ZingTruyen.Asia

Dong Nhan Hp Blue Moon Vi Than Thu Ba Drop

Tiết học Biến hình hôm nay, giáo sư McGonagall thông báo cho các học trò về lịch thi. Kỳ thi sẽ diễn ra vào tháng sáu, tức là từ lúc thông báo, chỉ còn đúng một tuần nữa!

Sau khi Neville bị dọa đến độ làm rơi cái đũa và làm tiêu một cái chân bàn, giáo sư McGonagall lập tức dùng cây đũa phép của mình hô biến cho cái chân bàn tái hiện ra. Xong giáo sư quay lại phía các học sinh, nghiêm nghị, lạnh lùng bảo: 

"Toàn bộ lý do khiến nhà trường vẫn phải hoạt động trong những ngày này, chính là để cho các trò được học hành chu đáo. Vì vậy những kỳ thi vẫn diễn ra như bình thường, và cô tin rằng tất cả các trò đều sẽ cố gắng học hành chăm chỉ. "

Khắp phòng dậy lên tiếng rì rầm phản đối khiến giáo sư McGonagall càng thêm cáu kỉnh một cách rầu rĩ:

"Chỉ thị của giáo sư Dumbledore là cố hết sức giữ cho trường chúng ta vẫn hoạt động bình thường. Và, có lẽ cô cũng không cần phải nói ra, điều đó có nghĩa là phải bảo đảm được chất lượng học tập trong niên học này của các trò, xem các trò tiếp thu được bao nhiêu." 

Ba ngày trước kỳ thi thứ nhất, giáo sư McGonagall lại đưa ra một thông báo khác ở bữa điểm tâm. Giáo sư vừa nói:

"Cô có một tin tốt lành... "

... thì cả sảnh đường, thay vì im lặng, đã vội nhao nhao lên 

"Thầy Dumbledore trở về!" 

Một cô bé bên nhà Ravenclaw thét lên: "Đã bắt được Người kế vị Slytherin!" 

Còn Wood thì gầm như sấm nổ: "Tiếp tục các trận thi đấu Quidditch!" 

Khi sự huyên náo lắng xuống, giáo sư McGonagall nói:

"Giáo sư Sprout đã báo cho cô biết là nhân sâm nay đã đủ trưởng thành để thu hoạch và chế biến. Đêm nay, chúng ta có thể hồi sinh những người đã bị hóa đá. Cô khỏi cần nói chắc các con cũng hiểu, là một trong những người bị hóa đá ấy có thể sẽ nói cho chúng ta biết ai, hay cái gì, đã tấn công họ. Cô hy vọng khi niên học kinh khủng này kết thúc thì thủ phạm đã bị bắt rồi." 

Tức thì nổ ra một trận hoan hô ầm ĩ. Lũ trẻ vui mừng khi nghe tin những người bạn của chúng sắp được chữa khỏi.

Bên bàn ăn Slytherin thì có vẻ trầm tĩnh hơn chút, nhưng bầu không khí vui vẻ cũng phần nào nhiễm vào đám rắn nhỏ. 

Draco lại có vẻ tụt hứng, không vui lắm.

"Sao vậy Draco?" Blaise hỏi.

Mấy đứa cùng bàn cũng đưa mắt nhìn sang. Trước khi Parkinson kịp mở miệng hỏi thăm thì cậu ta đã nói, với giọng nghiến răng kèn kẹt:

"Bởi vì đang trong thời kì thi cử quan trọng, rất nhiều phụ huynh đã khuyến cáo lên Bộ yêu cầu để lão Dumbledore quay lại. Cha tao đã mất bao nhiêu công lao mới đuổi được lão ta đi, vậy mà giờ lão có thể dễ dàng quay lại như vậy. Thật không hiểu cha mẹ mấy đứa đó nghĩ gì mà lại muốn đưa một ông già lẩm cẩm thiên vị như vậy lên làm hiệu trưởng cơ chứ!"

Tannist nhìn Draco, nhe răng: "Dẫu có tiền có quyền đến mấy thì ngài Malfoy cũng không thể nào thắng được số đông các phù thủy, dù gì trong số đó cũng có người trong Bộ, mà chắc chắn cũng có người thuộc thế gia thuần huyết lâu đời. Cậu cũng không muốn vì mình mà làm cha mất đi những mối quan hệ quan trọng đâu nhỉ?"

Draco: "Hừ!"

