ZingTruyen.Com

Dong Nhan Hp Blue Moon Vi Than Thu Ba Drop

Không biết phòng hai người như thế nào, nhưng phòng một người của Tannist thật sự rất rộng. Cái giường gỗ phủ mền trắng đủ để ba đứa như nó nằm lăn lộn. Bên cạnh giường là một cái tủ quần áo. Góc tường bên cạnh giường là bộ bàn học bằng gỗ xoan còn rất mới, phía trên đặt mấy cái chặn giấy bằng bạc hoặc bằng đá hình rắn hay đầu lâu. Giữa phòng trải một cái thảm dày màu xanh rêu. Trong phòng còn có một bộ sofa nhỏ giống như ở phòng sinh hoạt chung cùng một chiếc bàn kính nhỏ. Trần nhà rất cao treo một cái đèn rủ thả xuống những sợi xích sắt. Cửa sổ nhìn thẳng ra lòng Hồ Đen, trên treo tấm rèm nhung màu đen tuyền.

Quả là xa xỉ, đúng là phong cách của Slytherin.

Tannist bắt đầu thu dọn hành lí của mình. Sách vở và giấy, viết đặt lên bàn, xếp gọn lên giá sách. Quần áo bỏ vào tủ - hiển nhiên chiếc tủ đã được phù phép không gian nên bên trong rất rộng. Mấy bộ đồng phục và đồ ngủ của nó không thể nào chứa hết được. Con bé còn vứt vào trong tủ một cái ô đen cùng hai đôi giày, một đôi dép đi trong phòng.

Như một điều diệu kỳ, Tannist lôi ra từ trong một cái va li khác vài cái giá vẽ bằng gỗ, cùng vài khung tranh trắng xóa chưa được vẽ gì, cẩn thận sắp xếp chúng vào góc phòng bên trái - nơi đã được nó đặc biệt để riêng ra một khoảng trống. Nó còn lôi ra ba bốn cái bảng pha màu, cùng một vali màu vẽ nhỏ xinh, đầy đủ các loại màu vẽ từ màu bột, màu dầu, màu nước, màu chì... với vài cây cọ đủ kích cỡ.

Tất cả đều là con bé "tham ô" được từ túi tiền mà Snape đưa cho hôm ở Hẻm Xéo. Hẳn hắn cũng chẳng biết một lượng Galleons của mình đã bị lãng phí vào cho những mục đích cá nhân của con bé, vì đến bây giờ hắn còn chẳng biết con bé mua đống họa cụ này khi nào.

Thực ra đồ của Tannist không nhiều: chỉ có sách vở, vài bộ quần áo và nguyên bộ họa cụ thôi. Tính ra thì phòng nó vẫn còn đơn sơ và gọn gàng, rộng rãi lắm.

Xong xuôi, Tannist vào phòng tắm, rồi lên giường tắt đèn đi ngủ. Khi đi ngủ, vì đang ở phòng riêng chỉ có một mình nên con bé không kiêng kị gì, chỉ mặc độc một cái áo sơ mi rồi leo lên giường ngủ, cũng bỏ hẳn mấy lớp băng vải cuốn trên trán.

Ánh sáng xanh kì ảo từ lòng Hồ Đen rọi vào qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng chảy lên gò má gầy trắng bệch, chiếu xuống gương mặt nhỏ bé vốn đã chẳng có mấy sức sống nay trông lại càng xanh xao. Sắc xanh đổ xuống khuôn mặt đang say ngủ, nhẹ nhàng thấm lên chuỗi ấn ký bảy hình thánh giá màu đen chạy ngang trên trán đứa trẻ...

----------------------------

Hôm sau Tannist dậy từ sớm đến phòng học. Nó không nhập vào đoàn học sinh năm nhất được Flint dẫn đường mà tự cầm bản đồ đi đến phòng học, vừa đi vừa nhảy chân sáo. Nếu không phải nhìn đến huy hiệu Slytherin trên áo choàng nó có khi những đứa khác sẽ nghĩ nó là một học sinh Gryffindor hay Hufflepuff không chừng.

Có tới một trăm bốn mươi hai cầu thang ở Hogwarts. Có cầu thang rộng, sạch bóng; có cầu thang hẹp, ọp ẹp; có cầu thang đến ngày thứ sáu thì dẫn đến một nơi khác hẳn những ngày thường; có cầu thang lại biến mất nửa chừng và người ta đi tới đó phải biết mà nhảy qua. Lại có những cánh cửa không chịu mở ra nếu không nếu không xin xỏ một cách lễ phép, hay không gõ đúng một điểm nào đó trên cửa. Và có những cánh cửa không hẳn là cửa, mà chỉ là những bức tường chắc chắn trông như cửa. Cũng rất khó mà nhớ nổi vị trí của các đồ vật, vì hình như chúng tự do di chuyển lung tung. Mấy người trong tranh treo tường thì cứ bỏ cái khung mà đi thăm viếng lẫn nhau, còn mấy bộ áo giáp chiến binh thì đi lang thang trong lâu đài. 

