ZingTruyen.Info

[Đồng Nhân HP] Blue Moon - Vị thần thứ ba [DROP]

Chương 48: Gặp gỡ tại Hẻm Xéo

Yulnan

Như chúng ta đã biết, Tannist là một đứa bé không bình thường về nhiều phương diện. Một trong những điểm không bình thường đó là nó rất ghét mùa hè, ghét hơn bất cứ quãng thời gian nào khác trong năm. Một điều bất thường khác nữa là nó rất hay làm ra mấy thứ ánh sáng xanh đỏ kì quái trong phòng của mình, thi thoảng lại bốc lên những thứ mùi khó chịu, khiến Snape phải đặt một cái kết giới chống mùi trước cửa phòng nó.

Lúc này đã gần nửa đêm. Tannist đang nằm sấp trên giường, một quyển sách bìa da bự (Một Trang sử Pháp thuật, của Adabert Waffling) để mở, tựa trên cái gối. Nó dùng đầu nhọn của cây viết lông đại bàng dò lần đến cuối trang sách, cau mày tìm kiếm cái gì đó khả dĩ giúp nó viết được bài luận văn được ra đề là "Hãy bình luận ý kiến sau: Thiêu sống phù thuỷ ở thế kỷ mười bốn là chuyện hoàn toàn vô nghĩa."

Đầu bút dừng ở dòng đầu của một đoạn văn:

"Vào thời Trung cổ, những người không có phép thuật (thường được gọi là Muggles) rất sợ những gì huyền bí, nhưng thực ra họ không biết phân biệt đâu là phù thuỷ thật, đâu là giả. Trong vài trường hợp hiếm hoi mà họ bắt được một phù thuỷ thật hay pháp sư thật, thì việc thiêu sống những phù thuỷ hay pháp sư này cũng chẳng đem lại hiệu quả gì đáng kể. Các phù thuỷ hay pháp sư chỉ cần trấn một lá bùa sơ đẳng Lạnh-Hoá-Lửa, rồi giả đò quằn quại đau đớn, trong khi cảm giác thực của họ là nhồn nhột và rất đã ngứa. Trong thực tế, mụ phù thuỷ Wendelin khoái bị thiêu sống đến nỗi mụ đã tự để cho mình bị bắt không dưới bốn mươi bảy lần dưới những hình thức cải trang khác nhau."

Chẳng biết bao lâu, Tannist đã viết xong đoạn văn về mụ phù thuỷ Wendelin Quái dị, nó ngừng tay, chắc bây giờ đã khuya lắm rồi. Hai mắt của nó phát ngứa vì mệt mỏi. Có lẽ nên để đến tối mai hãy viết nốt bài luận văn này thôi, nó nghĩ...

Rồi nó xuống giường, tắt cây đèn ở đầu giường đi, tiện tay cất cả mấy cái lồng thí nghiệm chuột đi nữa. Mặc dù vẫn ốm cà tong cà teo và nhỏ con so với tuổi của mình, nhưng so với năm ngoái thì Tannist có cao hơn được mấy phân. Mái tóc đen nhánh của nó thì vẫn cứ như muôn thuở: dài xõa sượi, nhưng không còn khô vàng. Thu dọn xong, nó lại lăn lên giường, chầm chậm khép mắt lại, thiu thiu ngủ.

Một ngày nào đó của tháng tám, Snape ra khỏi nhà từ sớm, để lại cho Tannist một bàn đồ ăn sáng đơn giản: 1 cái bánh sandwich kẹp thịt, một quả trứng ốp, một ly sữa. 

Nó cầm ly sữa, vừa đi ra cửa vừa uống. Ngoài cửa, dưới khe thư có vài lá thư. Tannist cầm lên đọc, phần lớn là hóa đơn điện, nước, quảng cáo và một hai tờ báo, trong đó có cả tờ Nhật báo tiên tri. Tannist kẹp mấy tờ chưa đọc vội vào nách, rồi một tay cầm ly sữa, một tay cầm tờ Nhật báo tiên tri, lần về phòng bếp, ngồi xuống vừa đọc báo vừa thưởng thức bữa sáng của mình. Ngay trang nhất, đập vào mắt nó là:

VIÊN CHỨC BỘ PHÁP THUẬT ẴM ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG LỚN

Ông Arthur Weasley, Trưởng phòng Dùng sai Chế tác của Muggles thuộc bộ Pháp thuật, vừa trúng Giải Thưởng Lớn cuộc xổ số Galleon hàng năm của Nhật báo Tiên Tri.

