ZingTruyen.Com

Dong Nhan Hp Blue Moon Vi Than Thu Ba Drop

Gần đây Hogwart liên tiếp xảy ra chuyện.

Đầu tiên là những con nhền nhện lũ lượt kéo nhau trốn khỏi tòa lâu đài, đến nỗi chẳng còn một con nào để giáo sư Snape có thể sử dụng cho giờ học Độc dược.

Tiếp đó là chuyện nhà Gryffindor bị trừ năm điểm vì bộ ba sư tử đã kéo nhau vào nhà Vệ sinh nữ có con ma Myrtle. Nghe bảo chính huynh trưởng Percy Weasley đã tự tay trừ điểm nhà.

Những lời đồn thổi về việc Harry Potter chính là người thừa kế của Slytherin, dù cậu ta là một Gryffindor lan tỏa trong mọi ngóc ngách của trường, khiến cho bất kì học sinh nào cũng phải tránh xa cậu ta. Bầy rắn nhỏ không thể chấp nhận được sự thật này, đặc biệt là Malfoy. Cậu ta ngày nào cũng ba hoa về chỉ có những thằng đầu đất bị lũ khổng lồ man rợ phun vào mới có thể nghĩ ra được mớ truyện nhảm nhí rác rưởi như vậy.

---------

Từ sau vụ xảy ra tai họa với mấy con yêu nhí, giáo sư Lockhart thôi không đem các con vật sống vào lớp nữa. Thay vào đó, thầy giảng chay bằng cách đọc những đoạn văn trong sách của thầy cho lũ học trò nghe, thỉnh thoảng diễn xuất minh họa một tý cho thêm ấn tượng. Thầy thường bắt Harry hỗ trợ thầy trong vụ tái hiện câu chuyện trong sách. Tính cho đến nay thì Harry đã bị bắt đóng vai một dân làng Transylvanian được thầy Lockhart cứu khỏi lời nguyền Bép xép, một người tuyết bị bệnh lạnh đầu, và một con ma rồng không thể ăn được cái gì khác ngoài củ hành sau khi bị thầy Lockhart xử lý.

Trong buổi học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám hôm đó, Harry đã bị lôi ra trước lớp diễn kịch, lần này nó bị đóng vai người sói. Nếu hôm ấy Harry không chủ tâm làm vui lòng thầy Lockhart, thì nó đã từ chối cái trò này.

"Tru lớn lên cho thiệt to thiệt hay, Harry! ... Đúng rồi! Thế là, các trò tin không, tôi nhảy đè lên... Như vầy nè... quăng nó xuống sàn một cái bịch!... Vậy đó... chỉ bằng một tay thôi, tôi đã giữ chặt nó dưới sàn. Còn tay kia, tôi đút cây đũa phép vào cổ họng nó... Rồi tôi thu hết sức mình mà thực hiện vụ ếm bùa cực kỳ phức tạp và khó khăn là ếm bùa Homorphus... Nó thốt lên một tiếng rên thảm thương... rên đi, Harry... cao giọng hơn nữa... tốt!...  (thề, t không suy nghĩ đen tối gì đâu)  Lớp lông biến mất... răng nanh của nó rút nhỏ lại, và nó trở lại thành người. Đơn giản, nhưng cực kỳ hiệu nghiệm... Và thêm một ngôi làng nữa sẽ mãi mãi nhớ đến tôi như một đấng anh hùng, người đã giúp họ thoát khỏi nỗi kinh hoàng hàng tháng bị người sói tấn công." 

Chuông reo và thầy Lockhart đứng dậy:

" Bài tập về nhà làm: sáng tác một bài thơ về chiến công của tôi đánh bại người sói Wagga Wagga! Bài hay nhất sẽ được thưởng một cuốn tự truyện "Cái tôi huyền bí" có chữ ký của tôi. "

Cả lớp bắt đầu túa ra cửa. Trong khi đó thì ba chú sư tử đỏ ở lại nói cái gì đó với thầy Lockhart. Lúc Tannist ra khỏi cửa, nó chỉ thoáng quay đầu nhìn lại, sau đó lại quay người bước đi. 

Sáng thứ bảy, trận Quidditch mở đầu mùa giải giữa hai nhà Slytherin và Gryffindor bắt đầu. Sự tương phản nổi bật giữa hai màu đỏ - xanh, giữa đội dùng toàn chổi cùn cũ kĩ với đội được trang bị hoàn toàn bằng Nimbus 2001 càng khiến khán đài phải ầm ĩ và la hét lớn hơn. Họ cược với nhau đội nào sẽ thắng. Slytherin có thể, vì họ có toàn chổi mới và xịn, cùng với một tầm thủ trẻ tuổi đầy triển vọng là Malfoy. Gryffindor cũng có thể, tuy chỉ dùng chổi cũ, nhưng kĩ năng phối hợp đồng đội của họ khá ổn, và họ có một tầm thủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hogwart, đồng thời cũng đang là mắt bão dư luận lúc này - Harry Potter.

Khi cả hai đội bước ra, âm thanh nổi lên ầm ầm để chào họ: chủ yếu là tiếng hoan hô, bởi vì cả hai nhà Ravenclaw lẫn Hufflepuff đều háo hức mong cho đội Slytherin thua. Nhưng đám rắn nhỏ Slytherin trên khán đài cũng la rộ, huýt sáo để dập tinh thần đội Gryffindor. Bà Hooch, giáo viên dạy môn Quidditch, yêu cầu hai đội trưởng bắt tay nhau. Cả hai làm đúng như lời bà bảo, nhưng khi bắt tay nhau, người này ném cho người kia cái lườm lườm đe dọa, và họ bóp tay nhau có hơi chặt quá mức cần thiết.

Bà Hooch nói: "Nghe tiếng còi của tôi, ba... hai... một... "

Cùng với tiếng gầm gừ từ đám đông, mười bốn cầu thủ phóng vọt lên bầu trời xám xịt. Harry bay cao hơn tất cả, đảo nhìn khắp nơi đề tìm trái banh Snitch. Phía dưới Harry là Malfoy, cũng phóng vọt lên như để khoe khoang tốc độ cây chổi mới của mình. Malfoy gào:

"Khỏe không, Đầu-thẹo?" 

Harry không có thì giờ trả lời. Đúng lúc đó, một trái Bludger đen nặng nề lao về phía Harry; cậu tránh được trong đường tơ kẽ tóc, trái banh bay sát đến nỗi cậu cảm thấy tóc tai dựng đứng lên khi trái banh bay sượt qua. 

Hai tấn thủ của đội Gryffindor ra sức đánh đuổi hai trái bóng khốn nạn nhất - bludger. Nhưng hôm nay chúng có vẻ là lạ. Trái Bludger không làm nhiệm vụ của mình - hạ đo ván toàn bộ các cầu thủ trên sân - mà chỉ nhăm nhe duy nhất vào Harry Potter.

Trời bắt đầu đổ mưa.

Đội Slytherin đã dẫn trước 60 - 0.

Những cây chổi ưu việt của đội Slytherin quả là đang phát huy tầm lợi hại của chúng. Đồng thời trái Bludger điên cứ tìm mọi cách để quật ngã Harry ở trên không đến nỗi cậu ta không tài nào dành mắt để tìm trái Snitch được.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy được trái Bludger này đã bị ếm bùa. Bà Hooch thổi còi, và Harry, Fred, George cùng đáp xuống mặt đất trong khi trái Bludger điên vẫn chưa chịu buông tha. 

Cả đội Gryffindor tụ tập lại, trong khi bọn Slytherin trên khán đài hè nhau la trộ.

Sau một hồi thảo luận, tiếng còi của bà Hooch lần nữa vang lên. Lúc này mưa đã bắt đầu nặng hạt hơn. Harry Potter lần nữa chật vật với trái Bludger chết tiệt.

"Ê, Harry! Mày tập múa ba-lê hả?" 

Malfoy gào lên châm chọc, trong khi Harry cố làm một cú lộn mèo nguy hiểm ở giữa chừng không trung để tránh một đòn hiểm khác của trái Bludger, rồi cắm đầu tháo chạy với trái Bludger vẫn bám sát, cách chưa đầy một thước sau lưng. Nhưng mà chính lúc ấy, lúc ném cho Malfoy một cái nhìn căm ghét, Harry nhìn thấy nó – trái Snitch vàng. Nó bay lơ lửng phía trên tai trái của Malfoy chỉ cách vài phân, nhưng Malfoy còn mải bận cười cợt Harry nên không nhìn thấy!