Pháp thuật còn có rất nhiều điều hay ho khác, chứ không phải chỉ có vẩy đũa thần và lẩm nhẩm đọc mấy câu thần chú tức cười.

Vào lúc nữa đêm mỗi thứ tư, chúng phải nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học tên các vì sao, và quan sát chuyển động của các hành tinh. Mỗi tuần ba lần chúng phải ra nhà kính phía sau lâu đài để học về các loại dược thảo với một phù thủy nhỏ choắt và chán ngắt gọi là giáp sư Sprout. Ở đó chúng học cách chăm sóc các loại cây cỏ lạ và nấm mốc lạ, tìm hiểu xem mấy thứ đó dùng để làm gì.

Lớp học chán nhất là lớp lịch sử pháp thuật. Đây là lớp duy nhất do một con ma dạy. Giáo sư Binns đã già lắm rồi, có khi còn ngủ gục trước lò sưởi phòng giáo viên, sáng hôm sau thức dậy vội vã đến lớp, bỏ quên cả cái xác mình lại trong phòng. Giáo sư Binns cứ giảng và giảng, bọn trẻ cứ cặm cụi ghi và ghi những cái tên và những ngày tháng, rồi lẫn lộn những Emeric quỉ sứ với Uric ghớm ghiếc.

Thầy giáo dạy môn bùa mê, giáo sư Flitwick, là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên. Vào buổi học đầu tiên của môn này, giáo sư bắt đầu bằng cách điểm danh. Khi gọi tới tên Harry Potter, ông rít lên kích động và té lăn đùng xuống.

Nhưng bất ngờ là Tannist, đứa luôn bị những đứa khác coi là ngu ngốc vì cái gương mặt cười của nó lại luôn có biểu hiện tốt trong các buổi học. Mới ngày đầu mà nó đã kiếm về cho nhà tận mười lăm điểm từ các môn học.

Giờ học Biến hình của giáo sư McGonagall thì lúc nào cũng khác người. Nghiêm khắc và thông minh, bà thuyết cho đám học trò liền một bài ngay vào cái phút đầu tiên của buổi đầu tiên. Bà nói: "Thật biến hình là một trong những phép màu nguy hiểm nhất và phức tạp nhất mà các con sẽ học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ được trở lại. Ta báo trước rồi đó."

Sau đó bà biến cái bàn giáo viên thành con heo, rồi biến nó trở lại thành cái bàn. Bọn trẻ bị kích động hết sức và chỉ muốn bắt tay vào làm ngay. Nhưng chúng cũng sớm nhận ra rằng, để biến từ đồ vật thành thú vật thì thì phải còn lâu. Sau khi ghi chép rất những nhiều công thức rối rắm, bọn trẻ được phát cho mấy que diêm để học cách biến diêm thành kim. Cuối buổi học chỉ có mình Tannist là biến cái diêm thành một cây kim bạc nhưng đầu vẫn còn hơi tròn, nhưng như thế là rất tốt rồi. Thậm chí giáo sư phải thốt lên rằng con bé là người đầu tiên có thể hoàn thành nhanh như vậy trong tất cả mọi lứa học trò bà từng dạy. Ngay lập tức, sự khó chịu với vẻ lôi thôi của Tannist đã biến mất, giáo sư McGonagall trở nên yêu quý nó hơn rất nhiều. Còn một người biến được diêm thành một cái không phải là diêm, đó là Hermione - tuy rằng không tốt bằng Tannist, nhưng giáo sư cũng hết lời khen ngợi. Malfoy nghiến răng kèn kẹt khi lần lượt thấy hai đứa được cô tuyên dương trước lớp.

Nhờ cái kim mà Tannist lại mang về cho nhà thêm mười điểm. Cái nhìn của những đứa Slytherin khác đối với nó cũng thay đổi, từ khinh miệt hay chán ghét, xa lánh dần trở nên hòa đồng, thân thiện hơn. Tannist còn có một người bạn khác giới khá thân: Blaise Zabini - thằng nhóc da ngăm đã nhường chỗ cho nó ngồi cùng thuyền hồi nhập học.

Zabini chủ động kết bạn với nó trước, thỉnh thoảng cậu ta hay hỏi mấy câu đại loại như: "Mình chưa bao giờ thấy bạn", "Họ Astor D nghe lạ nhỉ? D là viết tắt từ gì thế?", "Bạn có phải người Anh không, sao ngoại hình của bạn giống người phương Đông thế?", "Bạn có từng nghĩ không vào Hogwarts bao giờ chưa?"... nhưng lần nào đáp lại cậu ta cũng chỉ là gương mặt bị che lại bởi đống tóc mái nở một nụ cười ngơ ngác.



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com