Ông Weasley hớn hở nói: "Chúng tôi sẽ xài số vàng trúng trưởng vào kỳ nghỉ hè ở Ai Cập, nơi đứa con trai lớn của chúng tôi, Bill, đang làm chuyên viên giải nguyền trừ ếm cho ngân hàng phù thuỷ Gringotts."

Gia đình Weasley sẽ ngao du một tháng ở Ai Cập, và trở về vào đầu niên học mới của trường Hogwarts, nơi mà năm đứa con nhà Weasley hiện đang theo học.

Tầm mắt nó đảo lên một cái, nhấp môi: "Chậc, vậy mà mình quên mất sắp vào năm thứ ba. Tên đàn ông duy nhất trong lũ người đó hẳn đã đến."

Đọc xong toàn bộ tờ Nhật báo tiên tri, nó rút ra từ đống thư kia một phong thư khác, bằng da dê, có đóng dấu sáp của Hogwarts.

Thân gởi cô Astor D,

Xin vui lòng lưu ý là niên học mới sẽ bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Tàu tốc hành Hogwarts sẽ khởi hành từ sân ga số Chín Ba Phần Tư tại nhà ga Ngã Tư Vua, lúc mười một giờ.

Học sinh năm thứ ba sẽ được phép viếng thăm làng Hogsmeade vào một vài ngày cuối tuần. Xin trình cho phụ huynh hoặc người bảo trợ ký vào tờ đơn cho phép kèm theo đây.

Thân ái,

Giáo sư McGonagall

Phó Hiệu Trưởng.


Tannist rút ra tờ đơn cho phép đi thăm làng Hogsmeade, nhìn tờ giấy da một hồi, nó lại cất đi.

"Nên đến Hẻm Xéo mua đồ thôi. Tiện qua Knockturn bán chút đồ kiếm tiền tiêu vặt." Nó vươn vai.

Không phải Snape không cho Tannist tiền tiêu vặt, ngược lại, hắn làm rất tốt bổn phận giám hộ của mình, mỗi tháng đều cho con bé vài đồng sickle, đủ cho một đứa trẻ phù thủy tiêu sài ăn vặt. Nhưng chỗ tiền đó là không hề đủ để Tannist tiêu pha vào những thứ nguyên liệu điều chế ma dược hay bùa chú. Và để Snape không nghi ngờ, nó phải làm mọi thứ trong thầm lặng thế này.

Thu dọn bàn ăn, lại mặc quần áo vào, nó cầm theo một cái túi sách nhỏ ra khỏi nhà.

----------

Ngạc nhiên, người quen đầu tiên nó gặp lại sau cả một kì nghỉ hè, không phải Draco Malfoy, Blaise Zabini, hoặc Hermione hay một giáo viên nào khác trong trường, lại là Harry Potter.

" Khỏe không bạn ?" Harry do dự nhìn nó, như là không biết mình bắt chuyện trước là đúng hay sai. Cũng thật lạ lùng khi một Gryffindor lại chủ động bắt chuyện cùng một Slytherin, và quan hệ giữa hai đứa cũng chẳng thân quen gì.

Harry ngồi trong một quán cà phê ven đường, trên bàn trừ một cốc nước lọc ra thì chính là sách vở bừa bộn. Có vẻ như cậu ta đang làm bài tập hè, thứ mà Tannist đã xong từ lâu.

Tannist nhìn xung quanh, dường như chẳng ai phát hiện cậu ta chính là Harry Potter, cậu bé sống sót. Nó đi về phía Harry: " A, xin chào. Cậu làm bài tập trong này à. "

"Đúng vậy."Harry cười nói, "Mình hiện đang ở quán Cái vạc lủng."

Harry Potter đã có nhiều thay đổi so với năm thứ nhất: cậu ta không còn hay bị kinh ngạc, và không dễ ngượng ngùng nữa. Có vẻ ở với Gryffindor nhiều đã làm liêm sỉ cậu ta tan dần đi.

Tannist mỉm cười cầm cốc café, ngồi đối diện Harry.

"Thật ra, hôm nay mình chuẩn bị đi mua sách giáo khoa."

"Mình cũng định như thế." Harry tò mò hỏi, "Cậu chọn môn học nào?"

"À... Bùa chú, Tiên tri, Cổ ngữ học Runes."