Blaise vỗ tay: "Thông minh lắm, Tannist."

"Thường thôi." Draco lẩm bẩm.

"Gì đấy Draco?" Parkinson thắc mắc.

Draco: "Không có gì."

Bàn ăn chỉ còn lại tiếng khúc khích cười của nhóc Tannist, và cần cổ hơi đỏ của ngài Malfoy nhỏ

---------------

Một buổi tối không trăng không sao, tòa lâu đài chìm vào bóng đêm vô tận, chỉ còn lại những ánh lửa lập lòe của những ngọn đuốc cùng phép Lumos của các giáo viên trực hành lang.

Hôm nay, tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi không hề vang lên, thay vào đó là tiếng của giáo sư McGonagall, đã được pháp thuật hóa để tăng âm lên nhiều lần, đang vang dội trong khắp các hành lang: 

"Tất cả học sinh trở về phòng ngủ của Nhà mình ngay. Tất cả các giáo sư, xin mời các vị trở về phòng giáo sư ngay lập tức!"

Draco xoay người nhìn Blaise: "Về phòng thôi, tối nay chúng ta cần ôn tập khá nhiều đó."

Blaise gật đầu. Hai người sóng vai cùng đi lên kí túc xá. Nhưng trước khi hoàn toàn khuất bóng sau vách tường, đôi mắt hổ phách thoáng nhìn qua Tannist ở góc phòng.

Như phát giác ra có người đang nhìn, Tannist ngẩng đầu lên. Hai tầm mắt đụng nhau, trong phút chốc Blaise sững người.

Draco phát hiện ra cậu bạn của mình kì lạ, lại thấy Blaise đang nhìn chằm chằm một hướng, bèn nhìn theo.

"Cậu nhìn ai vậy?"

Chả có ai ở đó cả, mà Blaise cứ nhìn chằm chằm. Thật lạ?

"Không" Blaise hồi thần "Không có gì."

"Vậy sao cậu lại đổ mồ hôi lạnh? Sao? Sợ quá à?" Draco hơi giễu cợt nói.

Blaise cúi đầu nhìn lòng bàn tay thoáng ướt của mình, im lặng không nói gì.

---------------------

"Mở ra!"

Từ miệng Harry Potter thoát ra một tiếng rít lạ lùng, và lập tức từ cái vòi nước tuôn ra một ánh sáng trắng lóa rực rỡ và bắt đầu xoay tít. Một giây sau, cái chậu bắt đầu di chuyển. Thực ra, cái chậu hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt mọi người một ống nước rất lớn, một ống nước đủ lớn để cho cả một người lớn chui vào được. 

Harry nghe tiếng Ron thở phập phồng, cậu ngước nhìn lên và quyết định điều phải làm, nói: "Mình sẽ đi xuống đó." 

Không thể nào không đi, một khi đã tìm ra được lối vào Phòng chứa Bí mật, dù cho chỉ có một tý xíu hy vọng hết sức mong manh, hết sức, mơ hồ và hết sức hoang đường, là Ginny có thể vẫn còn sống và chỉ đang bị giam cầm trong đó.

Ron nói: "Mình cũng đi nữa." 

Một thoáng ngập ngừng. Rồi thầy Lockhart cũng lên tiếng với nụ cười gượng mơ hồ: "Ờ, có lẽ các trò cũng không cần đến tôi đâu nhỉ? Tôi sẽ chỉ..." 

Thầy đặt tay lên nắm đấm cửa toan chuồn ra ngoài, nhưng cả Harry và Ron đều chĩa cây đũa phép về phía ông. Ron nói: "Thầy xuống trước đi." 

Mặt mày trắng bệch, lại bị nước mất đũa phép rồi, thầy Lockhart đành phải riu ríu đi về phía cửa Phòng chứa Bí mật. Giọng thầy run rẩy: "Các trò ơi, làm như vầy để mà được cái gì chứ?" 

Harry chọc đầu đũa phép vô lưng thầy Lockhart. Ông trượt chân ngay xuống ống nước, còn cố gắng nói thêm: "Ta thực sự không tin..." 

Nhưng Ron đã đẩy nhẹ vào vai ông một cái, và ông tuột xuống ống nước mất tiêu. Harry lập tức làm theo. Cậu tự thả mình xuống miệng ống nước, rồi buông tay.

