ZingTruyen.Com

Dong Nhan Hp Blue Moon Vi Than Thu Ba Drop

Sau buổi đấu Quidditch ngày hôm đó, Draco Malfoy đã trở thành anh hùng của Slytherin, và nhà Slytherin đã nắm chắc chiếc cup quyền lực của năm nay.

"Chắc chắn năm nay Cúp Nhà là của chúng ta." Parkinson chống hai tay vào hông nói với giọng chắc nịch.

"Ừ, và với điều kiện là hiệu trưởng không thiên vị Gryffindor." Tannist đâm vào một trái cà chua và nhóp nhép nhai.

Parkinson liếc nó: "Thầy Dumbledore có thiên vị cũng không thể cho không chúng nó hẳn 150 điểm được."

"Ờ hớ." Tannist làm bộ gật đầu.

Bên kia là Parkinson đang điên máu với thái độ nửa vời cà bông của con nhóc luộm thuộm Tannist thì bên này, thiếu gia Draco đang được những chàng trai tung hô như những gì cậu ta mong muốn.

"Không hổ là thiếu gia Malfoy, quá tuyệt."

"Phát cuối đúng là tuyệt cú mèo."

"Harry Potter là gì trước tầm thủ Draco Malfoy tuyệt vời cơ chứ!"

...

Nếu lúc này bạn nhìn thiếu gia Malfoy thì hẳn bạn chỉ có thể nhìn thấy cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng kéo nụ cười đến mang tai cùng cái cằm nhọn được bọc lớp bột trắng của cậu ta. Malfoy đang rất sung sướng tận hưởng chiến thắng của mình, hất mặt lên với những con người đang ngưỡng mộ mình và tự mãn:

"Tao đã nói rồi mà. Thằng Đầu Thẹo Potter kia sao mà làm một tầm thủ tốt như tao được."

Tựa người vào chiếc sofa đen tuyền, cả thân hình Zabini Blaise như hòa làm một với bóng tối trong góc phòng sinh hoạt nhưng đôi mắt thì lại sáng ngời, liên tục đảo qua những nhóm người trong phòng như một con thú đang lựa chọn cho mình con mồi thích hợp.

Đôi mắt nâu hết đảo qua tiểu Malfoy đang được hoan nghênh rồi lại đảo qua nhóm các quý cô của Parkinson và Greengrass, cuối cùng dừng trên Tannist đang ngồi ăn trên bàn tiệc cùng với Crabbe, lạ là Goyle lại không có mặt trên bàn tiệc đấy.

Cái nhìn đăm chiêu từ đôi mắt của kẻ đã trải đời dừng lại trên người đứa bé gái luộm thuộm. Blaise đứng dậy, đi đến trước mặt nó.

"Tannist." Cậu ta từ trên cao nhìn xuống.

Trước mặt tối sầm, Tannist quay đầu lại, đối diện với nó là thân hình cao lớn hơn bạn đồng lứa của Blaise.

Tannist: "Sao vậy?"

Blaise nhìn sang Crabbe đang ngồi ăn cạnh nó. Ngay lập tức hiểu ra, Tannist đứng dậy, cầm lấy khăn lau miệng: "Ra hành lang đi."

Và rồi trong con mắt xám lạnh của người anh hùng mới, mọi thứ chung quanh như mờ đi, chỉ còn bóng hình một lớn một nhỏ song song bước ra ngoài hành lang.

(Dành cho ai thắc mắc: Blaise được miêu tả là to con hơn so với bạn đồng lứa, tức là những đứa tầm Harry vs Draco, còn Tannist thì là con lùn bị suy dinh dưỡng chậm phát triển :>>)

----------------------

"Có chuyện mau nói có rắm mau thả. Nhanh lên để mình còn vào ăn, không thì Crabbe ăn hết mất." Tannist nói.

Trên trán Blaise đổ xuống ba vạch đen: "Cậu không thể nói lịch sự hơn được à."

"Mình chỉ là một nhóc đáng thương đến từ trại trẻ mồ côi của Muggle thôi mà, cậu hi vọng điều gì?" Nhóc đáng thương nói với một giọng hiển nhiên.

Blaise nhìn Tannist, từ một vị trí cao hơn cho người ngoài nhìn vào sẽ cảm giác cậu ta là người nắm quyền chủ động của cuộc nói chuyện.

"Trông bạn có vẻ vội vàng, vậy chúng ta vào thẳng vấn đề nhé." Chàng trai nở một nụ cười lịch lãm tiêu chuẩn của quý ông Anh Quốc.

Không ngại ngần, Tannist nhìn thẳng vào đôi mắt đối diện mình. Đôi mắt xanh lơ phảng phất như ẩn như hiện dưới những sợi tóc mái dài quá khổ trực diện đối mặt với mình khiến cho lông toàn thân Blaise như dựng đứng, nhưng cậu vẫn trấn tĩnh nói:

"Tannist Astor D, bạn là ai?"

"Ồ?"

Hai bên lâm vào trầm tư. Không gian tĩnh lặng bao trùm, đến nỗi có thể nghe được tiếng của sinh vật nào đó đang trườn bò phía sau những bức tường.

"Mình có một giấc mơ." Blaise lên tiếng.

"Trong giấc mơ đó, mình đã trải qua bảy năm học tại Hogwart và trở thành người lớn. Bạn biết không? Mọi thứ trong giấc mơ đó đều trùng khớp với những gì mình đã và đang trải qua, khớp đến từng chi tiết. Từ việc Harry Potter sẽ đến học ở Hogwart, vụ việc xảy ra trong đêm Halloween cho đến sự kiện hòn đá phù thủy, tất cả mọi thứ đều hệt như trong giấc mơ đó vậy. Nhưng..."

Cậu ta nhìn Tannist.

"Có gì đó đã thay đổi..."

"Mình nhớ hết tên của toàn bộ học sinh của Slytherin, và mình chắc chắn rằng trong nhà không hề có một học viên nào tên là Tannist Astor D. Không, phải là mình chưa bao giờ nghe thấy cái tên này ở Hogwart."

"Có cái gì đó ở bạn khiến mình không thể nắm bắt được...một điều gì đó vốn dĩ không được phép tồn tại trên cõi đời này..."

"...Vậy, bạn--Hự!"

Cánh tay gầy yếu đâm xuyên qua lồng ngực của thiếu niên, không có máu nhỏ ra mà chỉ có một làn khói xanh xì xì chảy ra , dần tiêu thất.

"Thông minh. Đây chính là lí do tôi chọn cậu, Zabini Blaise."

Không gian xung quanh bỗng trở nên vặn vẹo, lắc lư dữ dội. Blaise cảm thấy đau đớn, không phải là nỗi đau về thể xác mà là cơn đau quằn quại đến từ sâu thẳm trong linh hồn. Linh hồn cậu ta gào thét, đau đớn như bị bổ ra làm đôi. Gân xanh trên trán giật mạnh, đôi mắt nâu trợn to, đồng tử giãn dại ra. Có cái gì đó đang bị rút đi, Blaise cảm tưởng đó chính là linh hồn của mình vậy.

Trong cơn mơ hồ, âm thanh của người đối diện nhảy vào tai cậu ta lại phá lệ rõ ràng:

"Parkinson đủ thông minh, nhưng lại quá mê muội và chìm đắm vào thứ ảo tưởng ngu ngốc về tình yêu với Draco mà cậu ta tự vạch ra, đồng thời lại quá thiếu quyết đoán và thù sâu. Goyle không ngốc, nhưng cậu ta lại quá ỷ lại vào Draco và Crabbe. Crabbe, một kẻ thông minh, có âm mưu, có đầu óc nhưng lại quá ngoan độc, sẵn sàng vì đạt được mục đích mà hủy hoại mọi thứ xung quanh, thậm chí là chính mình. Theodore thì quá chìm sâu vào quá khứ, không biết tiến tới phía trước và bảo thủ...."

"... Và vô số học sinh khác nữa, không chỉ Slytherin mà còn của ba nhà, không ai là hoàn hảo cả. Trong số đó, chỉ có cậu là lựa chọn tốt nhất. Có thông minh, có quyết đoán, có kiên nhẫn, biết lúc nào nên lựa chọn cái gì, thâm tình, trọng tình trọng nghĩa,..."

"Vốn dĩ tôi không định chọn một ai đó để kéo theo đâu, nhưng nghĩ lại những kẻ sắp xuất hiện, một mình giải quyết chúng nó thì mệt mỏi và phiền phức lắm. Vậy...cứ thế nhé."

Cơ thể thiếu niên gục xuống, dựa vào Tannist. Ngạc nhiên thay khi mà cái cơ thể còm nhom bé xinh của nó lại có thể chống được Blaise!

Và rồi, nó buông tay.

Rầm!

Blaise cứ thế bị ném rơi xuống mặt sàn đá lạnh lẽo, còn Tannist thì chống trán thở dài:

"Bug khôn như cậu, không biết là tốt hay xấu đây. Haizz..."

-----------------

Chap này rất ngắn, sr các tình iu. Mị cũng định tả nội hàm của tiểu Dra, nhưng ngồi suốt một giờ mà hết gõ lại xóa, chẳng biết phải tả thế nào. Thôi thì cứ tả tâm trạng em nó qua các hành động vậy :vvv

Hồi đầu fic tui có nói Zabini có bug, không biết có ai để ý không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com