"Mình còn tưởng cậu sẽ chọn môn Độc dược. Cậu biết đấy, ai cũng có thể thấy rõ cậu rất tôn sùng giáo sư Snape. Còn mình chọn Tiên tri và Chăm sóc Sinh vật Huyền bí."

"Có lẽ trong tương lai cậu sẽ còn phải học cả Bế quan thuật nữa đấy."

"B--Bế quan thuật? Mình còn không biết là có môn này cơ." Cậu ta ngạc nhiên thấy rõ.

Tannist cùng Harry đi mua sách giáo khoa.

Khi nhìn vào cửa sổ trưng bày của tiệm sách, Harry rất ngạc nhiên. Thay vì trưng bày những cuốn sách bùa chú chạm vàng to bằng phiến gạch lát đường như thông thường, thì lại bày một cái lồng sắt lớn sau lớp cửa kính, bên trong lồng chứa hàng trăm cuốn "Quái Thư Về Quái Vật". Bị khóa chặt trong lồng sắt, lũ sách kỳ quái ấy không ngừng hung hăng cắn xé táp ngoạm nhau trong những cuộc đấu vật triền miên bất phân thắng bại, làm cho những trang sách rách bay tơi tả khắp nơi.

"Hogwart hả?" Chủ tiệm hỏi ngay "Đến mua sách mới hả?"

"Vâng." Tannist hớn hở.

Harry đáp: "Dạ, cháu cần..."

Nhưng ông quản lý nóng nảy bảo: "Tránh ra."

Ông đẩy Harry qua một bên, rút ra một đôi găng tay dày vui đeo vào tay, rồi cầm một cây gậy tổ chảng có mấu sần sùi, đi tới cánh cửa của cái lồng sắt đựng bọn sách "Quái Thư Về Quái Vật".

Ông lấy ra một cuốn, ném nó xuống đất, cuốn sách rục rịch. Khi ông vừa thò gậy vào định lấy cuốn thứ hai. Harry vội vàng nói:

"Khoan đã, cháu đã có cuốn đó rồi."

Một vẻ nhẹ nhõm giãn ra trên gương mặt của ông quản lý.

"Vậy hả? Cám ơn trời đất! Nội trong buổi sáng nay tôi đã bị lũ quái thư ấy cắn đến năm lần rồi."

Một tiếng rách toạc vang lên trong không trung, hai cuốn "Quái Thư Về Quái Vật" vừa túm chặt lấy một cuốn thứ ba và ra sức xé đôi nó.

Ông quản lý tiệm sách gào lên: "Dừng lại! Dừng lại!"

Ông thò cây gậy qua chấn song sắt mà đánh văng hai cuốn sách ra. Ông thề:

"Không bao giờ tôi trữ lũ sách này nữa! Chúng biến kho sách thành cái nhà thương điên! Tôi tưởng hồi tôi mua hai trăm quyển "Ẩn Thư Về Tàng Hình" đã là điều tồi tệ nhất rồi chứ! Hai trăm quyển đó trị giá cả một gia tài chứ có ít đâu, vậy mà tụi nó tàng hình mất tiêu, kiếm có ra đâu!... À, cô cậu còn mua gì nữa?"

Tannist không vội, vì nó còn đang mải ngắm nghía cửa hàng. Harry nhìn xuống tờ danh mục sách của mình, nói:

"Dạ, cháu cần cuốn "Soi Rọi Tương Lai" của Cassandra Vablatsky."

"À, ra cậu bắt đầu học môn Tiên tri hả?"

Ông quản lý tháo găng tay ra và dẫn Harry đến khu vực phía sau của tiệm sách, ở đó có nguyên một góc dành riêng cho thuật bói toán. Một cái bàn nhỏ chất đầy những cuốn sách như "Tiên Đoán Điều Bất Khả Tiên Tri: Tự Phòng Chống Biến Cố Không Ngờ" và cuốn "Những Trái Cầu Bể: Khi Vận May Hóa Trò Xỏ Lá".

Ông quản lý nói:

"Đây, cuốn 'Soi Rọi Tương Lai'."

Ông trèo lên mấy bậc gỗ để lấy xuống một cuốn sách dày, bìa đen.

"Cuốn sách này hướng dẫn rất hay cho tất cả những phương pháp bói toán căn bản - từ coi chỉ tay đến bói cầu thuỷ tinh, xem ruột chim... "

Nhưng Harry không còn lắng nghe ông quản lý nói nữa. Mắt cậu vừa bắt gặp tựa một cuốn sách khác, được bày chung trong đống sách trên chiếc bàn nhỏ: "Những Điềm Báo Chết: Làm Gì Khi Biết Điều Xấu Nhất Sắp Xảy Ra".

