ZingTruyen.Info

[Đồng Nhân HP] Blue Moon - Vị thần thứ ba [DROP]

Chương 14: Giáng Sinh (1)

Yulnan

Sắp đến lễ Giáng sinh. Vào một buổi sáng giữa tháng mười hai, cả trường Hogwarts choàng tỉnh giấc, thấy khắp nơi đã bị tuyết trắng phau phủ dày cả thước. Mặt hồ đông cứng, và hai em sinh đôi nhà Weasley vừa bị phạt vì đã phù phép cho mấy trái cầu tuyết cứ lăn tròn theo giáo sư Quirrell, rồi cho nẩy lên đằng sau tấm khăn vành của ông. Bọn cú xông pha trong bão tuyết để đưa thư đã được lão Hagrid điều dưỡng cho lại sức trước khi có thể bay đi tiếp.

Ai ai cũng nôn nóng trông mong cho sớm đến kỳ nghỉ lễ. Những ngày này, căn phòng sinh hoạt nhà Slytherin và Đại Sảnh Đường vang lép bép tiếng than củi cháy trong lò sưởi, nhưng các hành lang lại lạnh cóng, Những cơn gió cắt da cứ rung lắc cửa kiếng các phòng học. Thê thảm nhất là chuyện lớp của thầy Snape lại nằm ở dưới tầng hầm. Ở đó bọn trẻ thở ra khói mịt mờ, và cố đứng càng sát cái vạt nóng của mình càng tốt. Chắc chỉ có Tannist là đứa duy nhất có thể cười được trong cái phòng học lạnh lẽo như hầm băng này.

Một hôm, trong lớp học Độc dược, Draco Malfoy lên tiếng: "Tao thấy thiệt là tội nghiệp cho mấy đứa phải ở lại trường, gia đình không thèm đón tụi nó về ăn Giáng sinh."

Khi nói cái câu đó, nó hướng về Tannist và Potter. Crabble và Goyle cười khúc khích. Potter lúc ấy đang cân bột xương sống của cá sư tử nên chẳng bận tâm đến bọn chúng. Còn Tannist thì đang bận rộn ngắm bóng dáng đi lại vội vàng của giáo sư Snape nên càng không chú ý. Kể từ trận Quidditch mà Gryffindor chiến thắng Slytherin, Malfoy càng ngày càng khó chịu hơn. Cay cú về chuyện Slytherin thua trận, Malfoy đã tìm cách chọc cười thiên hạ bằng cách kể chuyện bịa là một con ếch mồm to sẽ thay thế Potter ở vị trí Tầm thủ trong trận đấu kế tiếp như thế nào. Rồi khi thấy chẳng ai thèm cười, bởi vì ai cũng phục lăn vụ Potter trị được cây chổi giở chứng, thì cậu ta càng tức giận và đố kỵ, quay ra châm chọc Potter về việc cậu ấy không có một gia đình riêng.

Bởi vì bây giờ Snape đã là người giám hộ của Tannist (mời xem lại chương 1, 2 nếu bạn không nhớ) nên hắn ở đâu thì con bé sẽ ở đó. Và tất nhiên là Snape sẽ ở lại trường, đây là một điều hiển nhiên. Vậy nên năm nay Tannist cũng sẽ ở lại trường và đón lễ giáng sinh.

Sau buổi học Độc dược, lúc rời căn hầm, bọn trẻ phát hiện có một cây thông to đứng ở cuối hành lang. Nhưng nhờ hai cái chân khổng lồ thò ra dưới gốc cây và giọng nói ồm ồm mà tụi nhỏ biết ngay là lão Hagrid đang đứng đằng sau.

Weasley nhanh nhảu thò đầu vào đám cành lá, hỏi: "Chào bác Hagrid. Bác có cần tụi cháu giúp một tay không?"

"Khỏi, bác xoay sở được mà, cám ơn cháu, Ron."

"Chào bác Hagrid." Tannist nở nụ cười tươi, vẫy tay chào với Hagrid.

"Ồ, chào nhóc Tanya. Vẫn vui vẻ như mọi khi nhỉ."

Chợt có tiếng Malfoy lạnh lùng cất lên phía sau lưng.

"Có tránh đường ra không thì bảo? Tính đứng đó kiếm mấy đồng tiền lẻ, hở Ron? Tao thấy mầy coi bộ có triển vọng trở thành tay gác cổng sau khi học xong Hogwarts lắm đó. Mà thật ra, đem so cái chòi của lão Hagrid với cái ổ của nhà mày chui rúc, thì cũng như cung điện rồi hén?"

Malfoy nhìn đến Tannist đang đứng cạnh Hagrid cười đùa, khì mũi chán ghét.

"Thật là nhục nhã cho Slytherin khi lại có mày."

Weasley vừa nhào vô Malfoy thì thầy Snape xuất hiện ở cầu thang.

"WEASLEY!"

Ron đành buông cổ áo Malfoy ra. Lão Hagrid thò đầu ra khỏi đám cành lá rậm rạp như râu tóc lão, nói: "Thưa giáo sư Snape, chính Malfoy gây sự trước. Malfoy xúc phạm gia đình trò Ron Weasley."

Thầy Snape nói ngọt ngào: "Cho dù vậy, bác Hagrid à, đánh nhau vẫn là vi phạm nội quy trường Hogwarts... Nhà Gryffindor bị trừ năm điểm. Còn trò Ron Weasley, may phước cho mi là ta chỉ trừ nhiêu đó. Thôi, giải tán, cả lũ chúng bay!"

Malfoy, Crabbe và Goyle bèn xông ào qua cây thông làm rơi rụng vô số lá kim khắp nơi, và chúng lấy làm khoái trá lắm. Malfoy còn tranh thủ ngáng chân một cái với ý định làm Tannist ngã, nhưng lại bị con bé đạp vào chân. Tiểu Malfoy gào lên ôm chân: "Mày dám đá tao, con ran..."

Nhưng còn chưa kịp nói xong, gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Snape, cậu ta ngậm miệng lại, rồi bước sang một bên. Miệng còn lẩm bẩm "Thứ máu bùn ngu ngốc, đồng đảng Gryffindor..."

Weasley nhìn bọn Malfoy, nghiến răng trèo trẹo: "Tao sẽ đập nó. Có ngày tao sẽ đập nó!"

Harry nói: "Tớ ghét cả hai: cả thằng Malfoy lẫn lão Snape."

"A!" Cả hai người đồng loạt la lên. Tannist bỗng dưng chạy tới xô vào hai đứa khiến cả hai ngã chổng vó ra sau.

"Xin lỗi nha!" Tannist vừa quay đầu lại vừa chạy. Tuy miệng nói xin lỗi nhưng gương mặt hoàn toàn là ý cười.

"Con bé đó cố ý, mình chắc chắn là thế. Slytherin quả nhiên chả có đứa nào tốt cả."

Weasley cắn chặt răng nói với vẻ căm tức. Potter đứng dậy, phủi phủi vạt áo choàng.

"Mình lại không nghĩ vậy. Bạn ấy trông có vẻ vội vàng. Và bạn ấy cũng xin lỗi chúng ta rồi."

Rồi Granger tiến đến. Cô bé cũng nhìn thấy một màn vừa nãy, cô bé tiến tới, kéo Weasley dậy.

"Bạn không nên đôi co với D, bạn ý...có chút đặc biệt." Granger nói.

"Đặc biệt cái gì! Còn không phải chỉ là một con ngốc hay sao? Lúc nào cũng cười cười như đứa Down..." Weasley làu bàu.

"Ron!" Granger la lên "Đừng có nói D như thế! Bạn ấy cực kì thông minh và D cũng là bạn của mình."

"Bạn? Bồ làm bạn với một Slytherin sao Hermione? Slytherin không yêu thích những phù thủy xuất thân Muggle giống như bồ"

"Mình nghe nói D cũng xuất thân từ Muggle." Potter lên tiếng.

