ZingTruyen.Asia

Dong Nhan Hp Blue Moon Vi Than Thu Ba Drop

Snape đuổi Goyle và Crabbe về phòng, trước đó còn bắt chúng phải khai đầu đuôi câu chuyện. Hai thằng bị khí thế mạnh mẽ của vị chủ nhiệm dọa sợ, run rẩy mà nói hết toàn bộ. Sau khi nói xong, được sự cho phép của Snape, chúng chạy trối chết về phòng.

Giáo sư ngồi vào ghế, hai tay đan vào nhau nhìn hai đứa trẻ trước mặt.

Malfoy có vẻ chột dạ, lúng túng không biết phải làm gì. Tannist thì kì lạ hơn, từ lúc Snape vào phòng đến giờ, nó cứ đứng trân trân nhìn đống sắt vụn trên tay, mặc kệ máu đang chảy tí tách rơi xuống nền nhà. Tóc tai xõa xượi che đi hết gương mặt con bé.

"Nếu đầu óc của trò không phải bị đập đến phát hỏng thì...Astor D, vì đề phòng trò ở trong nhà chết một cách bất thường, như mất máu đến chết..." Ánh mắt hắn nhìn hai bàn tay rỏ máu của con bé "Tôi buộc phải nhắc trò rằng, tay trò đang bị thương, cả vai của trò nữa."

Tannist nghe được giọng hắn, chậm rãi ngẩng đầu lên. Snape giật mình.

Đôi mắt xanh trống rỗng ngập trong sương mù, khóe mắt con bé đỏ lên, gương mặt trắng ởn ra, không có thái độ cảm xúc gì cả.

Nó cúi đầu nhìn vai, rồi lại nhìn hai bàn tay mình đang nhỏ xuống sàn nhà đen từng giọt máu, gương mặt như không hề cảm nhận được chút đau đớn nào cả, chỉ có sự trống rỗng. Khi lần nữa nhìn đến những mẩu vụn trong tay, nó ngồi thụp người xuống, ôm lấy, bảo bọc chúng như những báu vật quý giá nhất của mình.

Snape không kiên nhẫn thở dài, khó chịu kéo Tannist đang ngồi dưới đất lên mà ôm vào lòng.

"Tôi đưa Astor D xuống bệnh thất. Còn về phần cậu, Draco... Lát qua văn phòng tôi."

Tannist cứng ngắc nằm trong lồng ngực Snape. Nhưng khi ngửi được mùi vị thảo dược quen thuộc, cả cơ thể nó thả lỏng ra, nép sát vào lồng ngực vững chãi. Cánh tay Snape rắn chắc, mạnh mẽ và dứt khoát, không hề lắc lư theo mỗi bước đi của thầy, đi nhanh mà ổn định.

--------------------

"Severus, thầy phải làm gì đi chứ! Trò ấy không chịu buông đống vụn trong tay ra, cứ thế này hai tay trò ấy sẽ đứt mất."

Bà Pomrey la lên một cách bất lực. 

Snape đứng lên, đi đến trước mặt Tannist.

Đột nhiên bị che mất ánh sáng, nhưng cô bé phản ứng rất chậm, phải một lúc sau nó mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, với mái tóc đen đầy dầu và cái mũi khoằm, ánh mắt vô định lúc này mới có chút rõ hướng. Nó thều thào: "Ch...Cha?"

"Đừng có gọi ta là cha, con bé ngu ngốc." Snape mắng.

Như mọi khi thì Tannist sẽ cười lại với hắn ngay, nhưng lúc này, nó lại là một khuôn mặt mà cảm xúc trên đó cứ lẫn lộn vào với nhau, hắn không thể hiểu nổi. Đôi mắt xanh kia trống rỗng nhưng cũng đầy đau thương vô tận. Chỉ là hỏng một cái hộp mà thôi, sao nó lại phản ứng lớn như vậy? Đây là biểu cảm nên có ở một đứa trẻ sao?

"Cha...người...còn sống?"

"Mi dám rủa ta chết sao? Thứ hỗn xượ..."

Còn chưa kịp quát hết, Snape đã bị xô về phía sau, nhưng hắn giữ được thăng bằng.

Tannist ôm hắn, úp mặt vào bụng hắn.

"Đừng bỏ rơi con, đừng bỏ con lại một mình. Cha là người thân duy nhất của con. Duy nhất..."

Snape cảm thấy có cái gì ấm ấm thấm vào lớp áo trên bụng mình. Hắn đơ người ra một lúc, đẩy con bé ra nhưng đẩy mãi cũng không được. Con ranh chết tiệt này dám ôm hắn khóc sao! Thật sự coi hắn là cha à? (Cháu nó nhận ông làm cha từ đầu rồi mà còn chẳng tin :)))

"Chiếc hộp nhạc...là điềm báo...Cha sẽ chết..."

