ZingTruyen.Com

Dong Nhan Hp Blue Moon Vi Than Thu Ba Drop

Kì thi quả là địa ngục với mỗi lứa học trò, đặc biệt là ở Hogwarts. Gương mặt đứa nào đứa nấy trên bàn ăn đều bơ phờ đầy mệt mỏi. Ngay cả những quý tộc Slytherin cũng có điểm không gọn gàng, với những quầng thâm dưới mắt và ánh nhìn hằn học đầy mệt mỏi.

Blaise nằm bò lên bàn há miệng than vãn: "Mình ghét thi cử. Tại sao chúng ta phải thi?"

Rồi liếc sang nhìn Tannist cũng đang nằm dài trên bàn "Chà, thiên tài cũng biết mệt kìa."

Tannist trợn trắng mắt: "Đói..."

Blaise đổ vài vạch đen: "Nhìn cậu kìa, hệt như con sên sắp chết ý."

Khi các giáo viên đã đến đủ và ngồi kín bàn ăn của họ, các món ăn mới xuất hiện trên bàn ăn. Thực đơn hôm nay rất giàu Protein: Bò cuộn Wellington, Cá hồi Masu, chuột nướng lăn bột,... một số loại salad sặc sỡ cùng những con bọ the còn sống ngoe nguẩy.

Nhìn lũ bọ the đen sì, Malfoy ngồi ở phía đối diện Tannist cau mày: "Ew, hồi đầu năm cũng là chúng. Trường muốn học sinh phải biến thành lũ chim ăn bọ à?"

Rồi cậu ta quay qua trêu chọc Potter: "Ê Potter, bọ the là món khoái khẩu của mày phải không? Ăn nhiều vào nhé."

Harry Potter ở bàn Gryffindor bên kia đang ăn cùng những người bạn với một tâm trạng nặng nề. Cậu quá mải miết chú ý về Hòn đá Phù thủy mà không để ý những gì xung quanh, ngay cả bị Malfoy nói cũng không thèm phản bác.

Zabini lắc đầu thở dài: "Cậu thật trẻ con Draco. Lúc nào cũng chỉ biết tìm Potter gây chuyện. Mình thấy cậu cũng thật tài khi mà có thể nghiến răng gọi tên cậu ta mà vẫn điềm đạm không phun nước bọt đấy."

"Tôi là một quý tộc, Blaise." Malfoy nhìn Blaise Zabini rồi liếc mắt sang người ngồi cạnh cậu ta - Tannist: "Khác hoàn toàn lũ man rợ thích ăn mấy con bọ xấu xí hôi rình."

Parkinson kế bên Malfoy che miệng cười khúc khích: "Ha, thứ man rợ." ánh mắt khinh bỉ không hề che dấu mà nhìn Tannist.

Tannist dường như chẳng nghe thấy gì cả. Ánh mắt lờ đờ với không khí u ám mệt mỏi bao trùm lấy nó lây sang cả thằng Goyle bên cạnh, khiến thằng bé phải ngồi né hẳn sang một bên, không dám ăn xông xáo như mọi ngày.

Blaise chắc chắn con bé có điểm kì lạ liền hỏi: "Sao hôm nay không cười như mọi khi? Đừng nói kì thi đã hạ gục cậu đấy."

Malfoy cũng thấy là lạ và thiếu thiếu cái gì đó, khi nghe Blaise nói vậy thì hiểu ra. À, thì ra hôm nay chưa thấy con điên kia cười. Lạ thật. Cậu ta cũng đưa mắt nhìn Tannist

Tannist nâng mắt lên nhìn Blaise. Ánh mắt xanh thẳm nhưng lại trống rỗng vô hồn, chất chứa một cái gì đó vô cùng thần bí mà cũng thật u ám bi thương, khiến Blaise phải đổ mồ hôi lạnh sau lưng. Con bé thở dài:

"Được sống...là một niềm vui...phải không?"

Rồi trong con mắt ngỡ ngàng của những đứa khác, nó đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Vừa đi vừa lắc lư như một cái bóng vất vưởng. Goyle bỗng tái mét mặt, làm rơi cả cái đùi gà đang gặm, run rẩy chỉ vào hướng con bé vừa đi: "M...Ma...Ma!"

