ZingTruyen.Com

Dong Nhan Hp Blue Moon Vi Than Thu Ba Drop

Trận Quidditch sẽ diễn ra chỉ trong vài phút nữa, Potter giờ có thể cười to để thư giãn một tý. Vậy là mình an toàn. Đơn giản là cậu cho rằng thầy Snape không đời nào dám giở trò ngay trước mắt thầy Dumbledore cả.

Chắc tại vì vậy mà thầy Snape giận dữ ra mặt khi quan sát hai đội bóng bước vào sân. Gương mặt thầy nhăn lại đầy vẻ giận dữ, với cái mũi ưng to, mái tóc đen bóng loáng rẽ sang hai bên má nhợt nhạt, thầy vẫn bận bộ áo choàng đen thui như mọi khi, chậm rì rì bay quanh sân, hệt như... phù thủy tà ác trong truyện cổ tích của Muggle vậy. Ngay cả Weasley cũng nhận thấy điều đó. Cậu nói với Granger: "Mình chưa bao giờ thấy thầy Snape quạu như bữa nay. Coi kìa... Họ bắt đầu... Ối!"

Ai đó nện gậy vô sau đầu của Weasley. Chính là Malfoy.

"À, xin lỗi Ron nhé. Không thấy mày ngồi đó."

Malfoy toét miệng cười với Crabbe và Goyle: "Không biết lần này cái thằng Potter có thể bám được cán chổi trong bao lâu? Có ai dám cá không? Mày sao hả, Ron?"

Weasley không trả lời. Thầy Snape vừa thưởng cho đội Hufflepeff một quả phạt đền chỉ vì George Weasley đã đấm một trái Bludger trúng vô thầy. Potter đang lượn vòng vòng như một con chim ưng bên trên trận đấu, ra sức tìm trái Snitch.

Vài phút sau, thầy Snape lại thưởng cho đội Hufflepeff một quả phạt đền mà không cần lý do gì hết. Malfoy lại bắt đầu gây chuyện.

"Biết tao nghĩ gì về việc họ chọn cầu thủ cho đội Gryffindor không? Ấy là họ chọn những người đáng thương hại. Thử nghĩ coi, một thằng Potter không cha mẹ, rồi đến hai thằng Weasley không tiền bạc... Ê, Neville Mông Vểnh. Mày cũng xứng đáng vô đội bóng Gryffindor lắm: mày không có não!"

Neville đỏ mặt xoay người trên ghế ngồi để nhìn thẳng mặt Malfoy. Cậu bé khẳng định: "Tao đáng giá mười hai thằng như mày đó Malfoy."

Cả Malfoy, Crrabbe và Goyle cùng phá ra cười ầm ĩ. Weasley tán thưởng: "Neville, bạn dám nói thẳng vô mặt nó, giỏi lắm!"

Malfoy lải nhải: "Ê Mông Vểnh. Nếu óc người ta là vàng thì mày cầm như nghèo hơn cả thằng khố rách áo ôm Weasley. Nội chuyện đó cũng đủ nói lên..."

Weasley quát: "Malfoy, mày nói thêm một lời nào nữa thì hãy coi chừng..."

"Ron!" Hermione bỗng thét lên: "Xem Harry kìa!"

Potter đột ngột lao xuống một cách ngoạn mục trong con mắt nín thở của đám đông. Cậu ta đã bắt được trái Snitch vàng

Khán đài tưởng như sập xuống vì sửng sốt: Chưa ai từng chứng kiến có trận Quidditch nào mà trái Snitch bị chụp nhanh đến như vậy.

Nhà Gryffindor đổ xô ra tung hô cậu ta. Trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu được năm phút mà đã kết thúc, Gryffindor trở thành nhà đứng nhất bảng Quidditch.

Snape cay đắng khạc một cái xuống đất, rồi rời đi.

Về phần Potter, cậu ta sau khi được tung hô đủ chóng mặt đã được thả về với đất mẹ và đi nghỉ ngơi sau trận đấu. Nhưng đúng lúc đang định đi về phòng, Potter đã nhìn thấy một kẻ khả nghi.

Một bóng người trùm kín đang bước nhanh xuống bậc thềm trước cửa tòa lâu đài. Cái bóng đó bước thật nhanh về phía khu rừng cấm, hiển nhiên là không muốn cho ai nhìn thấy. Vinh quang chiến thắng nhòa đi trong mắt Potter, khi cậu quan sát cái bóng người đó. cậu nhận ra tướng đi khệnh khạng của cái bóng đó. Chính là thầy Snape. Thầy lẻn ra khu rừng cấm trong lúc mọi người đang tụ tập ăn cơm tối... Có chuyện gì thế này?

Potter lập tức nhảy lên chiếc Nimbus 2000 và bay vút lên. Lặng lẽ lướt vòng qua lâu đài, Potter nhận ra thầy Snape đang chạy nhanh vào rừng. Cậu lập tức bay theo.

Cây cối mọc rậm đến nỗi cậu không thể nhìn ra thầy Snape đã đi đâu. Potter bay vòng vòng, hạ thấp dần, khẽ lướt chạm những ngọn cây, cho đến khi nghe ra giọng nói của thầy.

Harry Potter lướt về hướng đó, nấp vào một cây sồi sừng sững không một tiếng động. Rồi cẩn thận bò dọc theo một cành cây, tay nắm chặt cán chổi, cố gắng nhìn xuyên qua tán lá.

Phía dưới, trong một khoảng trống râm bóng nhỏ xíu, thầy Snape đứng đó, nhưng không chỉ có một mình thầy. Giáo sư Quirrell cũng có mặt. Potter không nhìn rõ mặt thầy Quirrell lúc này, nhưng giọng thầy lắp ba lắp bắp hơn bao giờ hết.

"... Kh... kh... không... không biết... thầy... hết chỗ sao mà muốn... muốn gặp tôi... ở đây, thầy Snape...?"

Giọng thầy Snape đáp, lạnh băng: "Ta muốn giữ cho chuyện này có tính riêng tư thôi. Với lại, không nên để cho học sinh biết về Hòn đá Phù thủy."

Potter chồm tới cố lắng nghe. Thầy Quirrell lắp bắp gì đó, nhưng thầy Snape cắt ngang. Đúng lúc thầy Snape cắt ngang thì từ đằng sau, có người đã bịt miệng cậu lại.

"Suỵt! Nghe trộm phải có kĩ năng chứ Potter" Có tiếng cười nhẹ khúc khích.

"Phù." Potter đang căng thẳng thở hắt ra một hơi, thì thầm nói lại: "Astor D! Bạn làm mình sợ đó."

"Hì hì" Tannist nhe răng cười, kéo thằng bé xuống khỏi chổi khiến cho đám lá cây quanh đó rạo rạc cả lên.

"Ai đó!" Quirrell vội hô.

Potter bịt miệng mình cố để bản thân không tạo ra âm thanh gì cả, cơ thể cứng đờ, giữ nguyên tư thế dựa vào lòng Tannist, cả thở mạnh cũng không dám. Nhưng Tannist thì có vẻ thảnh thơi lắm. Nó ung dung lấy từ trong ống tay áo choàng ra một cây sáo, đưa lên môi, nhẹ thổi.

"Cuu...Cuu..."

"Chỉ là con cú mà thôi." Snape lạnh nhạt nói, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gốc cây cổ thụ mà hai đứng đang trốn.

Tannist vẫy đũa phép lên một hòn đá, thì thầm đọc thần chú: "Avifors" (bùa hóa chim)

Tức thì, hòn đá biến thành một con cú nhỏ màu nâu đậm, tung cánh bay đi.

"Chỉ là một con cú..." Quirrell thở ra một hơi.

Bên này, Potter cũng cùng lúc thở ra một hơi. Cậu trừng mắt giận dữ nhìn Tannist: "Sao bạn lại kéo mình!!"

"Mình nghĩ thế sẽ kích thích hơn. Nghĩ xem cảm giác lúc bạn suýt bị phát hiện ấy, tim bạn đập nhanh không? Thích cảm giác đó không?" Tannist vui vẻ cười, nói như thể đó là một chân lý vậy.

"Bạn đúng là điên mà." Potter nhìn nó.

"Và bạn đang dựa vào kẻ điên này đó, Potter ạ." hai mắt con bé nhắm lại vì cười, cong lên thành vầng trăng lưỡi liềm.

Harry Potter lúc này mới nhận ra mình đang ôm Tannist, cả người dựa vào con bé, đè con bé sát vào thân cây. Mặt cậu đỏ lên, vội chống hai tay nhưng rồi nhớ ra là phía trước còn hai ông thầy nữa nên không dám cử động mạnh, chỉ tìm cách tách hai đứa ra. Mặt cậu bé đỏ lựng lên như trái cà chua, còn đỏ hơn cả mặt Longbottom lúc khóc nữa, Potter cúi mặt, lí nhí: "Xi...Xin lỗi."

Và rồi cậu nghĩ lại: rõ ràng là Astor D sai trước, bạn ý kéo mình xuống nên mới như vầy. Sao mình lại xin lỗi nhỉ?

Đáp lại vẫn là một gương mặt cười thản nhiên: "Không có gì, nhớ cẩn thận nha Potter."

Harry Potter há miệng còn muốn nói điều gì, nhưng cậu nhận ra hai ông thầy đã rời đi từ lúc nào không hay. Quay sang quát Tannist đầy giận dữ.

"Tại bạn hết cả đó! Mình không nghe thấy hai thầy nói gì cả."

"Nghe lén là xấu nha. Potter là đứa trẻ hư à? Không nên nha~ Không nên nha~" Tannist giấu hai tay ra sau lưng, cười nham nhở.

"Lỡ họ đang lên âm mưu gì đó thì sao. Như là tìm cách..." Còn chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang.

"Lấy cắp Hòn đá phù thủy phỏng?"

"Bạn cũng nghĩ thế!" Potter la lên.

"Đừng nghi ngờ giáo sư Snape của tụi này chứ. Thầy có thể không được đẹp mã, tốt bụng hay hiền lành như những giáo viên khác, nhưng thầy là một con người vĩ đại và đáng tôn trọng đó." Tannist nói "Thay vào đó, mình nghĩ bạn nên chú ý vào việc học hành nhiều hơn và bớt thời gian cho những suy nghĩ linh tinh thích khám phá này đi thôi, Potter à."

"Bạn không hiểu!" Potter lớn tiếng nói.

Tannist ngạc nhiên vì bị cậu ta quát to, nhưng ngay sau đó đã nở nụ cười ngả ngớn quen thuộc: "Mình đâu phải chúa cứu thế hay anh hùng như cậu? Mình chỉ là một bé gái ngoan ngoãn hiền lành và đáng yêu thôi."

Potter không thèm nói chuyện với nó nữa mà nhảy lên cây chổi, đạp đất và rời đi. Trước khi hoàn toàn đi xa, cậu lại nghe thấy giọng con bé như cất lên từ phía sau:

"Cẩn thận nhé Harry Potter, hắn đã trở về rồi."

Lúc Harry Potter về đến ký túc xá, ngay đầu tiên cậu đã nghe được tiếng la sung sướng và cái ôm vững chắc của người bạn thân tóc đỏ - Ron Weasley.

Weasely liên tục khen việc Potter đã giành chiến thắng cho Gryffindor oai phong như thế nào, rồi hỉnh mũi lên tự hào nói rằng trong trận đấu khi mà Malfoy và bè đảng đang nói xấu Potter, cậu ta đã đấm cho Malfoy một quả khiến thằng đó bầm cả một bên mắt, còn Neville Longbottom đã dũng cảm đánh hai thằng Goyle và Crabbe, dù chính thằng bé cũng bị thương không hề nhẹ. Bà Pomfrey cũng nói nó sẽ hồi phục nhanh thôi.

Potter rất hứng thú với câu chuyện và Weasley kể, đến nỗi bỏ văng ra sau đầu những thứ mình đang để tâm như lí do mà Snape tìm cách đánh cắp hòn đá, hay ý nghĩa đằng sau lời nói cuối cùng của Astor D...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com