ZingTruyen.Info

[Đồng Nhân HP] Blue Moon - Vị thần thứ ba [DROP]

Chương 44: Phòng chứa bí mật (3)

Yulnan

Vào lúc mà trái tim Harry còn đập mạnh vì lời thách thức trong cuộc cãi vã với Riddle, văng vẳng đâu đó, một tiếng nhạc thanh tao trỗi lên, khiến cho Riddle vừa há miệng toan nói đã phải sững sờ ngậm lại. Hắn xoay mình nhìn suốt chiều dài Phòng Chứa Bí Mật trống vắng. Tiếng nhã nhạc mỗi lúc một vang rõ hơn, lớn hơn, kỳ lạ, siêu nhiên, bí hiểm đến rợn xương sống, làm rụng hết tóc trên đầu Harry và khiến trái tim cậu như đang nở lớn gấp đôi kích thước bình thường. Thế rồi, khi tiếng nhạc đạt tới mức khiến Harry cảm thấy như từng âm thanh đang run lên trong cả khung sườn, thì ánh sáng chợt bừng lên trên đỉnh những cây cột gần nhất chung quanh. 

Thì ra, xuất hiện một con chim to bằng con thiên nga màu đỏ thắm, đang rót khúc nhạc du dương khắp vòm trần của căn phòng. Con chim ấy có đuôi dài tha thướt như đuôi công bằng vàng lộng lẫy, những móng vuốt cũng bằng vàng lấp láy, quắp trong móng vuốt bằng vàng ấy là một cái nùi giẻ tả tơi. 

Chỉ trong tích tắc, con chim bay thẳng đến cạnh Harry. Nó buông cái vật te tua đang quắp dưới chân ra, rồi nặng nề đáp xuống vai Harry. Khi con chim xếp cánh lại, Harry ngước nhìn lên, thấy một cái mỏ bằng vàng dài và sắc lẻm, cùng một đôi mắt đen tròn sáng quắc.

Con chim ngừng hót. Nó đậu yên trên vai Harry, tỏa làn hơi ấm áp vào bên má, còn đôi mắt sáng của nó nhìn Riddle chòng chọc.

Riddle cũng ném đôi mắt sắc lẻm của mình về phía con chim, lẩm bẩm: "Một con phượng hoàng..." 

Harry thở ra: "Phải Fawkes không?" 

Cậu cảm thấy móng vuốt bằng vàng của con phượng hoàng khẽ bấu nhẹ vào vai. Riddle lúc này đã để mắt tới cái vật tả tơi như cái nùi giẻ rách mà Fawkes thả rơi trên sàn:

"Cái đó... A, cái nón Phân loại của trường Hogwarts đây..." 

Đúng là nó. Cái nón dơ hầy, xơ xác, vá chằng vá đụp, nằm im lìm ngay dưới chân Harry.

Riddle bắt đầu cười trở lại. Hắn cười to đến nỗi căn phòng tối om rung lên vì tiếng cười, như thể có đến mười thằng Riddle đang hè nhau cười một lúc.

"Đây là cái mà lão Dumbledore gởi đến cho người bảo vệ lão ư? Một con chim hót với một cái nón cũ mèm. Mày có cảm thấy can đảm thêm lên không, Harry Potter? Bây giờ mày chắc mày cảm thấy an toàn lắm rồi phải không?" 

Harry không trả lời.

Riddle vẫn còn cười toét miệng:

"Đi vào công việc thôi, Harry Potter. Chúng ta đã gặp nhau hai lần – một lần trong quá khứ của mày và một lần trong tương lai của tao. Và đã hai lần tao giết hụt mày. Làm thế nào mà mày sống sót được hả? Hãy nói cho tao nghe hết. Mày càng nói dài thì mày càng kéo thêm được thời gian sống sót của mày thôi."

Harry suy nghĩ thật nhanh, ước lượng tình thế. Riddle đã cướp được cây đũa phép của cậu. Còn Harry, có con phượng hoàng Fawkes và cái nón Phân loại, mà hai món này thì chẳng có cái nào xài được cho một trận đấu tay đôi. Thế rõ là bất lợi. Thôi được... Nhưng mà Riddle còn đứng đó lâu bao nhiêu thì càng bất lợi cho mạng sống của Ginny bấy nhiêu... Cô bé chỉ còn thoi thóp, trong khi đó, Harry chợt nhận thấy, đường nét hình thù của Riddle đang dần dần trở nên rõ nét hơn, rắn chắn hơn... Nếu cần phải đánh nhau với Riddle, Harry thấy thà đánh sớm còn hơn là dây dưa lâu lắc về sau. 

"...Bây giờ, Harry à, tao sắp dạy mày một bài học nho nhỏ. Đây sẽ là cuộc đọ sức giữa Chúa Tể Voldemort – Người Kế Vị Slytherin, và Harry Potter nổi tiếng, cùng với những thứ vũ khí xịn nhất mà lão Dumbledore có thể cung cấp cho mày...

Riddle ném một cái nhìn cười cợt vào Fawkes và cái nón Phân loại, rồi bước tới. 

Nỗi sợ hãi lan trong đôi chân tê cứng của Harry. Cậu nhìn Riddle đi tới giữa hai hàng cột đá cao, dừng lại, ngước nhìn lên chân dung bằng đá của Slytherin phía trên cao, khuất trong bóng tối nhờ nhờ. Riddle mở rộng miệng và rít lên như tiếng rắn huýt gió, nhưng Harry hiểu hết những gì Riddle đang nói:

"Xin hãy nói với tôi, hỡi Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts." 

Harry xoay mình để nhìn lên bức chân dung bằng đá, con Fawkes trên vai cũng xoay theo.

Gương mặt đá vĩ đại của Slytherin đang chuyển động. Harry hoảng kinh khi nhìn thấy cái miệng của gương mặt đá há ra, mỗi lúc một rộng hơn, đến khi tạo thành một cái hốc đen ngòm vĩ đại.

Và từ trong cái miệng của tượng đá, có cái gì đó đang chuyển động, đang từ dưới đáy sâu trồi lên.

Harry lùi lại cho đến khi chạm vào bức tường tăm tối của căn phòng, và trong lúc nhắm tịt mắt lại như vậy, Harry cảm thấy cánh của Fawkes xòe ra quẹt vào bên má, cất cánh bay khỏi vai. Harry muốn la lên: "Đừng bỏ tôi!", nhưng trong lòng cũng nghĩ, làm sao mà một con phượng hoàng lại địch nổi một con Tử Xà kia chứ? 

Tử Xà tiến về phía Harry. Harry nghe tiếng thân thể nặng nề của con rắn trườn qua mặt sàn bụi bặm. Mắt vẫn nhắm nghiền, Harry cuốn cuồng tháo chạy dọc căn phòng, hai tay đưa ra sờ soạng tìm đường – trong tiếng cười ngạo nghễ giễu cợt của Voldemort.

Chợt Harry sẩy chân, ngã mạnh xuống sàn đá, thấy lưỡi mằn mặn máu. Con rắn chỉ còn cách Harry trong gang tấc, Harry nghe thấy tiếng nó đang trườn đến rất gần.

Rồi một tiếng nổ lớn, dữ dội, xé toang ra trên đầu Harry, tiếp theo là một cái gì đó đập mạnh vào cậu, làm cậu văng ép vô tường. Harry chờ đợi những chiếc răng nanh cắm phập vào thân thể mình. Nhưng thay vào đó, cậu chỉ nghe thêm nhiều tiếng rít điên cuồng hơn và có cái gì đó đang quật đập dữ dội giữa những cây cột đá.

Không dừng được, Harry đành hé mắt, vừa đủ để liếc nhìn coi chuyện gì đang xảy ra.

Con Tử Xà khổng lồ màu xanh lá cây sáng rực, hiểm độc, mập ú như thân cây sồi, đang vươn mình lên cao trong không trung, và cái đầu lỗ mãng bự chảng của nó đang đung đưa như say xỉn giữa những cây cột đá. Trong khi Harry run rẩy, sẵn sàng nhắm tịt mắt đi nếu con rắn quay đầu lại, nó chợt nhận ra có một thứ đã đánh lạc hướng Tử Xà.

Đó là Fawkes, đang bay lượn phía trên cao, trên đầu con rắn khổng lồ. Con Tử Xà giận dữ đớp như điên, miệng há rộng giơ ra những chiếc răng nanh dài và bén như những thanh kiếm sắc.

Fawkes lao xuống. Chiếc mỏ dài bằng vàng của con chim phượng hoàng cắm phập xuống, và thình lình máu đen từ đâu phọt ra, văng tung tóe trên sàn.

Cái đuôi rắn quật mạnh, sém một tí xíu là trúng Harry. Và trước khi Harry kịp nhắm tịt mắt, con Tử Xà chợt quay đầu lại. Harry nhìn thẳng vào mặt nó, cả hai con mắt to tướng, lồ lộ, màu vàng khé, đều đã bị chim phượng hoàng mổ lọt tròng ra ngoài. Máu con rắn từ hốc mắt chảy ròng ròng xuống sàn. Con Tử Xà gào rít trong sự đau đớn cùng cực.

Harry nghe Riddle thét lên:

"KHÔNG! BỎ MẶC CON CHIM ĐÓ CHO TA! KỆ XÁC CON CHIM! THẰNG NHỎ Ở ĐẰNG SAU MI KÌA! MI ĐÁNH HƠI ĐƯỢC NÓ MÀ! GIẾT NÓ ĐI!"

Con rắn mù quay lại, bối rối, nhưng vẫn còn vẻ nguy hiểm chết người. Fawkes bay lượn vòng vòng trên đầu con rắn, hót khúc nhạc du dương, thỉnh thoảng mổ xuống cái mũi bọc vảy của con rắn, trong khi máu vẫn trào ra từ hai hốc mắt của Tử Xà.

Harry kinh hoảng thì thào: "Cứu tôi, làm ơn cứu tôi... Có ai cứu tôi với!" 

Bất thình lình, một cái gì đó rơi thịch xuống đỉnh đầu Harry, vừa cứng vừa nặng, suýt làm cậu ta té lăn quay. Mắt nảy đom đóm và đầu lóe ra vô vàn ông sao. Cậu bèn túm chặt chóp cái nón, kéo mạnh ra, cảm thấy như đang kéo ra một vật gì vừa dài vừa cứng nằm bên dưới.

Đó là một thanh gươm bằng bạc trắng bóng, chuôi gươm cẩn hồng ngọc lấp lánh, viên nào viên nấy bằng quả trứng. 

Bằng cả hai tay, Harry giơ thanh kiếm lên.

Tử Xà lại lao tới, và Harry đã nhắm được chính xác. Dồn hết sức mình vào đôi tay nắm chặt cán kiếm, Harry đâm một nhát chí mạng vào vòm họng của con rắn.

Nhưng ngay khi dòng máu nóng bỏng rỏ xuống cánh tay Harry, cậu cảm nhận một cơn đau buốt thấu đến cùi chỏ. Một chiếc răng nanh dài chức đầy nọc độc đã cắm phập vô da thịt Harry, càng lúc càng lún sâu vào cánh tay rồi gãy rời ra khi con Tử Xà ngoẻo sang một bên và đổ gục xuống sàn, quằn quại. 

Harry tựa vào tường, từ từ khuỵu xuống. Cậu nắm chiếc răng nanh rắn đang truyền chất độc vào thân thể mình, rút mạnh ra khỏi cánh tay. Nhưng cậu biết rằng mọi việc đã quá muộn. Cơn đau cháy bỏng đang chầm chậm lan ra từ vết thương. Ngay khi buông chiếc răng nanh ra và nhìn thấy dòng máu thấm loang vào tấm áo chùng của mình, mắt Harry đã mờ đi. Phòng Chứa Bí Mật quay cuồng nhòe nhoẹt thành một mớ hỗn độn sắc màu mờ mịt. 

Một lần nữa, cái đầu rắn lại xuất hiện trong tầm mắt cậu, nhưng không phải cái đầu khổng lồ của con Tử Xà, và cũng không phải là cái đầu na ná đầu rắn của Voldemort. Mà là "Mặt rắn".

Cộp, cộp

Lần này, trông "Mặt rắn" đã cao lớn hơn so với lần gặp mặt đầu tiên giữa bọn họ. 

Harry thật muốn cười. Lần nào họ gặp mặt, cậu ta cũng luôn ở trong trạng thái tồi tệ nhất, người này luôn cứu cậu ta. Vậy lần này thì sao? Liệu "Mặt rắn" có tiếp tục cứu cậu?

Khoảnh khắc mà "Mặt rắn" bước đến bên cạnh cái đầu Tử Xà, con Fawkes bỗng hót lên một tiếng ré chói tai. Ngay tức khắc, cái xác con rắn cháy bùng lên, ngọn lửa đỏ rực cắn nuốt con rắn, cùng với dòng máu độc nóng bỏng của nó.

Harry biết, đây chắc chắn không phải của con Fawkes, vì nó chẳng hề làm gì cả ngoài việc hót lên. Vậy thì do đâu? Hay là con rắn tự bốc cháy.

"Không! Trả đây! Trả lại đây!!!"

Riddle bỗng dưng gào thét. Một tiếng rú chói tai rùng rợn, thảm thiết, vang lên, kéo dài. Mực phun ra khỏi quyển sách thành dòng, chảy như suối trào trên cánh tay "Mặt rắn", làm sũng ướt cả sàn phòng. Riddle gập mình quằn quại, vặn vẹo, ào rú, vật vã, và rồi... 

"Là một mảnh ký ức nhưng lại có ý chí của riêng mình. Voldemort có thể thao túng ngươi nhưng lại không thể điều khiển ngươi hoàn toàn. Suy cho cùng, ngươi, ta, chúng ta cũng chỉ là những con cờ trên bàn cờ vô tận này."

"Không! Ta là Voldemort...Không! Ta là Tom!!!" Riddle hoảng loạn

"Ngươi xứng đáng, có sự tự do. Tom Marvalo Riddle." Mặt rắn vung tay.

Riddle biến mất. Cây đũa phép của Harry rớt xuống sàn, vang lên một tiếng "keng", rồi sau đó chỉ còn sự im lặng. 

Tích, tích

Nước mắt trong suốt của con phượng hoàng rơi xuống, thấm lên vết thương của Harry Potter


-----------------------

4 chương liền các ông bà ạ 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info