Lúc này Tannist cũng đã theo vào. Nó nói: "Cháu cũng lấy giống bạn ý. Cháu cũng học Tiên tri."

Ông quản lí nhìn nó, đẩy mắt kính một cái: "Ôi trời, cô bé, cháu thật sự là học sinh trên năm hai à? Nhỏ quá."

"Cháu sẽ còn lớn nữa." Tannist chống hông.

"Hai đứa còn cần gì nữa không?" Ông hỏi.

Harry vẫn còn đang 'say đắm' với một cuốn sách có hình con chó đen lớn. Tannist nở nụ cười giơ danh sách sách cần mua ra.

"Cháu cần cuốn "Biến Hình Lập Tức" và cuốn "Sách Bùa Chú Căn Bản, Lớp Ba. Và tất cả những cuốn còn lại trong này."

Đến tận lúc chủ tiệm sách thả hai chồng sách rầm một cái xuống bàn, Harry mới hồi thần lại. Lúc này cu cậu mới biết mình đã thất thần lâu như thế, còn phải để Tannist nhận sách hộ. Cậu ngượng ngùng nói: "Cảm ơn."

Mười phút sau, hai đứa ra khỏi tiệm sách với đống sách mới trong tay.

"Xin lỗi" Harry hỗn loạn nói "Mình cần phải trở về."

Tannist nhìn cậu, đúng là cậu ta có vẻ mặt cần phải nghỉ ngơi.

"Được rồi." Nó nói

Cả hai tạm biệt nhau, nhưng lúc Tannist chuẩn bị tránh ra, Harry gọi từ phía sau lưng nó:

"Astor D"

Tannist nghi ngờ xoay người lại, thấy cậu ta thở hồng hộc chạy tới.

"Cái đó... cậu có tin tưởng những điềm báo chết? Tớ muốn nói... tớ nhìn thấy một con chó đen." Harry rất lo sợ.

"Không." Tannist nhẹ cười "Mình nghĩ chó đen là một động vật bình thường. Đặc biệt chó còn là loài trung thành nữa."

"Có lẽ thế," Harry phiền lòng nói, "Nhưng mình xem quyển sách kia, nó cùng với những con chó khác không giống. Nó thật lớn, thật sự cùng quyển sách "Những Điềm Báo Chết" giống nhau như đúc."

"Harry" Nó nhìn cậu với ánh mắt xa xăm "Thay vì nghĩ đó là một điềm gở và tin theo những thứ lí thuyết trên sách vở, sao cậu không thử suy nghĩ tích cực lên."

"Tích---cực?" Potter nói.

"Đúng vậy. Có thể cậu chưa biết. Chòm sao Sirius, hay còn biết đến là sao Thiên lang, sao Đại khuyển, là một chòm sao chó lớn, thường được biết đến nhiều với minh họa là con chó đen khổng lồ, hoặc cũng có thể là con sói. Nó được người dân Hy Lạp cổ đại tin rằng sẽ mang lại điềm lành, và là người bảo vệ linh hồn trong nhiều văn hóa tâm linh."

"Ngoài ra, ở một số quốc gia phương Đông, giống chó đen còn được cho là sinh vật mang điềm lành, sứ giả của thần linh."

"Vậy nên sao chúng ta lại chỉ nhìn nhận hình tượng chó đen to lớn là điểm rủi, mà không thử nghĩ rằng nó lại là một điềm may? Hoặc đơn giản nó chẳng là điềm báo cho cái gì cả. Sách vở không thể lúc nào cũng đúng được."

Nói xong câu cuôi, Tannist nhún vai.

Có vẻ như được an ủi, gương mặt Harry đã bớt đi tia lo lắng sợ sệt: "Có lẽ cậu nói đúng. Mình cũng đỡ lo lắng hơn rồi."

"Cảm ơn cậu."

Rồi hai đứa gật đầu, chào nhau. Mỗi người đi một ngả.

---------

Bù cho hai chap trước chỉ có chưa đến 2000 từ, chap này au cho hẳn 2400 từ luôn. Tui cũng định đăng liền 5 chương cơ, nhưng nghĩ lại, giờ mà đăng thì lần tới lại phải nghĩ nhiều để viết :))



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info