ZingTruyen.Info

[Đồng Nhân HP] Blue Moon - Vị thần thứ ba [DROP]

Chương 4: Hẻm Xéo (2)

Yulnan

Mua xong những trang phục cần thiết, chợt Snape nhìn thấy một kẻ trùm áo đen lảng vảng theo sau lão Hagrid khổng lồ vào quán Leaky Cauldron. Hắn cảm giác được kẻ này có điểm đáng nghi ngờ, nhưng hắn còn phải mang theo một con nhóc nữa, sẽ bị phát hiện.

"Astor D, có vẻ mi biết nhiều hơn ta nghĩ..." Hắn bất ngờ nói.

"Gọi con là Tanya cũng được ạ!"

"...Cầm lấy chỗ tiền này đi mua nốt đồ đạc, rồi đứng đợi ta trước Tiệm đũa phép Ollivanders. Một lát sau ta quay lại."

"Vâng, cha đi nhanh rồi về nhé!" Miệng con bé chu lên, ra vẻ đáng yêu nhưng Snape nào còn tâm tình chú ý nữa. Hắn có cảm giác tên áo đen kia rất nguy hiểm. Hắn chạy vào quán Leaky Cauldron.

Tannist đứng im đó, nhìn theo hướng Snape vừa bước đi, rồi bước về hướng ngược lại. Cô bé mở lá thư ra, đọc lại.

"Ừm...xem nào...vạc rồi...quần áo rồi...kính viễn vọng..."

Tannist rẽ vào các ngõ ngách, các cửa hàng một cách thuần thục, hoàn toàn mất đi dáng vẻ ngờ nghệch lúc theo sau Snape. Sau khi mua xong giấy da và bút lông chim, rồi lại lượn vào Tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn mua toàn bộ trang sách cần thiết.

Mua xong mới hơn hai mươi phút sau khi tách ra khỏi Snape. Tannist thong thả thưởng cho mình một cây kem Vani Bạc Hà (trả bằng tiền của Snape) rồi đi vào tiệm Ollivanders.

Đây là một tiệm bán đũa phép tốt tuy nó nhỏ hẹp, tồi tàn và dơ. Trên cánh cửa ở ngoài tiệm có một dòng chữ quảng cáo bằng vàng đã bị tróc ra: " Nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382 Trước Công Nguyên". Từ ngoài nhìn vào cửa sổ bám đầy bụi chỉ thấy một cây đũa phép đặt trên chiếc gối màu tím bạc màu. Bên trong tiệm có hàng ngàn cái hộp nhỏ và được chất gọn gàng từ sàn nhà lên tới trần. Tiệm chỉ có một cái ghế mảnh khảnh cho khách ngồi.

Tannist đẩy cửa bước vào, tiếng chuông leng keng kêu lên.

"Chào cháu." Một giọng nói dịu dàng vang lên. Một cụ già đứng trước mặt nó, đôi mắt cụ to và sáng như ánh trăng chiếu xuyên vẻ âm u của cửa tiệm. Tannist lịch sự cười: "Chào cụ"

Cụ đánh giá Tannist từ trên xuống dưới, gương mặt cô bé vẫn giữ nguyên nụ cười không thay đổi. Cụ xoa xoa mái tóc bạc.

"Ta nhớ từng cây đũa phép ta từng bán cho mỗi khách hàng, nhưng dường như chưa bao giờ gặp cha mẹ cháu. Muggle hả?"

"Không ạ." Nó lại cười.

"Quái lạ...ta chắc chắn là chưa bao giờ...nhưng thôi. Đến đây nào, chúng ta hãy cùng tìm cây đũa phép thích hợp nhất cho cháu."

Cụ lấy từ trong túi ra một cuộn thước dây có dấu khắc bạc.

"Tay nào của cháu cầm đũa?"

"Cháu thuận hai tay ạ."

"Vậy giơ cả hai tay lên nào."

Cụ đó từ vai đến ngón tay, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối, và vòng quanh đầu. Trong lúc đó cụ nói:

"Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh,cô..."

"Astor D"

"... Cô D. Chúng tôi dùng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng, và gân rồng. Không có cây đũa Ollivanders nào giống cây đũa Ollivanders nào, bởi vì không hề có hai con bạch kỷ mã, hai con phượng, hay hai con rồng nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên, cháu không thể nào tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác. Hãy nhớ, đũa phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép."

Cụ Ollivanders đã bỏ đi tới chỗ mấy cái kệ, lấy xuống vài cái hộp. Khi cụ nói: "Xong rồi." Thì cái thước đo tự động buông mình rớt xuống sàn.

"Được rồi, bé D, thử cái này xem. Gỗ sồi và gân rồng. Hai tất rưỡi, xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm nó lên vẫy một cái."

Tannist cầm cây đũa và quơ một vòng nhỏ. Nhưng cụ Ollivanders giật lại cây đũa ngay tức thì.

"Thử cây này. Gỗ thích và lông phượng. Hai tất ba. Khá lợi hại."

Tannist thử, nhưng nó chưa kịp giơ cây đũa lên thì lại bị cụ Ollivanders tước mất.

"Không, không. Thử cây này. Gỗ mun và lông kỳ lân. Hai tấc tám."

"Gỗ cây liễu, dài ba tấc, thanh nhã, thích hợp cho việc luyện bùa."

"Gỗ cây sao. Dài ba tấc mốt. Uống dẻo được. Nhiều quyền lực hơn và xuất sắc hơn về khả năng biến hoá."

...

Đống đũa đã thử chất thành đống nhưng cụ Ollivanders vẫn không ngừng đưa thêm đũa, càng thử trông cụ càng hưng phấn.

"Tưởng ta bịp hả? Đừng lo. Chúng ta đang tìm một cây phối hợp hoàn hảo nằm đâu đây trong đám đũa này. Ta đang tự hỏi, à phải, sao lại không thử một sự kết hợp khác thường? Đợi ta chút."

Tannist nhìn ông cụ đang loay hoay trên đống giá tìm đũa phép, rồi lại nhìn cây đũa duy nhất được trưng trên cái gối tím bạc màu trên cửa kính. Một cây đũa làm từ gỗ đen, nhưng bóng loáng, trông có phần trong suốt như thủy tinh, tay cầm được gắn một viên pha lê hình thánh giá màu xanh đen.

Cô bé đi đến bên chiếc đũa, cúi xuống định cầm lên thì giọng ông Ollivanders vang lên: "Đừng động vào nó! Nguy hiểm lắm."

Nó dừng lại, quay qua nhìn ông với ánh mắt khó hiểu. Ông nói: "Đây là cây đũa phép duy nhất gắn đá quý và cũng là cây duy nhất không thuộc về Tiệm Ollvanders này. Ta nhớ coi, đúng rồi."

"Khoảng hơn trăm năm trước, lúc ta còn là một đứa nhỏ. Đúng vậy. Vị khách đó đã đến đây. Ông ấy là một quý ông rất lịch sự và trưởng thành, gương mặt điển trai, trên trán có hình xăm một cây thánh giá đen giữa trán. Hẳn là một quý tộc, ta chưa bao giờ thấy ông ấy trước đó..."

"... Ông ấy đến gặp cha ta, nhưng không phải để mua đũa mà để ký thác một chiếc đũa khác, sau đó còn ếm lời nguyền lên chiếc đũa này. Ta nhớ ông ấy còn nói: 'Chỉ người thừa kế mới có thể cầm nó'. Rồi ông ấy không bao giờ trở lại đây nữa, chủ nhân của chiếc đũa cũng chưa bao giờ xuất hiện. Có kẻ từng muốn cưỡng chế lấy cây đũa ra, nhưng sau đó bị dính lời nguyền, được đưa vào Viện thánh Mungo ngay sau đó..."

Khi ông còn đang mải huyên thuyên về những kẻ đã cố tình gượng ép cây đũa phép thì Tannist bỏ ngoài tai lời khuyên trước đó, vẫn cầm cây đũa lên.

"Cẩn thận!" Cụ Ollivanders hô to, nhưng đã muộn, cô bé đã chạm vào. Nhưng không có gì xảy ra như ông lo sợ.

Nó giơ cây đũa lên cao trên đầu, ngoắc một cái giữa đám bụi lưu niên trong tiệm. Một chuỗi những tia lấp lánh màu xanh, bạc bắn ra từ đầu đũa y như pháo hoa, tạo thành những điểm sáng nhảy múa trên tường. Cụ Ollivanders bật khóc.

"Ôi, hoan hô. Đúng rồi, ôi, hay quá. Ừ. Tốt. Tốt. Thật là kỳ lạ... Ôi kỳ lạ biết bao..."

Cụ đặt cây đũa của Tannist trở vào cái hộp, gói trong một tờ giấy nâu. Cụ nhìn nó: "Cháu hẳn là người thừa kế mà vị kia đã nhắc đến. Hơn một trăm năm, cuối cùng cũng xuất hiện. Ta cứ ngỡ đến hết đời cũng không thể trao cây đũa này đi, nhưng cháu đã đến..."

"Không cần trả tiền. Dẫu sao ta chỉ hoàn thành ký thác của vị kia mà thôi. Cây đũa này cũng không thuộc về nơi này, không đúng, không thuộc về thế giới này."

"Ý cụ là sao?" Tannist mơ hồ nhìn cụ.

"Vật liệu làm ra cây đũa này, ta không thể đoán ra được, cũng chưa bao giờ thấy. Đặc biệt là viên đá kia..." Cụ chỉ vào viên pha lê đen hình thập tự "Càng không phải vật thuộc về thế giới này. Thế giới này không có vật nào có thể mạnh mẽ mà lại tà ác như nó được. Cẩn thận nhé cô bé."

Cụ tiễn nó ra tận cửa.

Ngay khi ra ngoài, Tannist đã ngay lập tức nhìn thấy Snape, vẫn bộ dạng nghiêm túc cau có đó.

Cô bé treo lên nụ cười, nhảy bổ vào hắn.

"Cha!"

Nhưng Snape đã né sang một bên, để mặc con bé vồ hụt, hừ một cái rồi bỏ đi.

"Đi về."

Tannist ngồi trên mặt đất xoa xoa đầu gối vừa bị ngã đau, nhưng khi nghe được câu nói của Snape, nó kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn lại cau mày: "Nhìn gì! Nhanh lên. Về nhà."

Tannist đứng lên, cúi đầu phủi phủi quần áo. Snape cũng không để ý lắm, cứ bước đi như cũ, thỉnh thoảng có quay đầu lại xem con bé có đuổi kịp không. Hắn đã bỏ lỡ mất đôi mắt thoáng phủ sương hơi hồng lên của đứa trẻ phía sau.

Lần đầu tiên...ta có nhà để về...về nhà...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info