ZingTruyen.Info

[Đồng Nhân KnY] Sứ Mệnh Hồi Sinh

Chương 12: Vô đề.

Kasa_Izuna

Ribaibaru Kurayami, Kamado Tanjirou và Agatsuma Zenitsu cùng nhau làm nhiệm vụ tiếp theo, mỗi người một tâm trạng. Kurayami thì khá là muốn tìm con quỷ nào đó để chém bay đầu cho bỏ tức, Zenitsu thì lâng lâng cưa cẩm Kurayami trong khi Tanjirou đang cố gắng ngăn cậu chàng tóc vàng lại.

Ba người bọn họ đi sâu vào một khu rừng, sau đó liền thấy một căn biệt thự(?) to lớn sừng sững giữa nơi này. Kamado Tanjirou khịt mũi, bảo là cậu ấy đã ngửi được mùi gì đó, quay về phía sau đã thấy hai đứa trẻ ôm nhau run sợ.

Lúc này, Ribaibaru Kurayami mới phát huy tác dụng:v

Cô đi lại gần hai đứa, ngồi xổm xuống, "Đừng sợ."

Chỉ có hai chữ, Tanjirou cảm thấy Kurayami ngoại trừ giống con gái ra thì tính cách nhạt nhẽo y hệt một thằng con trai vậy. Tuy nhiên, với hai chữ này cùng khí chất lãnh đạm của cô đã thành công khiến hai đứa trẻ dần loại bỏ cảm giác sợ hãi với ba người họ.

Kamado Tanjirou tiến lại gần, nhẹ nhàng trấn an chúng thêm một lần nữa, sau đó ôn nhu hướng chúng mà hỏi:

"Hãy kể cho anh nghe nào, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Đây là nhà của hai em sao?"

Đứa bé trai run rẩy ôm lấy em gái mình: "K--Không phải...đ--đây là nhà của....quái vật...!"

Tanjirou sửng sốt, giây sau liền chau mày căng thẳng.

Kurayami đối diện hai đứa trẻ: "Thế tại sao hai đứa lại ở đây? Ở chỗ của quái vật?"

"...Anh trai của bọn em bị bắt đi khi chúng em chơi đùa vào ban đêm...Con quái vật xuất hiện, bọn em chưa kịp làm gì thì anh ấy đã bị bắt mất...!"

"Họ đang ở trong ngôi nhà đó?" Tanjirou hỏi, đứa trẻ gật đầu. Sau đó, cậu lại nói vài câu để chúng bình tĩnh lại, rồi tiếp tục hướng ngôi nhà kia trầm mặc một hồi.

Đột nhiên, Zenitsu nói, cậu ta nghe được một tiếng gì đó rất đáng sợ phát ra từ ngôi biệt thự kia. Rồi, đột nhiên có người rơi từ trên tầng hai của ngôi biệt thự xuống, cả người máu me bê bết.

Vẫn may, Kurayami ở cạnh đã nhanh chóng ôm lấy hai đứa trẻ. Vốn dĩ cô định để yên, nhưng phản xạ lại không cho phép cô làm điều đó. Không thể để chúng chứng kiến cảnh tượng này, nó...rất ám ảnh.

Thuở nhỏ, Kurayami đã từng thấy một người bị quỷ ăn thịt, nó ám ảnh cô mỗi đêm, cho đến khi cả gia tộc bị tàn sát. Lúc ấy, tưởng chừng như chẳng có gì sốc hơn nữa, chứng kiến gia đình mình từng người từng người ngã xuống.

So với chuyện thấy một người bị quỷ ăn thịt lúc trước còn kinh khủng hơn gấp bội. Từ dạo ấy đến bây giờ, Kurayami vẫn chưa có một giấc ngủ ngon. Cứ nhắm mắt lại là những hình ảnh máu me kia lại như cơn lũ ập đến tâm trí cô.

Ribaibaru Kurayami nhìn hai đứa trẻ trong lòng mình, trầm giọng: "Đó là anh trai hai đứa?!"

"Không...Anh em mặc kimono hồng cơ..."

Hồng cơ đấy!

Sau đó, Tanjirou đi đến gần Kurayami, đưa tay đỡ cô đứng lên, hai ánh mắt giao nhau, giây sau đó lại đồng lòng dặn dò hai đứa trẻ vài câu rồi đi vào dinh thự. Agatsuma Zenitsu liền nhảy cẫng lên, bám vào vạt áo haori của Tanjirou trên người Kurayami, vứt hình tượng mà lê lết:

"Kurayami - chan, em nỡ bỏ anh lại sao?"

"Tôi theo Tanjirou, cậu theo không?"

"Trong đó đáng sợ lắm!!"

"Mình đi thôi, Tanjirou."

"KURAYAMI!! TANJIROU!!! TÔI ĐI MÀ!!"

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info