"Hừ!" Ron khoanh tay "Hỗn huyết bình thường rất ít khi vào Slytherin. Nó có thể vào đó, không biết có bao nhiêu độc ác. Đừng tưởng nó cười là nó vô hại, không đứa Slytherin nào lại tử tế và cũng chẳng có người tốt nào bị phân vào Slytherin đâu."

"Mình... thấy Astor D cũng tốt mà." Potter nói "Bạn ấy thường chỉ bài cho mình trên Thư viện. Và phải công nhận là bạn ấy học rất giỏi, như Hermione vậy"

"Bạn còn gặp riêng con bé đó sao Harry?" Ron la oai oái.

Cả ba vừa đi vừa nói chuyện, lẽo đẽo theo sau Hagrid ôm cái cây vào Đại sảnh đường.

Sau bữa trưa, cả ba kéo nhau vào Thư viện. Vì đã nhiều lần bị bà Pince đuổi cổ khỏi Thư viện nên bộ ba sư tử có vẻ khá khép nép và im lặng.

Từ sau Halloween cả ba đã trở nên thân thiết và thường kéo đến thư viện cùng Granger. Cũng từ ngày đó mà Thư viện trở nên đông hẳn, có rất nhiều người kéo đến để được tận mắt nhìn thấy "Chúa cứu thế".

Lúc trước Tannist cũng hay vào thư viện với Zabini, nhưng từ hồi ba người kia đến thì Zabini đã thôi đến thư viện. Tannist cũng ít đến thư viện hơn và thay vào đó là hay lượn lờ ở bìa Rừng cấm, nơi căn chòi của Hagrid hay tháp Thiên văn, hay tìm cách cuốn lấy giáo sư Snape.

Nhưng trưa hôm nay, Tannist cũng đến Thư viện vì nó muốn tham khảo một số loại ma dược để thực hiện mấy cái mưu đồ "không được trong sáng" của mình.

Như thường lệ, Tannsit chạy vào khu sách cấm rồi ở tịt trong đó. Nó liên tục trèo lên rồi lại cúi xuống trước mấy cái kệ sách về các loại thảo dược và ma dược "cấm".

Tannist chọn hai cuốn là "1007 loại ma dược thời trung cổ" và "Bí ẩn các loài thuốc cấm" đi ra khỏi khu sách bị hạn chế, đưa cho bà Pince để đăng ký mượn sách.

"Lâu lắm mới thấy trò lại ra mượn sách. Lần này là sách độc dược à?" Bà Pince liếc mắt nhìn nó, rồi cầm con dấu đóng lên thẻ mượn sách.

"Vâng" Tannist cười "Tri thức là vô hạn mà giáo sư, chúng ta phải luôn tích lũy chúng. Học tập chưa bao giờ là đủ."

"Tốt lắm." Bà Pince gật đầu, thoáng cười nhẹ rồi đưa hai cuốn sách đã được đăng ký cho nó.

"Tháng sau nhớ trả đấy, đừng để ta lại phải nhắc."

"Vâng." Miệng Tannist cong lên.

Mướn sách xong, định ra khỏi thư viện thì Granger đi tới, hỏi Tannist: "D, cậu có thể giúp mình một việc không?"

Ron Weasley khiếp sợ nhìn cô ấy, gào lên: "Sao chúng ta phải nhờ cô ta giúp cơ chứ! Đó là học sinh của lão Biên bức đầu đầy dầu đó."

Nghe xong câu nói đó, gương mặt đang tươi cười của Tannist cứng lại, nở nụ cười lạnh lẽo.

"Weasley, học cách tôn trọng giáo viên đi nếu cậu không phải một thằng đần độn thò lò mũi xanh. Mà đúng rồi, cái bộ não còn không bằng con yêu Cornish của cậu thì có hi vọng gì cơ chứ."

Mặt cậu ta đỏ lựng lên vì bị nói. Granger vội giảng hòa.

"Được rồi đừng cãi nhau nữa. D, mình thay Ron xin lỗi vì đã nói linh tinh về giáo sư Snape. Còn bồ nữa Ron! Chúng ta đã tìm suốt hai tuần rồi, người duy nhất có thể hỏi cũng chỉ có thể là D. Học thức cậu ấy rất uyên bác, nên đừng có gây sự."

"Bồ mắng mình vì nó sao Hermione?" Ron chỉ tay vào Tannist.

Potter dè dặt nhìn Tannist. 

"Nếu Hermione đã nói vậy... Astor D...Bạn biết gì về Nicolas Flamel không?"

Tannist có vẻ bực bội với thái độ của Weasley, nhưng lại rất hiền lành với Granger và Potter. Thái độ cảnh báo biến mất, thay vào đó là một nụ cười hiền lành như mọi khi.

"À, Potter. Bạn hỏi Nicolas Flamel sao?" Nó nhìn qua chồng sách chất đống trên bàn, buột miệng "Các bạn đọc hết chỗ sách đó để tìm người tên Nicholas Flamel sao?"

Nhìn gương mặt ngạc nhiên của con bé, Weasley vốn đã có thành kiến được đà, hả hê nói: "Thấy chưa! Mình biết ngay mà. Làm sao mà nó lại có thể biết Nicholas Flamel là ai cơ chứ. Mà có khi ổng còn chả có thật. Mấy bồ nghĩ nhiều rồi đó Hermione, Harry."

Đáp lại cậu ta là ánh nhìn khinh thường của Tannist, nó nhếch môi.

"Đáng thương thay...bộ não của cậu...Hẳn bốn người anh đi trước đã lấy hết chất xám từ bụng mẹ cậu đi hết rồi, chỉ để lại cho cậu toàn cặn bã thôi."

"Nicholas Flamel phải không?" Tannist quay sang hỏi Potter với một nụ cười thản nhiên. 

"Ừ" Potter nuốt nước bọt gật đầu.

"Người này cực kì nổi tiếng trong lịch sử Châu Âu. Ông ấy là một nhà giả kim người Pháp sống vào khoảng thế kỉ XV..."

"Ổng có thật sao??" Potter la lên, rồi vội bụm miệng lại nhìn bà Pince, lo sợ vì mình to tiếng sẽ bị bà ấy đuổi cổ ra khỏi đây.

"Tất nhiên. Như tôi đã nói, ông ấy cực kì nổi tiếng ở Châu Âu. Ông biết hầu hết các thuật giả kim do học được từ một người Do Thái và ông đã chép, sao lại chúng thành các bản viết tay và bán chúng trên con đường Santiago de Compostela. Tương truyền ông có thể biến đá thành vàng và đã tạo ra Hòn đá Phù thủy có khả năng khiến con người Trường sinh."

"Hòn đá phù thủy!" Cả ba người la lên.

Tannist gật đầu cười: "Ừ, hòn đá phù thủy. Hẳn các cậu đang tìm nó phải không?"

"..." Cả ba im lặng, đồng loạt cảnh giác nhìn Tannist. Con bé vẫn cười tươi, nói.

"Đừng nhìn tôi như thế chứ. Nếu tìm kiếm về Nicholas Flamel thì chỉ có liên quan đến cục đá đó thôi. Mà tôi cũng nghe nói gần đây các cậu hay tìm kiếm hòn đó gì đó. Đừng nói là thật nhé."

Tannist kinh ngạc nhìn cả ba im lặng.

"Thật sao? Mấy bạn tin vào hòn đá Trường sinh sao?"

"Nó thật sự khiến con người Trường sinh được sao?" Granger hỏi.

Tannist nhìn Granger: "Nó chỉ khiến mạng sống được kéo dài mà thôi. Trường Sinh chứ không phải là Bất Tử. Con người dẫu gì cũng phải chết, nhưng lựa chọn sự trường sinh để lẩn trốn khỏi cái chết thì thật là ngu ngốc. Sống lâu thì có gì vui, trong khi những người thân của ta đều lần lượt rời khỏi?"

Granger im lặng, suy nghĩ về điều Tannist vừa nói. 

Tannist biết mình không nên ở lại đây lâu hơn nữa nên rời khỏi đó ngay với hai cuốn sách dày bịch trên tay. Để mặc ba đứa nhóc kia ngẩn ngơ ở đó.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info