Mấy đứa còn lại còn đang trong cơn hoang mang với cái dấu chấm hỏi to đùng cho câu hỏi không đầu không đuôi đấy của Tannist, khi nghe Goyle hét lên thì theo bản năng nhìn theo hướng thằng nhóc chỉ. Nhưng họ chẳng thấy gì kì lạ cả. Bóng lưng Tannist xa dần, mờ dần, rồi mất hẳn. Crabbe cốc một cái mạnh vào đầu Goyle: "Thằng đần! Tự nhiên la hét cái gì?"

Goyle bị gõ đầu, ôm lấy cái đầu nhỏ, hai mắt rưng rưng nhìn Malfoy: "Mình nói thật...D...con bé đó...nó không có bóng! Thật đấy, dưới ánh đèn... nhưng nó không có bóng! Trong khi những người xung quanh ai cũng có!!!"

Malfoy ngạc nhiên. Hai thằng Goyle và Crabbe đã đi theo cậu từ nhỏ, tính cách chúng nó thế nào cậu cũng phần nào rõ. Hai thằng ngốc nghếch đần độn ục ịch này sẽ chả bao giờ dám nói dối cậu cả.

"Tự dưng hôm nay mày lại quan sát kĩ thế? Chắc hoa mắt vì thi cử rồi hả?" Blaise đấm một cái vào vai Goyle.

"Mình nói thật mà, nó thật sự không có bóng!" Goyle la lên.

"Goyle, hẳn mắt mày có vấn đề rồi. Lát xuống bệnh xá khám đi." Malfoy vừa cắt miếng thịt vừa nói.

Đột nhiên, Parkinson, người đã im lặng từ nãy bỗng quay ra nói, với một gương mặt tái mét đầy sự sợ hãi.

"Không...Draco...Mình không nghĩ Goyle nói dối đâu...mình cũng thấy."

Keng,

Chiếc nĩa trong tay Theodore Nott ngồi cạnh Blaise rơi xuống, cậu ta lắp bắp: "Tôi...tưởng... mình nhìn nhầm?"

"..." Một chỗ nào đó trên bàn ăn Slytherin im lặng đến rợn người...

-----------------------------------------

Chỉ còn bốn ngày nữa là kết thúc năm học và cái thẹo của Harry Potter cứ nhức hoài. Granger đề nghị cậu nên đến phòng khám của bà Pomfrey nhưng Potter không nghĩ vậy. Cậu cho rằng việc cái sẹo nhức nhối chính là điềm báo...cho một tai họa đang đến dần.

Ngay chiều hôm đó, Potter và nhóm bạn đã đi hỏi lão Hagrid về con Fluffy, lão nói rằng đã tiết lộ cho một gã nào đó lão gặp trong quán rượu để đổi lấy quả trứng rồng trong cơn say bí tỉ. Chúng nó hoảng sợ và ngay lập tức tìm cách lẻn vào khu cấm ngay trong tối hôm đó. Vì không Potter đã để quên tấm áo tàng hình trên Tháp thiên văn ngay hôm cậu và Granger bị giáo sư McGonagall bắt được nên chỉ có thể lén lút như những tên trộm đến căn phòng ở hành lang thứ tư. Ba đứa nhỏ Potter, Granger và Weasley thấy vô cùng có lỗi với Neville khi mà đông cứng thằng bé lại vì sợ nó báo cho cô McGonagall. Bọn trẻ cũng mấy lần thót tim khi mà suýt bị con ma Peeves phát hiện, nhưng không hiểu vì cái gì mà gã luôn bỏ qua hay chạy đi mất khi suýt chút nữa phát hiện ra bọn trẻ, như có một thế lực siêu nhiên nào đó đã ngăn không cho con ma phát hiện ra chúng vậy.