Y như là Harry bị hút xuống và cứ trôi tuột đi, tuột mãi xuống trong bóng tối vô tận. Cậu nhận thấy ống nước rẽ thành nhiều nhánh chạy về mọi hướng, nhưng không có nhánh nào to như cái ống đang hút mình xuống. Oáng này cũng quanh cua, ngoằn ngoèo, đổ dốc đứng. Harry biết là mình đang lao xuống rất sâu phía dưới trường Hogwarts, sâu hơn cả những tầng hầm ngục. Phía sau nó là Ron cũng đang lao xuống, va đụng nhẹ mỗi khi qua những khúc quanh.

Tụi nó cứ tuột xuống trong ống nước hoài, đến nỗi Harry bắt đầu lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây. Cho đến khi chân nó chạm đất thì cái ống mới bớt nghiêng. Đầu ống hơi ngóc lên và Harry bị hất văng ra từ đó, té một cái uỵch xuống một cái sàn ẩm ướt trong một địa đạo bằng đá tối om và đủ cao, rộng để đứng thẳng người.

Thầy Lockhart đã lồm cồm đứng dậy cách chỗ nó không xa, mình mẩy dính bết lem nhem, mặt mày trắng xác.

Harry đứng lên thì Ron cũng vừa được tống văng ra từ cái ống.

"Chắc là tụi mình ở sâu phía dưới trường hàng dặm ấy." 

Tiếng nói của Harry vang vọng trong địa đạo.

Ron liếc nhìn những bức tường nhớp nháp u ám chung quanh, nhận xét: "Không chừng ở bên dưới đáy hồ ấy." 

Cả ba người bây giờ cùng hướng nhìn về bóng tối dày đặc phía trước. 

Cả ba người cùng bước tới, tiếng chân họ dẫm trên nền ướt nghe bèm bẹp.

Địa đạo tối đến nỗi ba người chỉ có thể nhìn thấy được một khoảng ngắn phía trước mà thôi. Đã vậy ánh sáng đầu đũa phép của Harry lại soi cái bóng họ lên vách tường ẩm ướt, bóng nào bóng nấy chờn vờn theo sau họ hết sức kỳ quái. 

Giữa đường đi đã phát sinh một chuyện: Lockhart đột nhiên quay sang tấn công hai đứa chúng nó. Nhưng xui xẻo cho lão thay khi mà trong đêm tối, lão đã vớ phải cây đũa dỏm của Ron. Thay vì làm một bùa lú lẫn vào lũ trẻ, lão đã tự ểm lên chính mình. Gieo nhân nào gặp quả nấy.

Harry ngước nhìn trần địa đạo. Trên đó đã xuất hiện những vết nứt khổng lồ. Cậu chưa bao giờ thử dùng pháp thuật để tách ra những tảng đá to đùng như vầy, mà bây giờ cũng không phải lúc để thử làm một việc như vậy. Biết đâu địa đạo là hang động nằm sâu trong lòng đất?

Có một tiếng uỵch nữa và một tiếng kêu "ôi" nữa vang lên sau đống đá.

Harry nghĩ là mình đang lãng phí thì giờ. Có thể Ginny đang thoi thóp trong Phòng chứa Bí mật nhiều tiếng đồng hồ rồi và đang chờ cậu đến cứu. Cậu biết rất rõ việc quan trọng nhất mà mình phải làm bây giờ là gì.

Cậu gọi Ron: "Bồ chờ ở đó nha. Chờ ở đó với thầy Lockhart. Mình sẽ đi tiếp. Nếu một giờ nữa mình không quay trở lại... "

Một khoảng lặng yên ngột ngạt. Rồi tiếng Ron vang lên, nghe như thể cố giữ cho giọng nói đừng run: "Mình sẽ cố gắng dời đống đá này... để... để khi quay về bồ có chỗ chui qua... Và... Harry này..."

Harry cố gắng tiêm vào giọng nói của mình được chút tự tin nào hay chút nấy: "Lát nữa gặp lại bồ nha!" 

Rồi cậu ta một mình đi tiếp, băng qua đống da rắn vĩ đại. Hoàn toàn không còn nghe được âm thanh lo lắng của Ron ở đằng sau, mà cũng bỏ qua âm thanh của một tiếng đạp vỡ xương ngay phía sau mình.

Trong căn hầm tối, một đôi mắt xanh dường như có thể phát sáng, nhìn xuyên qua màn đêm.

[Cho ta...máu...thịt... Để ta nghiền nát...nhai tươi lũ bẩn thỉu...]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia