, nữ quỷ Nezuko và Urokodaki ôm nhau mừng rỡ, tim Kurayami bỗng thấy cô đơn lạ thường, cái cảm giác mà không còn nhà để về, không còn được nói câu "con về rồi" ấy, nó trống rỗng đến lạ. Có vẻ như Kurayami cũng sẽ không bao giờ có lại cái cảm giác ấy nữa.

Lúc sau, ông Urokodaki mới để ý đến người đứng phía sau, cái giọng trầm khàn ấm áp của ông ấy vang lên: "Ngươi là---"

Kamado Tanjirou lúng túng thay cô đáp lời: "Cậu ấy là Kurayami, bạn của cháu ạ."

"Chào ông, cựu Thủy trụ." Ribaibaru Kurayami kính cẩn cúi người, lễ nghi là thứ mà cô không được phép quên, thứ mà ông nội từng dạy.

Hoặc là, theo lời của cha, khi mà lễ nghi không cần thiết, chỉ cần một phát đập là xong rồi.

"Là ngươi, Ribaibaru." Ông Urokodaki lúc này đã nhớ ra, sau vài giây ngẫm nghĩ.

Nữ quỷ Nezuko hơi nghiêng đầu, sau đó nhào tới ôm chầm lấy Ribaibaru Kurayami. Con bé vùi mặt vào hõm cổ cô làm Tanjirou luống cuống huơ huơ tay giải thích:

"K--Kurayami, cậu thông cảm một chút...Nezuko, qua đây đi em."

Cô bé này, cũng biến thành quỷ, nhưng lại có thể dễ dàng kiếm soát. Nghĩ tới đây, đầu óc Kurayami lại đau dữ dội, tựa như cô đã quên thứ gì đó. Trong vô thức, Kurayami vòng tay ôm lại Nezuko trước ánh mắt kinh ngạc của Tanjirou, và sự trầm mặc của ông Urokodaki.

[…]

"Sư phụ con, đã gửi thứ này?!" Ribaibaru Kurayami cầm trên tay một cái haori bạc màu, phía sau lưng là một gia huy hình mặt trời.

"Ta không biết để làm gì, nhưng ta nhớ rất rõ, chính cựu Vân trụ đã nhờ ta trao cho ngươi."

Ribaibaru Kurayami thẳng tay đặt lại cái haori kia lên bàn, giọng bỗng trở nên lạnh đi trông thấy: "Con không muốn nhận thứ này."

Ông Urokodaki trầm mặc: "Tại sao?"

Ribaibaru Kurayami hít sâu một hơi, sau đó thở hắt ra, hơi thở mang chút nặng nề cùng đau thương: "Con không xứng."

Ribaibaru Kurayami không xứng với gia huy Osanaka, càng không xứng trở thành người thừa kế gia tộc ấy. Bởi vì, cái đêm bị tàn sát bởi lũ quỷ, Kurayami chỉ biết ngồi một góc mà ôm đầu khóc lóc thảm thiết.

Một kẻ như cô, há có thể khoác lên người gia huy Osanaka danh giá?

Huống hồ, hiện tại cô là Ribaibaru Kurayami.

Vị cựu Thủy trụ kia bỗng trầm ngâm, đột nhiên nhớ lại lời nói của cựu Vân trụ, so với phản ứng của Kurayami, hoàn toàn y đúc.

Ribaibaru Kurayami cười lên một cái, thay đổi không khí căng thẳng này, cô đứng dậy, xin phép ông Urokodaki ra ngoài.

Bên ngoài là hai anh em nhà Kamado đang hồi hộp chờ đợi, có vẻ như là lo lắng cho Kurayami. Cô đi đến, vỗ lên vai hai người họ:

"Này, tôi ở đây."

"Ưm ưm..." Nezuko nghiêng đầu, hơi bấu lấy góc áo kimono của Kurayami, dáng vẻ giống như là đang hỏi.

"Urokodaki - san, ông ấy gọi cậu vào...không có gì chứ?" Tanjirou hỏi.

Nhận được cái lắc đầu của Kurayami, hai anh em họ cũng thở phào nhẹ nhõm. Song, sau đó lại bất ngờ vì hành động của cô.

Kurayami chĩa kiếm vào Tanjirou, cao giọng: "Đấu với tôi một trận đi, Thợ-săn-quỷ!"

"Hả?! Gì?!"

Kamado Nezuko nhảy cẫng lên, cổ vũ cho anh trai mình. Tức là con bé cũng rất háo hức xem trận chiến.

Đêm đó, Kamado Tanjirou bị hành tới đi không nổi, còn Kurayami thì thản nhiên xoa đầu Nezuko mà không có chút gì gọi là tội lỗi với chuyện mình vừa làm.

Quả nhiên, cậu vẫn còn non và xanh lắm, Tanjirou ạ.

.

.

Bật mí: Kẻ địch lớn nhất sau này của Kurayami không phải Muzan.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info