Trong một khoảnh khắc sững sờ, Harry đứng khựng giữa trời, không dám lao về phía Malfoy, chỉ sợ thằng ấy mà ngẩng đầu lên là nhìn thấy trái Snitch vàng. Nhưng lạ thay, đột nhiên thằng Malfoy lại ngừng cười, chính xác mà quay đầu ra sau nhìn trái Snitch đang ngay bên cạnh cậu ta.

'7 cm sau tai trái cậu là trái Snitch' Malfoy đã nghe thấy tiếng ai đó hét vào tai mình.

ẦM!!!

Một giây bất động của Harry cũng là thời gian sơ suất quá dài. Trái Bludger cuối cùng đã đạt được mục tiêu: nện một cú trời giáng vào Harry, đập vào cùi chỏ, và Harry nhận thấy xương cánh tay mình đã gãy. Choáng váng và đau thấu óc, Harry rơi tuột trên thân chổi đẫm nước mưa, chỉ còn một đầu gối cố quặp lấy cán chổi, cánh tay gãy đung đưa một cách vô dụng bên hông. 

"Toét!!!" Tiếng còi của bà Hooch vang lên kết thúc trận đấu. Chiến thắng thuộc về Slytherin với việc Malfoy bắt được trái Snitch - theo một cách mà bất kì ai theo dõi cũng chẳng thể hiểu nổi.

Trái Bludger bị ểm bùa đã bị các giáo sư xử lí. Cánh tay bị gãy của Harry cũng vậy, nhưng tệ hơn trái Bludger nhiều. Thầy Lockhart đã định làm một phép nối liền cho cậu ta, nhưng vô tình thay lại biến thành một bùa rút xương, khiến cánh tay của Harry lỏng lẻo như sợi dây thừng vậy. Sau đó cậu ta bị mang về bệnh xá, những gì xảy ra sau đó với Harry Potter, muốn biết thì đi mà hỏi cậu ta. 

Lúc này tiểu Malfoy đang rất hoang mang và rối rắm.

Cậu thừa nhận vừa rồi chính mình đã sai sót, chỉ mải cười cợt thằng Potter đầu thẹo mà không chú ý vào nhiệm vụ của một tầm thủ - truy đuổi trái Snitch vàng. Thật may mắn vì lúc đó đã có người nhắc cho cậu.

Thề với cọng râu của Merlin, chắc chắn lúc đó tên đầu thẹo kia đã nhìn thấy trái Snitch ở sau cậu, nhưng sau đó nó bị trái Bludger thần kinh đập trúng nên mới không có cơ hội. Malfoy không thể thừa nhận Harry Potter là một tầm thủ giỏi (tất nhiên là không thể bằng cậu ta), nếu tình huống vừa rồi xảy ra lần nữa, không còn may mắn thì chắc chắn đội Slytherin sẽ thua, thua một cách đau đớn và nhục nhã bởi một tầm thủ như cậu.

Malfoy chắc chắn rằng giọng nói bên tai cậu lúc đó không phải là của bất kì ai trong đội. Một lũ con trai làm sao lại có giọng con gái trong đó được. Giọng nói rất quen, tiểu Malfoy chắc chắn mình đã nghe thấy nhiều rồi, nhưng lại không nhớ ra là của ai được. Pansy? Không! Daphne? Không!

Chợt

Giữa dòng khán giả Slytherin đổ xô ra sân để tung hô người anh hùng của họ, Malfoy lại chỉ chú ý đến duy nhất một người.

Đứa con gái tầm thường, với vóc người lùn tịt, làn da trắng ởn lạnh lẽo, mái tóc đen dài gần chấm đất với nụ cười kéo dài trên khóe môi đang nhìn cậu, ánh mắt xanh lơ chứa đầy sự dịu dàng chỉ phản chiếu hình bóng của Malfoy.

Trong phút chốc, Draco Malfoy cảm thấy mình điên rồi. Trong đầu chỉ còn lại nụ cười nhẹ với ánh mắt dịu dàng của đứa ngu ngốc kia, trái tim lệch đi một nhịp.

Và rồi, cậu nhe răng cười một cách sung sướng với nó, tay cầm chổi, tay cầm trái Snitch giơ lên đầy tự hào như đang muốn nói: Tôi làm được rồi.

------------------

Hôm nay năng suất lao động tăng mạnh, tận 3 chương lận.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com