Những thử thách mà các giáo sư đưa ra để phòng ngừa những kẻ trộm cắp hòn đá không hề dễ dàng gì, đặc biệt là với những đứa năm nhất chúng nó. Con Flufffy của bác Hagrid, đống cây dây leo Tấm lưới Satan của giáo sư Sprout, đống chìa khóa bị phù phép của giáo sư Flitwick, một con quái vật khổng lồ của giáo sư Quirrell, bàn cờ phù thủy của giáo sư McGonagall, những lọ ma dược của giáo sư Snape,...

Ở cửa ải con Fluffy, ba đứa đã biết chỉ cần thổi cho con quái vật một giai điệu thì nó sẽ ngủ. Với đống cây Tấm lưới Satan, Granger đã gọi lên một đoàn lửa quỷ màu xanh và khiến chúng phải rụt về. Đống chìa khóa của giáo sư Flitwick cũng không làm khó bộ ba sư tử khi mà họ có tầm thủ xuất sắc và trẻ tuổi nhất trong lịch sử Gryffindor - Harry Potter. Con quái vật của thầy Quirrell đã bị đánh bại, lũ trẻ cho rằng Snape chính là người làm điều đó. Rồi khi đến bàn cờ phù thủy, Ron Weasley đã thể hiện xuất sắc trí thông minh của mình cùng lòng dũng cảm, sẵn sàng hi sinh vì bạn bè; cậu ta bị đánh ngất bởi quân hậu phe trắng. Đến màn thử thách độc dược của giáo sư Snape, Granger đã bộc lộ rõ tài trí thông minh bằng cách chọn ra chai dược để đi qua màn lửa, và cô bé nhường chai để qua cửa cho Potter, còn mình thì quay lại cứu Ron và báo cho thầy hiệu trưởng Dumbledore. Potter một mình đi đến cửa ải cuối cùng. Ở đó, cậu không gặp được đối tượng tình nghi đánh cắp hòn đá là giáo sư Snape, thay vào đó lại thấy được Quirrell đã đứng đợi sẵn trong phòng với một nụ cười hắc ám.

Ra Quirrell mới là thuộc hạ của Voldemort lẩn vào trường để đánh cắp hòn đá phù thủy. 

Potter đã há hốc mồm vì kinh ngạc. Cậu còn chưa tin rằng Quirrell mới là thuộc hạ của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Quirrell rất vui lòng mà giải thích tất cả cho Potter.

"Lão Snape có vẻ là hạng người hiểm ác, đúng không? Thành ra dùng lão để "giương Đông kích Tây" cũng được việc đó chớ. Giương lão ra thì ai nỡ nghi ngờ giáo sư Quirrell cà-cà-cà lăm khốn-khốn-khốn khổ chứ?"

"Chính ta mới là người toan giết mi đấy! Ở trận đấu Quidditch ấy, cô bạn Hermione của mi trong lúc hấp tấp chạy đi làm gì đó lão Snape đã xô ngã ta, khiến ta bị đứt giao nhãn với mi, sau đó lại có một đứa nào đó ủn ta ngã lần tiếp theo khiến ta hoàn toàn không thể điều khiển cây chổi được nữa, chứ không thì chỉ vài giây sau mi đã rớt khỏi cán chổi rồi. Lẽ ra ta còn có thể làm xong chuyện sớm hơn nếu lão Snape không liên tục đọc thần chú giải lời nguyền của ta, để cứu mi."

"Ta có biệt tài xử lý quỷ. Chắc là mi có nhìn thấy con quỷ trong căn phòng đằng kia đã bị ta làm gì. Xui xẻo là hôm ấy trong khi những người khác chạy khắp nơi kiếm con quỷ, thì lão Snape, lão đã ngờ vực ta từ trước, lại đi thẳng lên tầng lầu ba trước ta. Và, không những con quỷ của ta không giết được mi, mà con chó ba đầu cũng không cắn đứt được giò lão Snape. Thôi, bây giờ thì làm thinh chờ một lát nhé, Harry. Ta cần kiểm tra cái gương thú vị này."

Potter bàng hoàng với những điều mình vừa nghe được, chẳng lẽ bấy lâu nay cậu đã nghi ngờ sai người sao? Nhưng giáo sư Snape có vẻ rất ghét cậu mà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com