Snape nhớ lại, hình như đúng là trên cái hộp nhạc bị vỡ đấy có hai người, một trong đó bận một bộ áo choàng đen và có mái tóc đen. Là hắn sao?

"Vớ vẩn, ta đang đứng trước mặt mi đây." Snape không đẩy con bé ra nữa

"Nhưng..." Tannist siết chặt vòng tay "Voldemort đã trở về...hắn nhất định...sẽ không buông tha người..."

"!" Snape kinh ngạc.

"...Con đã nhìn thấy...Hắn...giết Người...cha ạ..."

Snape vội nhìn xung quanh. Bà Pomfrey đã ra ngoài và nhường không gian lại cho hắn và Tannist. Không còn ai trong phòng cả.

"Xin người...đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm." Tannist nói, gương mặt vẫn úp vào bụng hắn. Bàn tay sau lưng hắn siết chặt lại, mơ hồ nghe thấy tiếng "tí tách" máu chảy xuống sàn.

"Đừng để con một mình."

Snape nhìn đỉnh đầu con bé, thở ra một hơi: "Buông ra."

Phải một lúc lâu sau, Tannist mới buông hắn ra, cúi gằm xuống, nhìn sàn nhà.

"Để con...thay người làm những thứ dơ bẩn kia...đi"

"Rốt cuộc mi biết bao nhiêu hả? Làm sao mi biết được." Snape nói.

Tannist chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi tay cầm hai hình người nắm lại.

"Những thứ không nên biết và nên biết, tất cả."

Nó lại nở nụ cười, một nụ cười hồn nhiên nhưng kết hợp với đôi mắt trống rỗng kia thật sự là kì quái.

"Đừng cười như vậy." Snape buột miệng, sau đó ngay lập tức im lặng.

"Được, con không cười nữa." Nụ cười dần tắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Gọn gàng vào, đầu tóc, trang phục."

"Vâng!" Cô bé theo bản năng làm theo những điều Snape ra lệnh, thả những mảnh vụn trên tay xuống giường, cào cào, chải chải tóc mái rẽ sang một bên, vuốt chỗ bị nhăn trên áo choàng.

Snape đưa Tannist một bát thuốc đen xì đã nguội, ra lệnh: "Uống"

Cô bé rất ngoan ngoãn đưa tay đón lấy bát thuốc uống vào. Nó không hề nhăn mày đến một cái, dù vị thuốc kia có tanh và kinh khủng đến nhường nào.

"..."

Snape nhận ra chỉ cần là mình nói thì nhất định con bé sẽ làm theo, trừ việc bảo nó ngưng gọi hắn là cha ra.

"Được rồi. Giờ nói cho ta nghe, tại sao trò lại biết được những chuyện đó?" Snape ngồi xuống một cái ghế.

"Chuyện gì ạ?" Tannist đã trở lại là một đứa bé hồn nhiên như mọi ngày, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của kẻ tiêu cực ban nãy nữa.

"..." Chắc chắn là đã có gã khổng lồ nào đó lọt vào trường và nghiền nát bộ não nhỏ bé kia rồi.

Dù Snape có hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì câu trả lời mà Tannist đưa ra vẫn luôn là những câu hỏi lơ lửng giữa không trung. Merlin mới biết hắn phải kiềm chế không muốn bóp chết con nhãi con kia đến thế nào.

Nửa tiếng sau, thuốc đã bắt đầu ngấm, Tannist đang hăng say tự huyên thuyên bỗng lăn đùng ra ngủ, một tay vẫn còn nắm chặt vạt áo choàng của Snape.

Snape giật không ra, cũng không muốn con quỷ nói nhiều kia tỉnh dậy, nên chỉ có thể cau có cởi áo choàng ra để lại, rồi đi ra ngoài.

Khi vừa bước ra khỏi cửa, hắn chợt khựng lại, quay trở lại vào phòng và cầm mấy thứ vụn vặt mà Tannist vẫn luôn cầm lấy lúc đầu, phía trên mấy mảnh gỗ và thủy tinh còn dính máu đỏ tươi.

Sau đó, Snape rời đi và về văn phòng của mình, chuẩn bị thuyết giáo cho Draco Malfoy một trận...

Đứa trẻ trên giường, ngay sau khi Snape vừa đóng cửa rời đi đã mở mắt. Nó nhìn cái áo choàng đen trong tay, lại nhìn ra cửa bệnh thất. Tannist siết chặt chiếc áo choàng, ôm nó vào lòng, hít một hơi. Mùi hương quen thuộc như thư giãn tâm trí nó.

"Nhất định...con sẽ bảo vệ cha..."




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia